CHƯƠNG 51-BẰNG HỮU CỦA TA
Chương 51: Bằng hữu của ta
Editor: TIEUTUTUANTU
"Trai chủ?" Lâm Hộc thấy An Hòa đột nhiên đứng ở cửa bất động, tưởng công tử quá lạnh lùng, làm đối phương không dám đi vào. Hắn đi tới cửa nhìn vào thấy công tử biểu tình thực bình tĩnh, trong điện bài trí cũng không có gì không thích hợp, đây là làm sao vậy?
An Hòa miễn cưỡng cười cười, cất bước vào cửa, triều Hoàn Tông hành đại lễ: "Tại hạ đệ tử trai chủ tiền nhiệm Hòa Phong Trai, gia sư mấy năm trước đã qua đời, hiện tại tại hạ thay gia sư cảm tạ ân công."
Vừa dứt lời, hắn nhấc quần áo lên quỳ xuống: "Tạ ơn công ân cứu mạng." Nói xong, liền bái.
"Ta cùng với Thương chân nhân chỉ là bèo nước gặp nhau, trai chủ không cần khách khí như thế."
Hoàn Tông duỗi tay nhẹ nâng, An Hòa chuẩn bị dập đầu liền chịu khống chế mà đứng lên, hắn khó nén kinh hãi mà nhìn Hoàn Tông, không nghĩ tới hắn có tu vi Nguyên Anh, lại không thể tự chủ điều khiên thân thể trước mặt người này.
Người này đến tột cùng là ai, lớn lên đẹp hơn hắn thì thôi, đến tu vi cũng cao hơn hắn, Tu Chân giới khi nào có người này, vì sao hắn lại chưa từng nghe qua?
Toàn bộ Tu Chân giới, xấp xỉ tuổi hắn, tu vi lại cao hơn hắn, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không phải thiên phú cực tốt, hắn cũng sẽ không ngắn ngủn trong hai trăm năm đã trở thành Nguyên Anh tu sĩ, thậm chí còn kế thừa vị trí trai chủ Hòa Phong Trai.
Lưu Quang Tông Trọng Tỉ chân nhân là một vị, Chiêu Hàm Tông Trường Đức là một vị. Người trước đã lâu không lộ diện ở Tu Chân giới, có lời đồn đãi nói Trọng Tỉ chân nhân si mê kiếm đạo, tâm lạnh như thiết, tướng mạo cũng thập phần đáng sợ, người gặp qua hắn thường bị hắn dọa sợ tới mức nói không ra lời.
Chiêu Hàm Tông Trường Đức tuổi so với hắn nhỏ hơn chút, nhưng hiện tại chỉ là Kim Đan đại viên mãn, cũng không biết khi nào mới có thể đột phá tâm cảnh, trở thành Nguyên Anh lão tổ.
Còn có Vận Xuyên Vân Hoa Môn, Lăng Nguyệt Cửu Phượng Môn này đó miễn cưỡng cũng coi như là thiên chi kiêu tử, bất quá người trước hắn đã gặp qua, cả người nặng nề không thú vị, nếu là không nói rõ thân phận, người khác còn tưởng rằng hắn là đệ tử Lưu Quang Tông. Còn Cửu Phượng Môn Lăng Nguyệt hắn cũng gặp qua, là nữ tu sĩ.
"Ân cứu mạng như thế nào có thể quên, đối với ân công mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng đối với bỉ phái mà nói, ân công chính là đã cứu vớt cả tông môn." Trong lòng An Hòa giờ phút này đã là sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ nửa phần, sợ làm cho ân công bất mãn.
"Ngày đó ta cứu Thương chân nhân từ tay tà tu, hắn đã lấy tiểu viện này tương tặng, ta cùng với hắn ân tình đã dứt, an trai chủ không cần lại nhớ việc này." Hoàn Tông chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, "Trai chủ thỉnh nhập tọa, đại lễ này ta xác thật không nhận được."
Rõ ràng đối phương ngữ khí bình thản, hơi thở không khác gì người thường, nhưng An Hòa lại cảm thấy khí thế bị đè nén. Hoàn Tông muốn hắn ngồi xuống, hắn chỉ có thể thành thành thật thật ngồi, một câu cũng không dám nhiều lời. Thân là trai chủ, tuy là tính nết trọng hòa ái, nhưng khi hắn lấy thân phận trai chủ xuất hiện trước mặt người khác, thì phải làm cho ra dáng trai chủ.
"Ân công đã nói như thế, tại hạ vô pháp thuyết phục, ngày sau ân công nếu có yêu cầu, tại hạ nhất định làm cho bằng được." Thấy đối phương thật sự không muốn để hắn báo ân, An Hòa chỉ có thể từ bỏ.
Hai người nói chuyện với nhau tới đây, tựa hồ đã không còn lời nào để nói, Hoàn Tông tuy không có nói thẳng mời An Hòa rời đi, nhưng là trong ánh mắt hắn, lại chứa đầy ý tiễn khách. An Hòa nơi nào còn có thể ngồi được, tuy rằng hắn mới vừa ngồi xuống: "Nhạn Thành cảnh sắc tuyệt đẹp, ân công tới nơi này, nên thưởng thức một chút cảnh trí."
Hoàn Tông gật gật đầu.
"Kia...... Tại hạ cáo từ?" An Hòa đứng lên, chỉ cảm thấy đại điển này quá mức túc mục, làm hắn cơ hồ không thở nổi.
"Đi thong thả." Hoàn Tông hơi hơi gật đầu với hắn, thân là đệ tử Lưu Quang Tông, vì tỏ vẻ mình có thái độ hữu hảo, Hoàn Tông bài ra một ý cười cứng đờ.
Ân công cười thế này là có ý tứ gì? An Hòa trong lòng lại kinh lại nghi, chẳng lẽ là cảm thấy hắn báo ân thành ý không đủ? Hắn lại muốn nói mấy câu biểu đạt nội tâm cảm kích, nhưng mà ân công lại biến thành biểu tình mặt không cảm xúc, lời nói vừa đến bên miệng, chỉ có thể nuốt trở về.
Khi sắp bước qua ngạch cửa, hắn nghe được ân công mở miệng gọi hắn lại.
"Từ từ." Hoàn Tông đứng dậy đi tới bên An Hòa.
An Hòa trên trán toát ra một tầng mồ hôi, khi Hoàn Tông tới gần hắn, hắn thiếu chút nữa theo bản năng lấy ra pháp bảo phòng ngự, người này quá mức cao thâm khó đoán, hắn thật sự khó có thể kiềm nén nổi tâm phòng bị.
"Nghe nói Bách Hoa Vũ Hội quý thành thập phần được hoan nghênh?"
"Không dám, chỉ là vừa lúc có thể để mọi người náo nhiệt mà thôi." An Hòa nghĩ thầm, chẳng lẽ ân công đối với Bách Hoa Vũ Hội có ý kiến gì?
"Một khi đã như vậy, liền làm phiền trai chủ lưu cho ta ba vị trí tốt." Hoàn Tông nói, "Ta có vị đạo hữu đối với Bách Hoa Vũ Hội của quý thành cảm thấy hứng thú."
"Ân công nguyện ý tới, là vinh hạnh cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ an bài vị trí tốt nhất." An Hòa xoay người đối mặt với ân nhân, dù cho hắn không phải là đối thủ, nhưng là mặt đối mặt đứng thẳng, làm hắn có cảm giác an toàn hơn.
"Làm phiền." Hoàn Tông nghe đối phương đáp ứng, lại cười một chút với An Hoà.
Nhìn Hoàn Tông tươi cười, An Hòa hướng hắn ôm quyền: "Cáo từ."
Lâm Hộc nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi, quay đầu nói với Hoàn Tông: "Hắn chính là đồ đệ đắc ý của Thương chân nhân."
"Thiên tư không tồi." Hoàn Tông không mặn không nhạt đánh giá một câu, quay đầu hỏi, "Không Hầu nhập định mấy ngày?"
"Công tử, Không Hầu cô nương hôm qua mới bắt đầu nhập định." Lâm Hộc nhìn sắc trời bên ngoài, "Hiện tại sắc trời còn sớm, muốn ta bồi công tử đi dạo phố mua vài thứ hay không?"
Hoàn Tông nhìn hắn một cái, quay đầu: "Không cần."
Bị cự tuyệt Lâm Hộc cũng không khổ sở, dù sao người trẻ tuổi thích cùng người trẻ tuổi chơi đùa, hắn tuổi tác lớn, công tử không muốn cùng hắn đi dạo cũng thực bình thường, "Vậy công tử tự đi dạo đi."
Hoàn Tông: "......"
"Ta đi đả tọa." Hoàn Tông xoay người trở về phòng.
Ngoài cửa viện, Hòa Phong Trai đệ tử thấy An Hòa đi nhanh từ bên trong ra tới, vội đứng thẳng thân thể, nghênh hắn lên ngựa. Sư đệ cùng An Hòa quan hệ tương đối thân cận thấy hắn biểu tình có chút khó coi, nhỏ giọng hỏi: "Đại sư huynh, chẳng lẽ vị ân công kia tính tình thật không tốt ở chung?"
An Hòa không nói gì, đối phương tính tình không thể nói khó ở chung, bởi vì bọn họ từ đầu tới đuôi đều không có nói được mấy câu. Bất quá hắn có thể khẳng định, đối phương đối với Hòa Phong Trai không có ác ý.
"Sư đệ, ngươi nói nữ tu nữ giả nam trang, có phải sẽ đẹp mắt hơn nam nhân chân chính rất nhiều không?"
Một đường trầm mặc trở lại phong trai, An Hòa rốt cuộc hỏi ra vấn đề trong lòng.
"Nữ giả nam trang?" Sư đệ bật cười, "Đại sư huynh, đây lại không phải trong kịch, lấy tu vi của huynh, chẳng lẽ còn nhìn không ra đối phương căn cốt là nam hay là nữ sao?" Sư huynh là làm sao vậy, mấy ngày hôm trước hoài nghi tiểu cô nương là nam giả nữ, hôm nay cũng không biết hoài nghi ai là nữ giả nam.
An Hòa sắc mặt càng thêm khó coi: "Ta đã biết, ngươi trở về tu luyện đi."
Sư đệ không có lại hỏi nhiều, rời đi.
Mặt trời xuống rồi lại lên, như thế lặp lại ba lần, cửa phòng Không Hầu rốt cuộc mở ra. Tấn đến Tâm Động kỳ, lại củng cố tốt tâm cảnh, tâm tình nàng phi thường vui vẻ, gương mặt trắng nõn lộ ra khỏe mạnh phấn hồng, ngay cả bước chân đi đường cũng mang theo vui sướng.
"Không Hầu cô nương" Lâm Hộc cầm một chén thuốc nhìn thấy Không Hầu, dừng chân nhìn sắc mặt nàng, "Xem ra lần này nhập định có điều thu hoạch."
Không Hầu cười gật đầu, thấy Lâm Hộc trong tay bưng chén thuốc: "Hoàn Tông lại tái phát sao?"
Lâm Hộc ngây người, ngay sau đó liền gật đầu nói: "Không cần lo lắng, chỉ là bệnh vặt mà thôi."
"Ta cùng ngươi đi xem hắn." Không Hầu theo phía sau Lâm Hộc, "Hắn đã nhiều ngày vẫn luôn không tốt sao?"
"Ngô......" Lâm Hộc hàm hồ gật gật đầu, ngược lại hỏi, "Cô nương còn đang giận công tử, hiện tại đi thăm có thoả đáng không?"
"Mười canh giờ đã sớm qua, người sinh bệnh tâm tính không được tốt, vẫn là cần nuông chiều nhiều một chút, việc trước kia tạm thời không đề cập tới. Ta là giận hắn, cũng không phải muốn cùng hắn tuyệt giao."
Lâm Hộc trên mặt lộ ra ý cười, đi vào gõ cửa phòng Hoàn Tông: "Công tử, ta cùng Không Hầu cô nương đưa dược tới."
Cửa thực mau mở ra, Hoàn Tông mặc áo bào tay rộng đứng sau cửa, tóc đen chưa búi xõa ra, càng tôn lên gương mặt trắng như bạch ngọc, suy yếu dựa vào cửa.
"Hoàn Tông, huynh sao rồi?" Trong mắt Không Hầu kinh diễm cùng lo lắng hai loại cảm xúc qua lại luân phiên, cuối cùng vẫn là lo lắng chiếm thượng phong.
"Mau ngồi xuống trước." Không Hầu túm chặt tay áo hắn, đem hắn kéo đến bên giường, quay đầu nói với Lâm Hộc, "Lâm tiền bối ngươi mau tiến vào, đừng để thuốc bị gió thổi lạnh."
Lâm Hộc đóng cửa lại, đem thuốc đưa đến trước mặt Hoàn Tông: "Công tử, dùng thuốc đi."
Hoàn Tông nhìn nhìn Không Hầu, lại quay đầu nhìn Lâm Hộc, biểu tình có chút không hiểu.
Một canh giờ trước, Lâm Hộc nói gần đây hoa nở rộ càng ngày càng nhiều, lo lắng hắn ngửi được mùi hoa nồng đậm sẽ không khoẻ, cho nên liền đi chuẩn bị thuốc dự phòng. Như thế nào hiện tại mang thuốc trở về, biểu tình Không Hầu lại như là thân thể hắn đã xảy ra đại sự.
"Thuốc không nóng không lạnh, vừa vặn uống." Không Hầu tiếp nhận chén thuốc trong tay Lâm Hộc, dùng mu bàn tay thử thử độ ấm, đem chén thuốc đưa tới bên miệng Hoàn Tông, "Thân thể huynh không tốt, không thể quá tùy hứng."
"Ân, làm phiền." Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh cách hắn quá gần, gần gũi đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, Hoàn Tông tiếp nhận chén, uống xong, mùi vị thuốc là gì cũng không cảm giác được. Trong đầu chỉ quẩn quanh mùi hương của tiểu cô nương.
"Khụ khụ." Uống quá nhanh, hắn có chút không thể thích ứng, ho nhẹ vài tiếng: "Ta đã chuẩn bị chỗ ngồi tốt xem Bách Hoa Hội, đến lúc đó muội có muốn đi cùng ta không?
"Được." Không Hầu vỗ vỗ lưng hắn, còn không dám vỗ nặng, chỉ sợ một cái mỹ nam, bị nàng chụp đến hộc máu. Người sinh bệnh, luôn cần được ôn nhu chăm sóc.
"Muội còn giận ta sao?" Hoàn Tông dùng nước trong súc miệng, lau khô khóe môi, trên mặt từ trước đến nay trầm ổn có chút vô thố, "Xin lỗi, lần này là ta không đúng, lần sau nếu có bị thương, ta sẽ không giấu muội nữa."
"Hoàn Tông a, đừng nói bị thương." Không Hầu kéo chăn đấp lên trên đầu gối Hoàn Tông, đối với lời này của hắn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng là đối với gương mặt đẹp đến không có tì vết kia, nàng cũng chỉ dư lại bất đắc dĩ cùng đau lòng: "Không có người nào là hoàn mỹ, lúc huynh bị thương, có thể nói đau, lúc sinh bệnh, có thể yếu thế làm nũng. Đây không phải vô dụng, mà là......"
Không Hầu dừng một chút, muốn tìm từ hình dung ra ý nghĩ trong lòng bản thân: "Nói như thế nào đây, tu sĩ chúng ta theo đuổi đại đạo, thọ mệnh so với người bình thường dài hơn rất nhiều. Năm tháng lâu như vậy, lúc đau thì tự cam chịu, lúc yếu ớt thì tự khổ sở, cuộc sống như vậy, còn cần trường sinh sao?"
"Năm tháng lâu dài, có chuyện gì cứ nói ra, đừng mãi chịu đựng một mình, đó mới là chân chính hưởng thụ cuộc sống." Không Hầu mắt to đen lúng liếng nhìn Hoàn Tông, "Ta giận huynh không biết lo lắng cho thân thể của mình. Như vậy không phải quá là lãng phí tướng mạo tuấn mĩ này sao?"
"Không tức giận." Hoàn Tông nhìn Không Hầu cười cười, vươn tay như ngọc, nhẹ nhàng ở tay áo nàng kéo nhẹ hai cái.
"Ân?" Không Hầu nhìn tay áo mình, "Hoàn Tông, huynh đây là ý gì?"
"Ta đây là thời điểm sinh bệnh có thể yếu thế làm nũng." Hoàn Tông nghiêm trang mà nhìn Không Hầu, lỗ tai ửng đỏ, "Ta làm nũng, muội không thể tiếp tục giận ta."
Không Hầu, Không Hầu nàng trầm mê trong nhan sắc, không hề có lập trường gật đầu: "Không giận, không giận, ta một chút cũng chưa giận."
Mỹ mạo nam nhân xụ mặt làm nũng, thật là làm người ta vô pháp cự tuyệt, trên đời sao lại có nam nhân đáng yêu như Hoàn Tông vậy?!
Trong viện dưới tàng cây hạnh hoa, Lâm Hộc dựa vào thân cây, khoanh tay trước ngực nhìn bầu trời, không trung xanh thẳm có mấy đóa mây trắng đang bay, xinh đẹp cực kỳ. Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi hợp nhau, đến hắn ra ngoài lúc nào, hai người kia cũng không biết.
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn nhìn hai người trong phòng, xoay người đi đến ngoại viện, mở đại môn ra.
"Chào Lâm lão tổ." Người đến là sư đệ An Hòa, hắn đem ba thiệp mời thiếp vàng hai tay dâng lên, "Năm ngày sau là Bách Hoa Vũ Hội, đây là thiệp mời trai chủ phái tại hạ đưa tới cho khách quý, thỉnh lão tổ cùng ân công giá lâm."
"Đa tạ." Lâm Hộc tiếp nhận thiệp mời, "Chúng ta nhất định đến quấy rầy."
Sư đệ trên mặt lộ ra ý cười, vị Lâm lão tổ này biểu tình tuy rằng không hỉ hảo, nhưng lại dễ nói chuyện. Có người hầu như vậy, chủ nhân tính nết dù cho là quái dị, cũng sẽ không đến mức làm người khác không tiếp thu nỗi.
Cùng Không Hầu "Hòa hảo trở lại" Hoàn Tông tâm tình thực tốt, buổi tối dùng cơm, thậm chí còn hỏi Lâm Hộc cá cay làm như thế nào. Lâm Hộc nhìn Hoàn Tông cùng Không Hầu bộ dáng nhiệt tình hiếu học, từ đầu tới đuôi đều nói một lần.
"Ta không phải kiếm tu, kỹ thuật làm cá khẳng định không được." Nghe quá trình phối liệu phức tạp, còn phải điều chỉnh độ lửa, Không Hầu tự mình hiểu lấy, nàng quyết định từ bỏ.
Kiếm tu Hoàn Tông: "......"
"Chuyện bếp núc, tiểu cô nương không cần học." Hoàn Tông đem đề tài tách ra, "Ta đã cho Lâm Hộc chuẩn bị lò luyện khí cùng tinh hỏa, ngày mai chúng ta luyện khí."
"Được." Không Hầu đối với việc chỉ luyện ra một cái vòng tay cấp thấp xấu lại vô dụng luôn canh cánh trong lòng, nghe Hoàn Tông nói, vội vàng đồng ý. Loại việc nhỏ như nấu ăn này, nào có quan trọng bằng học tập luyện khí?
Một đạo phi tin phù bay lại đây, Không Hầu duỗi tay tiếp được. Dùng thần thức đảo qua, liền nhìn ra phi tin phù này không chỉ truyền cho nàng, mà là truyền cho tất cả đệ tử tông môn đang ở bên ngoài.
Thấy sắc mặt nàng trở nên khó coi, Hoàn Tông buông đũa: "Không Hầu, đã xảy ra chuyện gì?"
"Có tà tu hạ độc thủ với tân đệ tử Vân Hoa Môn, trong đó một đệ tử tư chất đơn linh căn rất tốt. May mà vài vị tân đệ tử này nhạy bén, phát hiện tà tu ngụy trang, liền nhân cơ hội đào tẩu." Đem phi tin phù để trên bàn, Không Hầu nhíu mày.
"Tông môn...... Muốn triệu các ngươi trở về sao?" Hoàn Tông cảm thấy trong lòng vắng vẻ, trong khoảng thời gian này hắn đã quen có nàng bên cạnh. Hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ rời đi.
Thẳng đến khi phi tin phù này đến, mới làm hắn bừng tỉnh, Không Hầu không phải đệ tử hắn, cũng không phải đồng môn hắn, nàng sớm hay muộn cũng sẽ phải rời khỏi hắn, trở lại Vân Hoa Môn.
"Trong thư không đề cập, chỉ là nhắc chúng ta chú ý an toàn, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, không đi địa phương hẻo lánh. Yêu cầu triệu hồi, chỉ có đệ tử ở xa." Không Hầu lắc đầu, "Đệ tử giống như ta không cần hồi tông môn, chỉ là khi đi ngang qua môn phái phụ thuộc hoặc là châu thành phụ thuộc, thì cần giúp đỡ tông môn tra một chút, có tà tu trà trộn trong đó hay không."
"Thì ra là thế." Hoàn Tông mặt mày giãn ra, "Nếu là ta nhớ không lầm, địa phương tiếp theo là Phong Châu. Châu thành không lớn, có một tiểu môn phái là Cát Tường Các đóng giữ, Cát Tường Các này vừa lúc là môn phái phụ thuộc của Vân Hoa Môn. Năm ngày sau chúng ta tham quan xong Bách Hoa Vũ Hội, liền trực tiếp cưỡi pháp khí tới Phong Châu."
"Là phụ thuộc môn phái Vân Hoa Môn chúng ta?" Không Hầu từ thu nạp giới lấy ra sổ tay rèn luyện đệ tử Vân Hoa Môn (editor: làm nhớ sổ tay rèn luyện thanh xuân), lật vài tờ danh mục môn phái và thành trì phụ thuộc của Vân Hoa Môn, quả nhiên viết Phong Châu Cát Tường Các.
Giờ phút này nghe Hoàn Tông thuộc tông môn khác lại hiểu rõ phạm vi thế lực Vân Hoa Môn hơn đệ tử thân truyền là nàng. Không Hầu có chút ngượng ngùng, quyết định mấy ngày nay sẽ tìm hiểu đàng hoàng.
"Tiểu cô nương không thể nhọc lòng quá nhiều." Hoàn Tông đem canh đưa cho Không Hầu, "Không chỉ có ảnh hưởng tâm cảnh tu luyện, mà còn sẽ rụng tóc."
"Rụng tóc?" Không Hầu sờ sờ mái tóc, "Thật sự?"
Hoàn Tông gật đầu, biểu tình bình tĩnh đến nhìn không ra nửa phần ý tứ nói giỡn: "Trong tông môn ta có vị nữ đệ tử, có đoạn thời gian quá nhọc lòng, sau lại bắt đầu bị rụng cả đầu tóc, phải ăn không ít đan dược mới làm tóc dài ra lại."
Không Hầu đem sách bỏ vào thu nạp giới, để sau lại coi tiếp vậy.
Cơm chiều xong, Không Hầu về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hộc luyện một bộ kiếm pháp cho Hoàn Tông xem, Hoàn Tông chỉ điểm một phen, thấy Lâm Hộc đã toàn bộ lĩnh ngộ, mới nói: "Lâm Hộc, về sau không cần lấy thân thể ta ra dọa nàng."
"Công tử, ta nhớ rõ Đằng La tiên tử rụng tóc, là bởi vì tu luyện có trắc trở." Lâm Hộc hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Chính là bởi vì nàng tâm tính không xong, miên man suy nghĩ, tu luyện mới có thể xảy ra sự cố." Hoàn Tông mặt vô biểu tình nhìn hắn, "Việc này có gì vấn đề?"
"Không có." Lâm Hộc lắc đầu, "Ta trở về ngủ."
Nhìn bóng dáng Lâm Hộc, Hoàn Tông quay đầu đi, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
Hắn...... Hắn một nam nhân hơn ba trăm tuổi, như thế nào có thể làm nũng với tiểu cô nương, thật sự đáng xấu hổ đến cực điểm.
Bách Hoa Vũ Hội, là ngày ngắm hoa thưởng cảnh, thưởng thức ca múa, chiêm ngưỡng mĩ nhân. Bất quá mỹ nhân như mây, chỉ có thể thưởng thức lại không thể có nửa phần khinh nhờn. Có ít người trẻ tuổi không hiểu quy củ, ngôn ngữ thập phần bất kính đối với bách hoa mỹ nhân, cuối cùng bị đệ tử Hòa Phong Trai bắt lại cho một trận rồi ném ra khỏi thành.
Thời gian lâu rồi, người tới Nhạn Thành tham gia Bách Hoa Vũ Hội đều biết, bách hoa mỹ nhân đều là cô nương đứng đắn, có người thường, có nữ tu, các nàng chỉ ở trên đài biểu diễn hoa tiên, làm Bách Hoa Vũ Hội càng thêm náo nhiệt mà thôi.
Năm nay là nhân dịp hai trăm năm Bách Hoa Vũ Hội được tổ chức, cho nên tổ chức đến phá lệ náo nhiệt, vì trận thịnh hội này, Hòa Phong Trai đã chuẩn bị gần nửa năm. Khi Bách Hoa Vũ Hội chính thức bắt đầu, Nhạn Thành cơ hồ chật như nêm cối, ngay cả quán ăn vặt cũng chen đầy du khách các nơi mộ danh mà đến.
Trên đài, các đại nhân vật thu được thiệp mời Hòa Phong Trai sôi nổi nhập tọa. Thực mau liền có người phát hiện, địa phương gần trai chủ nhất, thế nhưng còn trống ba vị trí, cũng không biết là ai, lại được vinh hạnh như thế.
Mấy chưởng môn tiểu tông phái cùng Hòa Phong Trai giao hảo cười hỏi: "An trai chủ, không biết hôm nay còn có vài vị khách quý nào chưa tới?" An Hòa có thể đem bọn họ an bài ở vị trí này, đủ để chứng minh thân phận bọn họ thập phần đặc biệt.
"Vài vị này là ân nhân cứu mạng của gia sư lúc sinh thời, ân công mấy năm nay quá bận rộn tu luyện, ta vô duyên nhìn thấy." An Hòa triều chưởng môn hỏi chuyện gật gật đầu, "May mà ân công mấy ngày gần đây rốt cuộc giá lâm Nhạn Thành."
Nghe được lời này, mọi người tức khắc hiểu được, nguyên lai là ân nhân cứu mạng của Thương chân nhân, khó trách An Hòa trịnh trọng như thế. Mọi người đang suy đoán thân phận ba người này liền thấy có đệ tử đang dẫn ba người hướng bên này đi tới.
Nam nhân đi trước tuấn mỹ dị thường, người mặc thượng phẩm pháp y, mặt trắng vô sắc, thoạt nhìn thập phần không dễ ở chung. Đi theo bên người hắn là tiểu cô nương xinh đẹp thoạt nhìn tuổi tác không lớn, cũng đã là tu vi Tâm Động kỳ, trên mặt tươi cười, ôn hòa dễ thân. Đi ở phía sau bọn họ là nam nhân biểu tình cương nghị, người mặc áo gấm huyền sắc nhìn như bình thường, lại cũng là thượng phẩm pháp y, hơi thở trên người thu liễm đến cực tốt.
Đây là...... Đây là Nguyên Anh kỳ lão tổ?
Chưởng môn có tu vi đã là Kim Đan kỳ đỉnh loáng thoáng nhìn ra tu vi của huyền bào nam nhân, chỉ là Kim Đan tu vi rốt cuộc so với Nguyên Anh tu vi thấp hơn một cảnh giới, bọn họ mơ mơ hồ hồ xem không rõ.
"Ân công, xin mời ngồi." Nhìn thấy Hoàn Tông xuất hiện, An Hòa liền không tự chủ đứng lên, triều Hoàn Tông chắp tay nói, "Hai vị đạo hữu xin mời ngồi." Khi ánh mắt rơi xuống trên người Không Hầu, An Hòa có một lát hoảng hốt, đây không phải là nữ tu ngày ấy ở cửa thành đối với dung mạo hắn không hề phản ứng sao?
Hoàn Tông chú ý tới ánh mắt An Hòa nhìn Không Hầu liền nói: "Làm phiền trai chủ dẫn đường."
An Hòa lập tức phục hồi tinh thần lại: "Thỉnh đi bên này."
Hoàn Tông không có lập tức đi theo hắn, mà là xoay người nói với Không Hầu: "Không Hầu, tới." Hôm nay ở đây tu sĩ rất nhiều, tông phái chưởng môn phong chủ cũng không ít, Không Hầu còn nhỏ, không thể bị những người này dọa.
Không Hầu vươn hai ngón tay, lặng lẽ túm chặt tay áo hắn, nhìn hắn lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn.
An Hòa đi ở phía trước ngẫm nghĩ, lực chú ý của vị nữ tu này, từ đầu tới đuôi đều ở trên người ân công, trừ bỏ vừa rồi chào hỏi, thì không có liếc nhìn hắn thêm một cái.
Chờ ba người ngồi xuống, An Hòa triều Hoàn Tông chắp tay nói: "Không biết vị tiên tử này là?"
"Bằng hữu của ta." Hoàn Tông ngữ khí nhàn nhạt.
An Hòa: "......"
Cảm ơn, ta biết đây là bằng hữu của ngươi, chính là tên cùng thân phận đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro