🥀Chương 35: Khanh Khanh🥀

Hơi thở dần nặng nề hơn, đôi mắt Thẩm Mộ Khanh hé mở một chút, điều cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt đỏ ngầu của Fred.

Giống như một con dã thú thực sự.

Giọng nói của cô dường như đang khóc mà không phải khóc, sự kiên định khi đến Đức đã bị hắn phá vỡ, sự yếu đuối được nuôi dưỡng mười mấy năm bất ngờ bộc phát.

Hai tay Thẩm Mộ Khanh bối rối đan trước ngực, nhưng động tác nửa che nửa không này lại khiến Fred phải hít một hơi sâu.

Làn da mềm mại chồng chéo lên nhau, cùng với ánh mắt quyến rũ đến cực điểm của Thẩm Mộ Khanh.

Fred nhắm mắt lại, khi hàng mi mở ra một lần nữa, hắn ngay lập tức kéo thiếu nữ trước mặt ôm chặt vào lòng.

Chỉ nghe thấy tiếng cô nức nở như một con thú non vang lên: "Fred.... Fred Keith."

Đây cũng là lần đầu tiên, khóe môi Fred nhếch lên một độ cong chưa từng có, yêu chiều hôn lên thái dương ướt đẫm của cô, khẽ gọi: "Khanh Khanh."

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim dường như muốn nổ tung.

Cuối cùng, Fred vẫn vì thương xót Thẩm Mộ Khanh mà không làm bước cuối cùng.

Quần áo đã được mặc vào, nhưng khoản "tiền thù lao" mà Fred yêu cầu thì lại bị hắn thu cả trong lẫn ngoài, không bỏ sót chỗ nào.

Cuối cùng, sau khi Thẩm Mộ Khanh dần hồi phục, ánh mắt oán giận nhìn Fred, còn hắn thì mỉm cười hài lòng, cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa.

Lại khiến cô đỏ mặt lần nữa.

Không chỉ vì điều này, mà còn vì hai từ mà Fred đã thốt lên khi hắn động tình.

Khanh Khanh.

Đã rất lâu rồi không ai gọi cô thân mật như vậy.

Ngoại trừ ba mẹ đã qua đời, Fred là người đầu tiên.

Một cảm giác lặng lẽ nảy mầm trong lòng cô.

Lúc này, cô đang ngồi trên đùi Fred, trán tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, đôi mắt hạnh mở to, ánh mắt trong veo.

"Ngày mai tôi sẽ rời đi."

Bầu không khí ấm áp ban đầu đột nhiên bị lời nói của Fred phá vỡ.

Thẩm Mộ Khanh sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm với đường nét sắc nét của người đàn ông, rồi giơ tay chạm nhẹ vào đó.

Fred vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở ra, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng, rồi cúi xuống nhìn Thẩm Mộ Khanh đang hoàn toàn tựa vào người mình.

Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc cô: "Yên tâm, em có thể tự do ra vào trang viên."

"Thật không?!"

Thẩm Mộ Khanh kinh ngạc hô lên, hai tay chống lên ngực hắn, muốn nhìn thẳng vào mắt hắn.

Fred nhướn mày, gạt những sợi tóc dính trên mặt cô ra, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp ấy rồi mới tiếp tục nói: "Tuy nhiên, Rắn Đuôi Chuông sẽ phải đi theo em, không rời nửa bước."

Lại là lính đánh thuê......

Suy nghĩ vừa bị gạt ra khỏi đầu Thẩm Mộ Khanh lại trỗi dậy, lúc này cô vẫn chưa tìm ra lý do để hỏi Fred điều gì.

Đôi mắt trong veo, long lanh sóng nước, Thẩm Mộ Khanh lặng lẽ nhìn sâu vào mắt hắn.

Không có bất kỳ lời nào, chỉ có hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Cho đến khi đôi mắt Thẩm Mộ Khanh dần cay xè, hàng mi khẽ chớp chớp, bàn tay nhỏ yếu ớt không xương nhẹ nhàng vươn tới.

Cuối cùng, cô vuốt ve gò má Fred.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động thực hiện một cử chỉ thân mật như vậy.

Biểu cảm trên mặt Fred không có bất kỳ thay đổi nào, vẻ mặt vẫn thờ ơ, nhưng trong lòng lại như dậy sóng.

Hắn cảm nhận rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Mộ Khanh lúc này, sự nghiêm túc đột ngột khiến hắn không khỏi nhíu mày.

"Fred Keith."

Lại một lần nữa cô gọi tên hắn.

"Em không muốn chết."

Lúc này, Fred Keith không thể thốt lên bất kỳ lời nào, trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh đôi mắt long lanh của cô gái.

Đây vốn là quyền lợi chính đáng của một công dân, nhưng lúc này lại bị cô dùng để cầu xin người khác.

Tim Fred đột nhiên thắt lại, hơi thở cũng chậm dần.

Hắn giơ tay lên, đặt lên bàn tay nhỏ đang vuốt ve bên mặt mình.

"Không ai có thể lấy đi mạng sống của em." Đầu hắn ngẩng lên, ở nơi Thẩm Mộ Khanh không nhìn thấy, đôi mắt xanh lục của hắn trở nên u ám, bình tĩnh nói: "Bất kể kẻ nào cũng không được."

Thời gian trôi qua nhanh một cách lạ thường, đến giờ ăn tối, ngồi ở bàn ăn vẫn chỉ có cô và Fred.

Đám lính đánh thuê kia cũng không thấy tung tích đâu, trong biệt thự rộng lớn, không hề có bóng dáng của bọn họ.

Suốt cả đêm, Fred không làm gì khác, chỉ hôn lên môi Thẩm Mộ Khanh, rồi ôm cô chặt trong vòng tay.

Bầu trời tối dần, trong vòng tay ấm áp.

Thẩm Mộ Khanh cũng không còn lo lắng gì nữa, lặng lẽ tựa vào lồng ngực hắn, yên bình chìm vào giấc ngủ.

Một đêm yên bình không mộng mị, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên vào sáng hôm sau.

Thẩm Mộ Khanh mới chậm rãi tỉnh lại.

"Tiểu thư, chỉ huy Rắn Đuôi Chuông đã đến rồi."

Giọng nói của Charlotte vang lên, Thẩm Mộ Khanh vừa mới tỉnh ngủ theo bản năng đưa tay sờ vị trí bên cạnh.

Trên chiếc giường lớn lúc này chỉ còn lại một mình cô, có lẽ Fred đã rời đi từ trước.

"Charlotte, phiền bà tiếp đón chỉ huy Rắn Đuôi Chuông trước, tôi sẽ ra ngay."

Hướng ra ngoài cửa hô lên một tiếng, Thẩm Mộ Khanh dĩ nhiên không thể để khách chờ, nhanh chóng rời khỏi giường để chuẩn bị.

Đứng một lúc lâu trong phòng để quần áo, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh chọn chiếc sườn xám màu trắng mà hôm qua Fred đã từng chạm vào.

————

Trong phòng khách, một người phụ nữ mặc bộ quân phục màu xanh lục, ngực thêu quân hiệu, đi đôi bốt quân đội đang ngồi trên ghế sô pha.

Trong tay đang cầm một con dao quân sự, không ngừng lau chùi, cho đến khi lưỡi dao được lau đến bóng loáng, cô mới mỉm cười hài lòng.

Khi nụ cười ấy dần mở rộng, đôi môi đỏ và mái tóc ngắn gọn gàng tạo nên một vẻ quyến rũ riêng biệt.

"Xin lỗi, chỉ huy Rắn Đuôi Chuông, tiểu thư vừa mới thức dậy, phiền ngài chờ một chút."

Charlotte cầm trên tay một cái khay, đặt một ly hồng trà trước mặt cô ấy.

Đối với sự tiếp đón của Charlotte, Rắn Đuôi Chuông không hề ngước lên nhìn, chỉ khẽ gật đầu: "Cảm ơn vì sự tiếp đãi, Charlotte, nhưng....."

Dường như đang nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt ấy chợt loé lên một tia tinh ranh, nhìn về phía Charlotte: "Trong biệt thự này còn có vũ khí khác không? Tôi tin rằng bộ sưu tập của tiên sinh Fred sẽ không thua kém gì của HX."

Nhưng Charlotte chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: "Xin lỗi, chỉ huy Rắn Đuôi Chuông, tôi không có quyền dẫn ngài đi khám phá căn biệt thự này."

Rắn Đuôi Chuông chưa kịp nói câu tiếp theo, Charlotte hơi cúi đầu với cô, cầm chiếc khay trống lên rồi đi về phía phòng ăn.

Rắn Đuôi Chuông cũng không để tâm, một bên mày nhướn lên, cầm ly hồng trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lưỡi liếm liếm, hương trà trong miệng bùng nổ: "Trà ngon."

"Nếu thích, lúc cô rời đi có thể mang theo một ít."

Rắn Đuôi Chuông ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.

Lúc này, Thẩm Mộ Khanh đang từ từ bước xuống từ tầng hai.

Mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau đầu, điểm xuyết bởi một chiếc trâm bằng ngọc óng ánh.

Chiếc sườn xám ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong quyến rũ.

Chiếc sườn xám màu trắng giống như ánh trăng, phát ra ánh sáng mờ ảo, tinh tế lấp lánh.

Trên tà áo là những hoa văn tinh xảo, từ cổ áo đến cổ tay đều phủ kín hoa văn nhạt màu.

Cả người toát lên vẻ tao nhã và điềm tĩnh, kết hợp với ý cười trong đôi mắt hạnh.

Trang phục truyền thống tôn lên vẻ yêu kiều, nét đẹp như làm đất trời nghiêng ngả, sơn thủy say mê.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro