🥀Chương 29: May mắn🥀

Fred cười nhạo một tiếng, nhưng không muốn nhiều lời với người phụ nữ này, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Đi theo chiếc xe sang trọng, là một chiếc xe quân sự lớn ngay lập tức dừng lại, từ trên xe mấy người đàn ông cao lớn bước xuống.

Đôi giày quân đội đồng loạt giẫm xuống đất, nhóm người này rõ ràng là một nhóm binh lính được huấn luyện bài bản.

Nhưng khi Lydia nhìn những người này với biểu cảm khinh bỉ trên mặt, còn không ngừng quan sát xung quanh, trong lòng cũng đã có phán đoán.

Lính đánh thuê, một nhóm những kẻ sẵn sàng liều mạng vì tiền, họ chỉ sống để kiếm tiền trên chiến trường mà thôi.

"Vừa mới đến, làm phiền chỉ huy Rắn Đuôi Chuông gây chút rắc rối cho vị lão bà hiền từ này nhé."

Fred vừa dứt lời, một bóng người nhỏ hơn so với các lính đánh thuê khác từ trong đó bước ra.

Đó là một người phụ nữ, với mái tóc ngắn gọn gàng, môi đỏ mọng, có vẻ như là một người mà người khác không nên lại gần.

Lúc này, trong miệng cô ta đang ngậm một điếu thuốc, nghe thấy lời hắn nói, liền giơ tay rút điếu thuốc từ miệng ra, ném xuống đất.

Đôi ủng quân đội giơ lên, dẫm mạnh lên điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở, rồi hướng về phía Fred thực hiện một động tác chào kiểu quân nhân cực kỳ trang nghiêm: "Tất nhiên rồi thưa tiên sinh, đó là nhiệm vụ của chúng tôi."

Bàn tay đặt bên thái dương, bộ đồng phục ôm sát vào cơ thể, làm tôn lên vóc dáng vốn đã đầy đặn, càng thêm phần quyến rũ.

Nhưng đám lính đánh thuê phía sau chẳng ai dám huýt sáo với người phụ nữ quyến rũ này.

Bởi vì, người phụ nữ này chính là Rắn Đuôi Chuông, nổi danh là đoá hoa của giới lính đánh thuê quốc tế.

Lydia chỉ đứng nhìn một nhóm người bắt đầu điên cuồng phá hủy khu phố vốn đã cũ kỹ, xuống cấp này.

"Bùm!!!"

........

Từng viên gạch ngói rơi xuống, tiếng hét hoảng loạn của những người thuê trọ trong tòa nhà vang lên không ngớt.

Một nhóm lính đánh thuê giống như thổ phỉ, điên cuồng phá hủy khu vực mà Lydia quản lý.

Cả người Lydia run rẩy, nhưng lúc này, bà ta không dám lớn tiếng chửi bới.

Bà ta đại diện cho thiếu gia Nick, cho dù bà ta có mang khuôn mặt già nua, bà ta cũng tuyệt đối không cúi đầu trước Fred Keith.

"Thiếu gia, thủ đoạn của ngài quả thật vẫn thẳng thừng như trước." Lydia cố gắng đối diện với đôi mắt xanh lục sắc bén như loài sói của Fred, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy.

Nhưng Fred chẳng hề bận tâm đến lời bà ta nói.

Hắn chậm rãi giơ tay, tháo đôi găng tay trắng đang đeo trên tay xuống rồi đưa cho lòng bàn tay đã duỗi sẵn của Bach.

Hắn đi thẳng qua Lydia, tiến về phía khu nhà đang đổ nát.

Nghĩ đến cô gái đang hoảng loạn vì không biết chuyện gì đang xảy ra lúc này, khóe môi Fred khẽ nở một nụ cười.

Hắn chỉ muốn đưa cô và đống đồ đạc lỉnh kỉnh của cô rời khỏi cái nơi bẩn thỉu này.

Thế nhưng, Thẩm Mộ Khanh vẫn đang ngồi trong phòng tỉ mỉ xếp gọn từng chiếc sườn xám, không hề hay biết chuyện dưới lầu.

Cô ngân nga một giai điệu nhỏ, thỏa mãn ngắm nhìn những chiếc sườn xám do mình tự tay làm.

Thế nhưng, khi đang xếp đồ dở chừng, căn nhà tồi tàn này như bị thứ gì đó đập vào, bắt đầu rung lắc dữ dội, như sắp sụp đổ.

Cảm giác rung lắc thực sự làm cô tưởng là động đất, hoảng hốt hét lên một tiếng, ôm vội đống sườn xám rồi chạy vào phòng vệ sinh, ngồi xổm ở góc tường.

Đôi tay nhỏ bé ôm chặt đầu, vùi đầu không dám ngẩng lên.

Nhưng cơn chấn động kéo dài một lát rồi ngưng bặt, trước khi Thẩm Mộ Khanh kịp ngẩng đầu xem xét tình hình.

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Cô giật mình ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy một bóng dáng đang kiêu ngạo ở cửa nhà vệ sinh.

Hắn quá cao, khung cửa của nhà vệ sinh lại thấp, cản trở hắn bước vào bên trong.

Vì vậy Fred Keith đành đứng ngay ở chỗ cửa, nhìn Thẩm Mộ Khanh ngồi co ro ở góc tường như một chú chim nhỏ.

Tâm trạng hôm nay có vẻ không được tốt, đôi lông mày thanh tú của Thẩm Mộ Khanh nhíu lại, trong đôi mắt hạnh thêm vài phần tức giận: "Tại sao lại cười tôi? Tôi đang thực hiện kế hoạch thoát hiểm tốt nhất khi đối mặt với động đất mà!"

Cơ thể nhỏ nhắn của cô đứng dậy từ mặt đất, nhưng đống sườn xám vẫn được bảo vệ tốt trong tay.

Nhìn thấy nụ cười vẫn còn đọng lại trên khoé môi Fred, Thẩm Mộ Khanh bực mình lườm hắn một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

Cô trải sườn xám lên giường, dùng bàn tay nhỏ nhắn nhàng vuốt phẳng những nếp gấp ở phía trên.

Fred bước đến, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong căn phòng nhỏ này.

Dựa lưng vào ghế, không chút che giấu mà thoải mái ngắm nhìn không gian khuê phòng ấm áp và đậm nét thiếu nữ.

Dù Thẩm Mộ Khanh đã lâu không về, căn phòng vẫn còn nguyên hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Sạch sẽ và ngăn nắp, hoàn toàn đối lập với sự lộn xộn và bụi bặm bên ngoài.

Fred tự nhiên nảy cảm giác thương hại Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt xanh lục loé lên, hắn nhớ lại lần đầu gặp cô, khi ấy cô ngồi bệt trên đất, đôi mắt hạnh ngấn lệ.

Lúc đấy không biết mình phát điên vì điều gì, chỉ nhìn thấy chiếc sườn xám màu trắng bên dưới chân những người đàn ông say xỉn, cùng với một đoạn bắp chân trắng nõn.

Bắp chân này dưới ánh trăng và ánh đèn đường chiếu sáng, thậm chí còn trắng hơn cả chiếc sườn xám cô đang mặc.

Không biết do ma xui quỷ khiến thế nào mà Fred lập tức kêu Bach dừng xe, xuống xe xử lý đám người say rượu kia. Cuối cùng, hắn cũng có thể nhìn thấy chủ nhân của chiếc sườn xám đó.

Một người phụ nữ Trung Quốc vừa đáng thương vừa xinh đẹp.

Fred nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn chưa từng có.

Cảm giác may mắn ấy còn mãnh liệt hơn cả khi hắn vượt qua bài khảo hạch của cha mình vào năm đó, tiêu diệt toàn bộ bầy sói hoang trên núi.

Nhìn đống đồ lớn trước mặt, Thẩm Mộ Khanh biết chẳng thể tự mình dọn được, cô liền giơ tay xoa xoa cái gáy của mình.

Quay đầu lại thấy Fred đang nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi lon ton chạy đến.

Sau khi Fred mở mắt ra, cô mỉm cười nhìn hắn.

Làm nũng nắm lấy vạt áo vest của hắn, khẽ đong đưa: "Tôi không bê nổi, anh giúp tôi được không?"

Bây giờ Thẩm Mộ Khanh đã tìm được 3 điều không khiến Fred nổi giận.

Điều thứ nhất là khi ở trên giường.

Điều thứ hai là khi cô nghiêm túc biểu đạt cảm xúc của mình.

Và điều thứ ba, lúc nào cũng đúng, đó là khi cô làm nũng với hắn.

Ngay từ đầu, Thẩm Mộ Khanh đã nghĩ rằng Fred, người đàn ông như một con dã thú này, sẽ không bao giờ bị lay chuyển bởi bất kỳ sắc đẹp nào.

Nhưng cuối cùng là tất cả đàn ông đều không thể thoát khỏi chiêu làm nũng này.

Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm lấy góc áo mình, Fred thản nhiên ngước lên, qua chiếc kính mắt gọng vàng, đối diện với đôi mắt hạnh chờ mong của Thẩm Mộ Khanh.

"Không được."

"Hả?"

Thẩm Mộ Khanh há hốc mồm, không ngờ rằng người đàn ông này lại có thể nói ra lời như thế.

Nghe thấy vậy, ngay cả bản thân cô cũng choáng váng vài giây.

Cuối cùng, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, hừ một tiếng, hất tay khỏi góc áo của hắn, rồi xoay người đi về phía đống đồ.

Mới có mấy ngày thôi mà cô không nghĩ là mình trở nên yếu đuối như vậy.

Khi vừa chạm tay vào chiếc sườn xám, một bàn tay lớn đã từ dưới tay cô luồn qua, chính xác ôm lấy vòng eo thon của cô.

Vai cô hơi chùng xuống, hơi thở của người đàn ông áp sát lại.

"Giận rồi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro