6

Tiêu Ngôn xin nghỉ ở cửa hàng bánh kem, mấy ngày liên tiếp không ra khỏi cửa, ở nhà nghiên cứu Switch mới mua.

Di động rung lên, hiện ra thông báo tin nhắn.

Tiêu Ngôn buông máy chơi game xuống, cầm điện thoại lên xem, là Trác Nghị gửi, muốn hẹn cậu ra ngoài gặp.

Cậu nghĩ nghĩ, đồng ý lời mời của đối phương.

Trác Nghị nói chọn ngày không bằng đúng ngày, vậy chiều nay luôn? Anh biết có một quán cà phê bánh kem mousse ở đó được đánh giá rất cao.

Tiêu Ngôn không có dị nghị, mặc thêm quần áo rồi đi đến điểm hẹn, Trác Nghị hẹn ở nơi không xa, chỉ là phải chuyển hai trạm tàu điện ngầm. Nếu hỏi vì sao không lái xe, thì hiện tại xe của cậu còn đang ở nhà họ Tiêu, muốn lái cũng không được.

Trác Nghi ngồi ở quán cà phê đợi cậu, một con mèo trắng nằm bò trên đầu gối anh, thấy người đi vào, anh vẫy vẫy tay với cậu.

Chờ Tiêu Ngôn ngồi xuống, anh đẩy bánh kem vị chanh ra trước.

Tiêu Ngôn ngửi mùi hương đó, bình tĩnh cầm nĩa: "Anh gọi?"

Trác Nghị nghiêng đầu cười, chủ động gợi những đề tài khác.

Lúc này Tiêu Ngôn mới phát hiện hóa ra Trác Nghi là một cao thủ, ở phương diện trò chơi. Trác Nghị biết cậu là gà mờ, rất hào phóng đề cử mấy trò chơi cho cậu.

Tiêu Ngôn ghi nhớ tất cả, chuẩn bị về nhà mua mấy trò chơi chơi thử xem sao.

Vốn dĩ đây sẽ là một lần gặp mặt rất vui vẻ, nếu cậu không ngất xỉu ngay sau khi ăn xong miếng bánh kem mousse cuối cùng..

Đương nhiên không phải là Trác Nghị hạ thuốc mê trong bánh kem.

Nhưng mà pheromone của anh cứ bay loạn khắp nơi.

Sự thật đã chứng minh, Tiêu Ngôn đã quá tự tin vào hiệu quả của thuốc ức chế.

Chờ khi cậu mở mắt ra lần nữa, trần nhà xa lạ, chiếc thảm mềm mại đang đắp trên người, mùi đàn hương dịu nhẹ lọt vào mũi, hết đợt này đến đợt khác trêu ghẹo khứu giác mẫn cảm của cậu.

Không đủ......

Đại não mơ mơ màng màng đưa ra phán đoán và mệnh lệnh, thân thể nghe lệnh làm theo.

Thương Minh đang đứng ở hành lang gọi điện thoại cho Tư Bình Đào, báo với hắn mấy hôm nay Tiêu Ngôn sẽ ở nhà mình, Tư Bình Đào đồng ý rất dứt khoát, không thấy ngoài ý muốn chút nào, như là sớm biết sẽ có ngày này vậy.

Cúp điện thoại.

Thương Minh cất điện thoại đi, đẩy cửa bước vào phòng ngủ.

Trên giường không có một bóng người, thảm bị xốc sang một bên, gối đầu đã không cánh mà bay.

Theo bản năng, Thương Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ sát đất vẫn đóng chặt, hoàng hôn chiếu từ ngoài vào, ánh lên sàn nhà gỗ, sáng sáng tối tối, giống như tranh màu nước.

Chỗ duy nhất có thể trốn được, chỉ có......

Thương Minh đi đến trước tủ quần áo của mình, mở cánh cửa ngăn trở tầm mắt ra, làm ánh sáng phủ lên không gian tối tăm trong tủ, giây tiếp theo, hô hấp của anh liền nghẹn lại.

Tủ quần áo vốn được sắp xếp chỉnh tề giờ phút này bị đảo loạn, Tiêu Ngôn cuộn tròn trong đống quần áo, mái tóc màu đen kề sát làn da trắng nõn phiếm hồng, cậu nhắm hai mắt, khóe mắt ửng đỏ ướt át, có chút bất an ôm chặt gối đầu hơn.

Tiêu Ngôn vốn dĩ vui buồn không hiện lên mặt, chỉ có thể biết qua ánh mắt, nhưng dù hiện tại cậu nhắm chặt mắt, Thương Minh cũng có thể biết được cậu muốn gì.

Tủ quần áo ngập tràn hương chanh xanh, nghe lên chua ngọt ngon miệng.

Mùi đàn hương ngày càng đậm.

Cho em đi, Tiêu Ngôn vươn tay theo bản năng, cậu cấp thiết cần pheromone của một người khác để trấn an nỗi thiếu thốn cảm giác an toàn của mình.

Giây tiếp theo, cậu bị ôm ngang lên, bế tới giường.

......

Một ngày hỗn loạn qua đi.

Tiêu Ngôn tỉnh táo lại, có thể là do tối hôm qua khóc quá nhiều, chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót.

Thương Minh nhấc người dậy tặng cho cậu một nụ hôn buổi sáng tràn ngập vị chanh, Tiêu Ngôn bình tĩnh hơn, nói nhỏ: "Tôi cần phải đi về."

"Thời kỳ mẫn cảm của em chỉ dài một ngày?" Thanh âm của Thương Minh lười biếng, mang theo chút ý cười.

Trên mặt Tiêu Ngôn xẹt qua một rặng mây đỏ, cũng may công lực poker face của cậu thâm hậu: "Bình Đào cậu ấy......"

"Anh nói với cậu ta rồi." Thương Minh đánh gãy cậu, dùng rặng cọ tuyến thể của cậu, "Ở trên giường của anh mà em còn nói tới người đàn ông khác, hả?" Anh không thỏa mãn chỉ dừng lại ở đây, bắt đầu liếm láp dấu răng trên tuyến thể.

Cậu bị Thương Minh đánh dấu, Tiêu Ngôn đã chấp nhận sự thật này, ý nghĩa của đánh dấu AA là gì, cậu và Thương Minh đều rất rõ ràng.

Cho nên cậu thỏa hiệp, bị Thương Minh ôm vào lòng.

Nụ hôn dừng trên mí mắt.

Người này thật sự rất thích hôn lên mắt cậu. Tiêu Ngôn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro