CHƯƠNG 62-HIỂU LẦM
Chương 62: Hiểu lầm
Editor: TIEUTUTUANTU
Ánh Trần chân nhân là Tổ sư gia của Vân Hoa Môn. Bức thư này là muốn nói cho hắn biết, Vân Hoa Môn có Giao Nhân Lân, nhưng lại cố tình không cho bọn hắn? Năm trước hắn viết thư gởi các tông môn cầu Giao Nhân Lân, nhưng đều được hồi đáp là không có.
Loại giấy viết thư này thực bình thường, được bày bán ở rất nhiều nơi ở Lăng Ưu giới. Chữ viết thì đại trà không có phong cách cá nhân nổi bật, người mật báo không dám để lộ thân phận, chứng minh người này có quen biết với Lưu Quang Tông bọn họ và Vân Hoa Môn. Hơn nữa còn biết việc hắn đã từng cầu Giao Nhân Lân.
Chuyện này là do người trong mười đại tông môn làm?
Kim Nhạc rất mau phủ định loại suy đoán này, hiện tại tà tu ngo ngoe rục rịch, mười đại tông môn chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể làm tà tu không chỗ xuống tay. Dù cho bọn họ biết Vân Hoa Môn có giao nhân lân mà không cho hắn, thì cũng chỉ sẽ nghĩ cách giấu đi, sau đó lén lúc khuyên bảo Kim Nhạc thay đổi chủ ý, chứ tuyệt đối sẽ không hành động như vậy.
Chẳng lẽ là tà tu muốn châm ngòi ly gián?
"Buồn cười!" Kim Nhạc đem thư chụp mạnh lên bàn, "Tà tu càn rỡ!"
Ở trong mắt bọn tà tu này, Lưu Quang Tông bọn họ chẳng lẽ chính là tông môn không nói lý như thế?
Giao Nhân Lân vô cùng trân quý, Vân Hoa Môn nguyện ý lấy ra thì bọn họ coi như gặp được may mắn, còn ngược lại, thì cũng là chuyện thường tình. Chẳng lẽ Lưu Quang Tông còn sẽ bởi vì chuyện này mà ghi hận Vân Hoa Môn sao?
Huống chi Hành Ngạn đạo hữu cũng không phải người thấy chết mà không cứu. Hắn sớm đã trộm đem Giao Nhân Lân đưa cho bọn họ, thậm chí không có đòi hỏi bất luận yêu cầu gì. Vân Hoa Môn đạo đức tốt như thế, lại vẫn có người ở sau lưng tính kế bọn họ, hắn há có thể ngồi yên không nhìn đến?!
"Người tới, truyền lệnh xuống, nghiêm tra tung tích của tà tu ở các nơi, mạnh mẽ tuyên truyền các loại thủ đoạn châm ngòi của tà tu, để tu sĩ và bá tánh đề cao cảnh giác." Giấy viết thư hóa thành tro bụi trong tay Kim Nhạc.
Hắn vốn tính bế quan nâng cao tu vi, nhưng xem tình huống hiện tại này, tạm thời vẫn là không thể bế quan. Tu hành có thể tạm hoãn, nhưng tà tu giở thủ đoạn lại tuyệt không thể chịu đựng.
Hôm nay tà tu có thể châm ngòi quan hệ Lưu Quang Tông bọn họ và Vân Hoa Môn, thì ngày mai là có thể châm ngòi cảm tình các tông môn khác.
Tà tu quả thật là một đám chuột chỉ biết chui rút trong cống ngầm, chỉ có thể giở loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Tùng Hà mới vừa dạy kiếm pháp cho nội môn đệ tử xong, trên đường về động phủ thấy một thân truyền đệ tử vội vàng từ chủ điện ra tới, cho rằng đã có biển, liền lắm miệng hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư thúc tổ." Thân truyền đệ tử chắp tay thi lễ nói, "Tông chủ mới vừa rồi hạ lệnh, muốn tăng cường tuyên tuyền thủ đoạn của tà tu, để tu sĩ và bá tánh đề cao cảnh giác, chú ý an toàn."
"Làm mọi người nâng cao cảnh giác cũng không tồi." Tùng Hà trong lòng âm thầm nghi hoặc, mấy ngày trước đây tông chủ còn nói tiểu tâm hành sự, như thế nào hôm nay đột nhiên thay đổi chủ ý.
Trên thực tế bản nhân hắn cũng tán đồng loại cách làm này, cái gì mà âm thầm hành sự, cất giấu còn không bằng để tu sĩ và bá tánh đều biết chân tướng sự tình, để mọi người đều có tâm lý phòng bị.
Dân chúng ngày ngày đều muốn sống yên vui, ai lại mong muốn tà tu đến phá hư chứ?
Có ít người xem thường bá tánh bình thường và tu sĩ tư chất không tốt, nhưng bọn họ đã quên, bộ phận này chính là chiếm nhiều nhất ở Lăng Ưu giới. Lực lượng quần chúng, có đôi khi mạnh đến không thể tưởng tượng.
Tùng Hà đi vào chủ điện tìm Kim Nhạc, đem chuyện hắn vừa rồi ở bên ngoài gặp được đệ tử kia nói ra.
Kim Nhạc cũng không giấu hắn, đem sự tình Vân Hoa Môn tặng Giao Nhân Lân cùng với tà tu châm ngòi quan hệ hai tông môn nói cho hắn.
"Thư đâu?" Tùng Hà nói, "Việc này vẫn là nên nói cho Vân Hoa Môn một tiếng, để cho bọn họ có phòng bị."
"Thư đã bị ta huỷ." Kim Nhạc biểu tình cứng đờ, thực mau ngay sau đó nói, "Đệ yên tâm, việc này ta sẽ chuyển cáo cho Hành Ngạn đạo hữu."
Nhìn mặt Kim Nhạc tức giận, Tùng Hà nghĩ tới rất nhiều năm trước, hắn và Kim Nhạc cùng bái nhập vào Lưu Quang Tông. Khi đó tông chủ vẫn là thiếu niên lang nhiệt tình, sôi nổi, gặp chuyện bất bình, liền hận không thể rút kiếm ngăn lại. Theo thời gian trôi đi, tông chủ trở nên càng ngày càng ổn trọng, ở trên mặt hắn rất khó nhìn thấy cảm xúc rõ ràng. Hôm nay, hắn tựa hồ có vài phần bộ dáng năm đó.
"Huỷ rồi thì thôi, chỉ cần Hành Ngạn môn chủ tin tưởng lời của chúng ta thì đã đủ rồi." Tùng Hà nói, "Vừa vặn đệ có việc muốn đi Vân Hoa Môn một chuyến, không bằng chuyện này để đệ tự mình tới nói."
"Như vậy cũng tốt." Kim Nhạc gật đầu, nghi hoặc nói, "Vân Hoa Môn bên kia có chuyện gì cần đệ tự mình đi qua?"
"Cũng không phải đại sự gì." Tùng Hà biểu tình như thường nói, "Trước đó vài ngày đã hẹn cùng Vong Thông đạo hữu luận đạo, đệ lại há có thể nói chuyện không giữ lời."
"Vậy thì đi đi." Kim Nhạc biết sư đệ là người nói là làm, nên cũng không ngăn cản hắn, "Vậy đệ đưa hậu lễ qua đó, rồi nói rõ ràng."
Môn chủ mặt chữ điền đã sớm phái người ngồi canh phản ứng của Lưu Quang Tông, nghe được Tùng Hà phong chủ Lưu Quang Tông tự mình chạy tới Vân Hoa Môn, hắn liền biết kế hoạch này đã có hiệu quả. Lưu Quang Tông thực lực cường đại, tính tình kiếm tu lại là ái hận rõ ràng, Vân Hoa Môn giấu Lưu Quang Tông, Lưu Quang Tông sao có thể dễ dàng nuốt xuống khẩu khí này.
"Dặn dò đệ tử phía dưới đều cảnh giác chút, nếu phát hiện nhân vật khả nghi, nhất định không thể để cho bọn họ làm ác."
Môn chủ mặt chữ điền cường điệu nói, "Đánh không lại liền chạy, tìm Lưu Quang Tông, Chiêu Hàm Tông, Cửu Phượng Môn cầu cứu, ngàn vạn đừng tìm Vân Hoa Môn, đệ tử tông môn này không đáng tin cậy."
Chống lại tà tu là chuyện cấp bách, nhưng kéo Vân Hoa Môn xuống khỏi mười đại tông môn cũng phi thường quan trọng.
Cái nào cũng không thể từ bỏ.
Môn chủ mặt chữ điền cũng không biết, chuyện thứ nhất Tùng Hà phong chủ làm sau khi đến Ung Thành là che dấu thân phận của mình. Rồi đến một tửu lầu gọi một bàn rượu và thức ăn, ăn đến cảm thấy mỹ mãn mới đến Vân Hoa Môn, đem sự kiện "Tà tu mật báo" nói cho Hành Ngạn biết. Sau đó, còn đưa lên một đống lớn hậu lễ, thuận tiện cùng Vong Thông đàm đạo cả ngày.
Vong Thông và Tùng Hà không có quá nhiều chỗ tương tự, Vong Thông tùy ý mà làm, Tùng Hà lại là tuân theo nguyên tắc, không thể phóng túng.
Hai người ngồi đối diện nửa ngày, uống mấy bình trà, Vong Thông không thể nhịn được nữa nói: "Linh thạch ta nợ đã sớm trả cho ngươi rồi." Cho nên ngươi hiện tại ngồi ở nơi này của ta không đi, đến tột cùng là có ý đồ gì?
"Vong Thông huynh sao lại nghĩ như vậy?" Tùng Hà buông chén trà, "Chúng ta nhiều năm giao tình, ta thế nào mà vì việc nhỏ này đến tìm huynh."
Vong Thông nhướng mày nhìn hắn, vậy ngồi ở chỗ này làm chi?
Hai người bọn họ tuy đã quen biết nhiều năm, nhưng Tùng Hà chỉ si mê kiếm đạo, còn hắn lại bởi vì túng quẫn mà quanh năm đều ở trên núi, nói tình thân như thủ túc, quả thật là hơi quá.
"Thật không dám dấu diếm, ta bởi vì tu vi đã lâu không tăng tiến, nên mượn cớ ra ngoài một chút."
Tùng Hà tư thái uống trà thực ưu nhã, biểu tình bình thản, động tác nước chảy mây trôi, rất khó nhìn ra hắn là một kiếm tu.
"Thì ra là thế." Vong Thông gật đầu, "Ta đã sớm nói kiếm tu các ngươi cứ đem mình buộc chặt như vậy, tu chân nhiều đường, sao cứ chọn khổ tu?"
Nghe Vong Thông nói, Tùng Hà liên tiếp gật đầu, khi đến buổi trưa, hắn bỗng nhiên nói: "Quý tông môn đã đến lúc dùng cơm?"
Vong Thông: "......"
Nếu không phải bởi vì Tùng Hà là kiếm tu, hắn cơ hồ muốn hoài nghi đối phương không phải tới tìm kiếm phương pháp đột phá tu vi, mà là chạy tới Ung Thành cọ ăn cọ uống.
Tùng Hà đến Vân Hoa Môn ngày đầu tiên, mặt chữ điền không thấy tin tức hai bên nháo mâu thuẫn.
Tùng Hà đến Vân Hoa Môn ngày thứ ba, mặt chữ điền vẫn là không nhận được tin tức bọn họ nháo mâu thuẫn, nhưng mà nghe nói Lưu Quang Tông tặng Vân Hoa Môn một phần hậu lễ.
Tùng Hà đến Vân Hoa Môn ngày thứ bảy, hai tông môn còn không có nháo mâu thuẫn, nghe nói Tùng Hà và Vong Thông xuất hiện ở bên hồ thả câu luận đạo, hai người còn cùng đi tửu lầu ăn món thịt hầm mới ra mắt.
Tùng Hà đến Vân Hoa Môn ngày thứ mười, Tùng Hà và Vong Thông cùng nhau ăn một con thỏ nướng bán ven đường.
Môn chủ mặt chữ điền chờ a chờ, chờ đến hoa trên núi đều nở, cũng không có chờ được tin tức muốn nghe. Ngược lại là đệ tử môn hạ, bắt được mấy tà tu hành sự khả nghi.
Hắn không tin, hắn không tin Lưu Quang Tông và Vân Hoa Môn có quan hệ tốt như vậy, nhất định là Lưu Quang Tông vì liên hợp với Vân Hoa Môn chống tà tu, nên mới miễn cưỡng nuốt xuống khẩu khí này.
Chờ xử lý xong tà tu rồi, Vân Hoa Môn nhất định sẽ xui xẻo, nhất định sẽ.
"Người tới." Môn chủ mặt chữ điền biểu tình ngưng trọng nói, "Cho tăng cường lượng lớn đệ tử tuần tra, tuyệt đối không thể để tà tu thực hiện âm mưu được."
Không có gì có thể ngăn cản quyết tâm đem môn phái nhập vào mười đại tông môn của hắn, tà tu vướng bận cũng không thể!
Lâm Hộc đi qua rất nhiều môn phái, tiếp xúc qua rất nhiều đệ tử tông môn, nhưng là tông môn giống Cát Tường Các, hắn vẫn là lần đầu thấy được. Buổi sáng mặc gì sẽ xem bói, buổi tối khi nào ngủ xem bói, ngay cả khi ăn cơm nên ngồi hướng nào cũng sẽ có người cố ý tính một quẻ.
Bất quá cũng bởi vì tông môn này, hắn rốt cuộc biết, Không Hầu cũng có thứ không am hiểu.
Phàm là tu sĩ thì ai cũng am hiểu ít nhiều thuật bói toán, tuy không thể so với tu sĩ chuyên tu nhưng tu sĩ bình thường cũng hiếm có người không am hiểu như Không Hầu. Nhưng Không Hầu lại cố tình say mê xem bói, ngày nào cũng ôm bộ mai rùa các chủ tặng gieo mấy lần.
Càng đáng sợ hơn chính là, công tử và Thành Dịch đạo hữu còn rất phối hợp, làm bộ như Không Hầu cô nương tính thực chuẩn. Hôm nay nói công tử có tai ương hao tiền, công tử liền ném khối ngọc bội, ngày mai nói Thành Dịch đạo hữu phải chú ý dưới chân, Thành Dịch đạo hữu đi trên đất bằng lại "vấp chân" một chút.
Một tiểu cô nương tốt, như thế nào có thể dỗ như vậy, đây là kiểu giáo dục gì?
"Lâm tiền bối." Không Hầu ôm mai rùa đi đến trước mặt Lâm Hộc, nhỏ giọng nói, "Hôm nay phải cẩn thận chút, quẻ tượng mai rùa biểu hiện, ngươi hôm nay sẽ có huyết quang tai ương, bất quá có thể bình an vượt qua, hẳn là không phải vấn đề gì lớn."
Lâm Hộc: "......"
"Không Hầu cô nương, về sao không định làm tu sĩ bói toán đi?" Lâm Hộc cảm thấy, vấn đề này rất quan trọng.
"Không." Không Hầu bật cười, "Ta ở phương diện này không có nhiều thiên phú, nếu là nhập đạo, chỉ sợ cuộc đời này, không có hy vọng phi thăng."
Còn tốt, cuối cùng cũng có thể tự mình hiểu lấy.
Lúc Lâm Hộc ra ngoài làm việc, trên đường trở về, bỗng nhiên nhớ tới Không Hầu buổi sáng tính cho hắn một quẻ kia, mặt vô biểu tình mà đi đến trước đại thụ, đem ngón tay ở trên thân cây cọ hai cái, vỏ cây thô ráp làm xước vài đường.
Người sủng tiểu cô nương nhiều như vậy, cộng thêm hắn vào...... Cũng không tính là nhiều.
Lâm Hộc quay đầu, nhìn thấy công tử đứng ở cửa Cát Tường Các, hắn chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Hoàn Tông: "Công tử hôm nay không có cùng Không Hầu cô nương đi chơi?"
"Nàng đang cùng Tôn các chủ học trồng cây." Hoàn Tông liếc mắt phía sau hắn, "Mau chút đi vào, bên ngoài gió lớn."
Lâm Hộc: "......"
Công tử đây là lo lắng cho hắn?
"Đừng đem miệng vết thương làm khô." Hoàn Tông biểu tình bình tĩnh nói, "Đừng quên ngươi hôm nay có huyết quang tai ương."
Lâm Hộc: "......"
Nam nhân a nam nhân, vì sắc đẹp thật là cái gì cũng làm ra được.
"Có nhiều loại cây, thời điểm di dời phải tỉa bớt rễ và cành, nếu không sẽ sinh trưởng không tốt, loại cây này chính là như vậy." Tôn các chủ chỉ vào các loại cây cối trong vườn, trong vườn linh khí thực nồng đậm, rất nhiều linh khí là do cây cối xung quanh phát ra.
Không Hầu cùng Tôn các chủ ngồi xổm, tay cầm xẻng, làn váy dính không ít bùn. Một già một trẻ ngồi xổm trong bụi cỏ, thật là có vài phần bộ dáng người nhà vườn.
"Trồng hoa cũng giống nhau sao?" Không Hầu nhìn Tôn các chủ đem một gốc cây non dời đến một cái hố khác, rồi tưới vào ít nước.
"Hoa và cây khác biệt rất lớn." Tôn các chủ vỗ vỗ đất, đứng lên nói, "Điểm duy nhất giống nhau của chúng nó là đều lớn lên ở trong đất."
Không Hầu: "......"
Điểm tương đồng này quả nhiên rất lớn a.
"Tới." Tôn các chủ nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi ăn một loại trái cây, 500 năm chỉ kết được hai quả, chúng ta mỗi người một quả."
Không Hầu nhìn bốn phía, bảo đảm không có bị đệ tử Cát Tường Các nghe thấy: "Như vậy hình như không được tốt lắm?" Nàng là người ngoài, lại được ăn thứ tốt như vậy, cái này để đệ tử trong Các biết được sẽ nghĩ như thế nào?
"Đồ của ta, ta muốn cho ai thì cho, có cái gì không tốt." Tôn các chủ từ thu nạp giới móc ra một quả cở trứng bồ câu, để vào trong tay Không Hầu, "Mấy hậu bối đó của ta, không có lấy một người thích trồng cây, cho nên ta sẽ không cho bọn họ ăn."
Không thích trồng cây, cho nên trái cây cũng không cho bọn họ ăn?
Tôn các chủ...... cũng rất tùy hứng a.
"Trái này quả thật xinh đẹp." Không Hầu nhìn linh quả hồng diễm diễm trong lòng bàn tay, màu hồng này thập phần thuần túy, so với hồng bảo thạch đẹp nhất còn mĩ lệ hơn, nàng có chút luyến tiếc ăn.
"Loại cây này tương truyền sinh trưởng trên mây. Ta năm đó tiến vào bí cảnh 500 năm mới mở ra một lần, bởi vì tu vi không đủ nên không dám đi sâu vào bên trong, cuối cùng dứt khoát quyết định ở bên ngoài thu chút thảo dược, khoáng thạch."
Nhắc tới sự tình phát sinh năm đó, Tôn các chủ liền cảm thấy thập phần buồn cười, "Được hai quả này đúng là ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều vội vã đi vào sâu bên trong bí cảnh, lại chỉ có một mình ta ở vòng ngoài thu thập. Khi ta ngồi tính quẻ, tình cờ lại phát hiện có một đóa phi vân đặc biệt thấp, ta liền bay lên nhìn thử. Nào ngờ lại thấy được một đại thụ. Ta đọc trong sách cổ, có một loại cây sinh trưởng trên mây, ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả, nhiễm bụi đất liền sẽ khô vong, cô nương có biết loại cây này tên là gì không?"
Không Hầu nghĩ tới một loại khả năng, biểu tình có chút kích động: "Có phải..... Tầm Vân thụ hay không?"
"Không sai, chính là Tầm Vân thụ."
Tôn các chủ gật đầu, "Trái này chính là do ta hái từ trên cây đó xuống, lấy tu vi hiện tại của cô nương, ăn cái này còn có chút miễn cưỡng, cô nương giữ lại đợi vào Kim Đan kỳ hãy dùng."
"Các chủ, lúc đó có lấy cành Tầm Vân không?" Không Hầu không rảnh lo ăn Tầm Vân quả như thế nào, ngược lại hỏi một việc khác.
"Nhánh cây Tầm Vân?" Tôn các chủ lắc đầu, "Tầm Vân thụ là thực vật có linh trí, để ta hái trái trên người nó đã là không dễ, sao có thể để ta chiết cành."
"Xin hỏi bí cảnh kia ở đâu, khi nào sẽ lại mở ra?"
Tôn các chủ cười trả lời nói: "Nói đến cũng khéo, lần ta vào bí cảnh trước đã qua 500 năm, nửa tháng sau là lúc bí cảnh sẽ lại mở ra."
Hắn từ trong tay áo lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Không Hầu, "Đây là đường đến bí cảnh."
Không Hầu nhận bản đồ nhìn thoáng qua, địa điểm trên bản đồ nằm ở Khuê Thành.
Khuê Thành...... hình như là thuộc về phạm vi quản hạt của Nguyên Cát Môn?
"Đa tạ các chủ, đại ân này Không Hầu xin khắc ghi." Không Hầu hành đại lễ.
Tôn các chủ tươi cười hiền hoà, lắc đầu nói: "Không cần cảm tạ ta, ta đây là vì lấy lòng cô nương."
"Lấy lòng ta?" Không Hầu sửng sốt.
"Cô nương là đệ tử có thiên phú trong tông môn nhất, Cát Tường Các chúng ta ở trong tông môn phụ thuộc cũng không nổi bật, hiện tại ta lấy lòng cô nương, chẳng khác nào lấy lòng chủ tông."
Tôn các chủ tươi cười càng thêm ôn hòa, lại móc ra một tấm da dê ố vàng đưa cho Không Hầu, bên trên vẽ hình dáng Tầm Vân Thụ. Nhìn Không Hầu lộ vẻ mặt vui sướng, Tôn các chủ vuốt bộ râu trắng tinh nói, "Không biết phương pháp lấy lòng này của ta có dùng được không?"
"Có có có." Không Hầu cười đồng ý, "Ta trở về liền đến trước mặt sư bá liều mạng khen quý môn phái."
Hai người nhìn nhau cười, làm cho cả hiện trường đút lót nhận hối lộ tràn ngập không khí hoà bình vui sướng.
"Vô luận như thế nào, đều thực cảm tạ các chủ." Không Hầu ôm quyền nói, "Ta còn có chút việc cần cùng Hoàn Tông đạo hữu thương nghị, xin lỗi không thể ở lâu."
"Thỉnh tùy ý." Tôn các chủ mỉm cười nhìn Không Hầu vội vàng rời đi.
Trên thực tế hắn cũng không có nói dối, hắn đúng là lấy lòng Không Hầu. Bất quá, cũng không phải bởi vì Vân Hoa Môn, mà là bởi vì bản thân Không Hầu. Thân làm thần toán, lầu đầu tiên hắn nhìn thấy Không Hầu, liền phát hiện nàng tướng mạo phá lệ kỳ lạ.
Đây vốn là tướng chết yểu, lại gặp được một đường sinh cơ. Từ nay về sau, đó là đường đời thuận lợi, vạn sự đại cát.
Tu sĩ khí vận tốt, được thiên địa đại đạo hậu ái. Cùng người như vậy giao hảo, mệnh cách cũng sẽ được ảnh hưởng, trở nên càng ngày càng tốt. Nếu là cùng người không may mắn ở chung lâu, khi vận mệnh không đủ mạnh, thì sẽ không có kết quả tốt.
Tôn các chủ vốn định lại tính toán hướng đi vận mệnh của Không Hầu, đáng tiếc mệnh cách nàng đã sửa, muốn tính ra tới, trừ phi Vọng Túc môn chủ Nguyệt Tinh Môn tự mình ra tay, bằng không không ai có thể làm được.
Lấy tu vi cùng năng lực của hắn, có thể tính ra khí vận của Không Hầu, đã là cực hạn. Cũng không biết có phải hắn tính không đúng hay không, Không Hầu cô nương trừ bỏ khí vận hảo, thế nhưng còn có lưng đeo nghiệp chướng. Một tiểu cô nương mười sáu tuổi, không đến mười tuổi đã vào Vân Hoa Môn, như thế nào sẽ thân mang nghiệp chướng?
Chẳng lẽ...... Là bậc cha chú tạo thành?
Nguyên bản hắn cũng không nghĩ tìm phiền toái, chỉ tính toán vui vẻ chiêu đãi là được. Chỉ là nhìn tiểu nữ oa nghiêm túc nghe hắn giảng cách trồng cây như thế nào, thậm chí còn cùng hắn ngồi xổm trên mặt đất đào hố trồng cây, hắn liền nhịn không được nhiều lời vài câu.
Tuổi lớn, đối với hậu bối thảo hỉ, luôn là nhịn không được mềm lòng, này là tật xấu khó sửa a.
"Không Hầu cô nương......" Lâm Hộc thấy Không Hầu tới, đang chuẩn bị nói tay hắn bị thương, nàng tính thật chính xác, thì Không Hầu đã khó nén kích động mà nói, "Lâm tiền bối, ta tìm được manh mối Tầm Vân thụ."
Lâm Hộc sửng sốt, hắn không nghĩ nhanh như vậy liền có đầu mối mới: "Tầm Vân thụ ở nơi nào?"
Trong phương thuốc của công tử cần, có một vị dược là nhánh cây Tầm Vân, chỉ là sách cổ viết về Tầm Vân thụ cực ít.
"Ở Khuê Thành." Không Hầu nói, "Chúng ta phải nhanh đến Khuê Thành, tìm nơi bí cảnh mở ra."
Lâm Hộc gật đầu: "Được, ta lập tức đi chuẩn bị."
"Từ từ......" Hoàn Tông nhìn Lâm Hộc vội vàng lướt qua mình, vừa mới chuẩn bị gọi hắn lại, Lâm Hộc đã lắc mình đi ra rất xa.
"Hoàn Tông." Không Hầu chạy đến trước mặt hắn, đem bản đồ cùng tấm da dê đưa ra, "Giữ kĩ, đừng để mất."
Hai tờ giấy thực nhẹ, nhưng Hoàn Tông lại cảm thấy nặng ngàn cân, vì cái này, Không Hầu đến tột cùng phải trả giá bao nhiêu nỗ lực?
"Không Hầu......" Hoàn Tông thanh âm khàn khàn, "Đây là Tôn các chủ cho muội?"
Không Hầu gật đầu, trêu chọc nói: "Tôn các chủ nói, đây là dùng để lấy lòng ta."
"Lấy lòng?" Hoàn Tông còn đắm chìm trong cảm động không có phục hồi tinh thần lại.
"Đúng, Tôn các chủ nói ta là thiên tài của chủ tông, vì tương lai của Cát Tường Các, nhất định phải lấy lòng ta."
Không Hầu cười nói, "Bắt người tay ngắn, huynh về sau nhất định phải nhắc nhở ta, khen ngợi Cát Tường Các thật nhiều."
"Được." Hoàn Tông gật đầu, mắt như nước mùa xuân, "Ta về sau nhất định nhắc nhở muội."
"Chúng ta khi nào xuất phát?"
"Không vội." Hoàn Tông lắc đầu, "Muội cùng Thành Dịch đạo hữu nhiều ngày không gặp, ở Cát Tường Các thêm mấy ngày cũng không sao, từ nơi này đến Khuê Thành cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Không Hầu không yên tâm: "Nhưng ta sợ để lỡ thời gian bí cảnh mở ra."
"Sẽ không." Hoàn Tông khẳng định nói, "Ta đã xông qua rất nhiều bí cảnh."
"Phải nha." Không Hầu bừng tỉnh, Hoàn Tông dựa vào bí cảnh làm giàu, luận kinh nghiệm vào bí cảnh, khẳng định hắn rất lợi hại.
Trong tông môn nào đó, một tâm phúc đệ tử mừng như điên chạy vào chủ điện.
"Môn chủ, tin tức tốt!"
"Lưu Quang Tông và Vân Hoa Môn đánh nhau rồi?" Môn chủ mặt chữ điền kích động đứng lên hỏi, "Không nháo ra mạng người đi?" Hắn tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng vẫn là không muốn nháo ra quá nhiều mạng người.
"Không phải."
Môn chủ mặt chữ thần tình lạnh lùng mà ngồi trở về.
"Nhưng là Lưu Quang Tông tặng lễ cho Cát Tường Các, hơn nữa là đại lễ."
Môn chủ mặt chữ điền tinh thần rung lên, Lưu Quang Tông thế nhưng bắt đầu đào góc tường Vân Hoa Môn? Có Lưu Quang Tông ra tay, Vân Hoa Môn còn có thể dư lại mấy cái môn phái phụ thuộc?
Đệ nhất đại tông môn Lăng Ưu giới bọn họ, làm việc lại không biết xấu hổ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro