Chương 60: Dằn vặt ngọt ngào
Tiêu Nhất Mặc kìm nén cơn tức giận trong lòng quay người lại, nhìn Ưng Tử với vẻ mặt lãnh đạm: "Sao vậy, cô Ưng bận như thế xem ra mặt mũi tôi không đủ lớn rồi?"
Ưng Tử chung sống cùng anh lâu như vậy nghe qua đã biết người này lại không vui rồi. Cô than thở trong lòng, vội lắc đầu làm rõ: "Không, không phải."
Thẩm Xuyên huýt sáo nhìn Tiêu Nhất Mặc từ trên xuống dưới, quay đầu hỏi Ưng Tử, "Anh ta là ai vậy ạ?"
"Anh ấy là khách của cô Tôn," Ưng Tử giải thích, "Tôi xin lỗi, buổi tối có việc nên không đi được mọi người đi ăn đi chơi vui vẻ."
Thẩm Xuyên nhún vai không cam lòng hỏi, "Em biết có một quán bar siêu đẹp, chị, chị có muốn đến tăng hai không?"
Ánh mắt đầy đe dọa bên cạnh cô càng lúc càng nóng chỗ bị anh nhìn dường như xuất hiện hai cái lỗ.
Ưng Tử căng da đầu, duy trì nụ cười trên khóe miệng lịch sự từ chối: "Cảm ơn, tôi không biết uống rượu, cũng không đi quán bar."
Thẩm Xuyên tiếc nuối rời đi, trước khi rời đi cậu ta liếc nhìn Tiêu Nhất Mặc đầy ẩn ý.
Có một ít khiêu khích trong ánh mắt này, Tiêu Nhất Mặc bị nhìn đến nội thương. Khi nào thì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa có thể soi mói anh như vậy? Cho dù là khuôn mặt cũng đẹp trai nhưng hàng đinh trên tai với kiểu trang điểm lòe loẹt và tiếng huýt sáo khiến người nhìn giảm đi rất nhiều cảm tình, chẳng lẽ Ưng Tử sẽ thích một thằng nhóc như thế? Đúng là tự mình đa tình.
Vẻ mặt bình tĩnh đi đến cửa thang máy khi nhìn lại, Ưng Tử vẫn đang đi theo sau anh từng bước, anh không khỏi cảm thấy an tâm, nghĩ đến đây anh vẫn không yên tâm nói: "Đừng tiếp xúc với loại đàn ông này, không đáng tin cậy."
Ánh mắt Ưng Tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh chợt bừng tỉnh, người phụ nữ này không còn là vợ anh nữa anh không có quyền bảo cô như vậy.
"Đó chỉ là kiến nghị," anh nói với vẻ mặt lạnh lùng, "Có nghe hay không là tùy ở em."
"Ồ," Ưng Tử ấp úng đáp lại, "Em hiểu rồi."
Cả hai đã xuống lầu Sầm Ninh đã đợi họ ở ngoài xe, khi nhìn thấy Ưng Tử anh ta lập tức mở cửa ghế sau cho cô và mỉm cười nói: "Cô Ưng, gặp được cô cả ngày nay khi trở về có thể bạn gái tôi sẽ ghen ghét đuổi tôi khỏi cửa nhà đấy."
Ưng Tử cười mi mắt cong cong: "Khoa trương như thế sao?"
Hai người cười cười nói nói ném Tiêu Nhất Mặc sang một bên.
Chiếc xe êm ái khởi động lái về phía phố Đông Tỉnh, hiện đang là giờ cao điểm đường hơi tắc.
Trong không gian nhỏ hẹp một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, đó là mùi thơm bơ hạt mỡ yêu thích của Ưng Tử trước đây, Tiêu Nhất Mặc không khỏi rung động, xem ra Ưng Tử vẫn còn luyến tiếc tình cũ, cho nên đối với người đã từng chung chăn gối mới lưu luyến như thế?
Liếc qua Ưng Tử đang ngồi cạnh cửa giữa hai người có một khoảng cách dài đủ để hai người nữa ngồi được.
Sầm Ninh lấy chiếc xe này ở đâu, sao lại rộng rãi như vậy?
Giá như nó là một chiếc xe thể thao thì tốt rồi.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.
Mùi hương như có như không tới gần Tiêu Nhất Mặc liền bình tĩnh lại, chỉ thấy Ưng Tử đột nhiên ghé lên trên bục giữa tài xế và phụ lái, chỉ vào bản đồ.
Hóa ra Sầm Ninh đã đi sai đường.
Vài lọn tóc theo cử động của Ưng Tử xẹt qua má cô, ngứa.
Vòng eo thon thả được nhào nặn không biết bao nhiêu lần đang ở trước mặt anh, làn da trên cổ cô trắng nõn như ngọc ngà phảng phất như vẫn còn dấu hôn diễm lệ anh để lại.
Tiêu Nhất Mặc xấu hổ quay đầu đi, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là một loại dày vò ngọt ngào.
May mắn cuối cùng Sầm Ninh cũng lái xe đúng đường, một lúc sau thì đến nhà hàng.
Ưng Tử đeo kính râm vào mắt kính rộng che gần hết khuôn mặt cô, tóc cô dài nên có thể che bớt nhưng trước khi xuống xe cô vẫn trọng nhìn xung quanh vài lần, sợ rằng sẽ có phóng viên đi theo.
Vất vả vào đến bàn thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Tiêu Nhất Mặc không thích nên nhanh chóng giải thích: "Bọn họ luôn thích viết bừa, em đã bị đồn nhiều không đếm kể rồi."
"Thật sao?" Tiêu Nhất Mặc nhàn nhạt đáp lại, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Có phóng viên ở ngoài cũng không phải tồi lắm, tiêu đề "Ưng tiểu thiên hậu và người cũ nối lại tình xưa, cùng nhau đi ăn cừu nướng nguyên con một cách ngọt ngào" nghe có vẻ rất vui tai.
Sầm Ninh gọi đồ ăn nói vài câu với người phục vụ rồi rời đi, trước khi Tôn Đàm đến trong phòng chỉ còn lại Tiêu Nhất Mặc và Ưng Tử.
Ưng Tử lại trở nên căng thẳng, cô cúi đầu uống cạn ly trà trong vô thức hàm răng cắn chặt mép cốc.
"Hiện tại em sống ở đâu?" Tiêu Nhất Mặc cũng nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi.
"Căn hộ ở khu chung cư Khai Nguyên." Ưng Tử nói tên chung cư.
"Không định trở về Tế An à?" Tiêu Nhất Mặc cau mày.
"Không, không," Ưng Tử nhanh chóng giải thích, "Đây là nơi công ty sắp xếp cho em. Thường thì khi rảnh rỗi em sẽ về Tế An gặp bố mẹ. Năm nay họ cũng đã đổi sang nhà mới, ngay tại mảnh đất gần cầu cao, gần công ty nên đi lại dễ dàng. "
Cẩm Địa vẫn luôn hoạt động tốt, bây giờ Ưng Khải không làm gì hết vẫn có nguồn lợi nhuận lớn, các khoản nợ ở nhà và ở công ty đã được trả hết.
Tiêu Nhất Mặc không bày tỏ ý kiến mà chỉ nhận xét: "Khí hậu ở thành phố phía bắc không tốt, giá trị bụi và PM* quá cao, độ ẩm không như ở Giang Nam. Điều này đặc biệt có hại cho làn da của phụ nữ. "
(theo mình tra gg thì PM là mức độ ô nhiễm bụi mịn)
"Dạ" Ưng Tử ngượng ngùng đáp lại.
Đang yên đang lành sao lại nói đến khí hậu thế? Cô cũng không muốn định cư ở Bắc Đô, cho dù có muốn Ưng Khải và những người khác cũng sẽ không đồng ý, trong mắt bố mẹ cô ngoại trừ thành phố Tế An khắp nơi đều là nông thôn, cho dù Bắc Đô là đế đô thì cũng chỉ là một nông thôn có điểm nổi bật.
Căn phòng lại im lặng, Ưng Tử tiếp tục cắn chén trà trong lòng lo lắng cầu mong Tôn Đàm đến sớm.
"Nghe nói em phát hành bài hát mới?" Tiêu Nhất Mặc thản nhiên hỏi.
"Anh nghe rồi sao?" Ưng Tử ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Nhất Mặc mặt không đổi sắc lắc đầu.
Ưng Tử hơi thất vọng nói nhỏ: "Có ra vài bài, bài mới nhất này em rất hài lòng."
"Khi nào rảnh tôi sẽ nghe thử xem," Tiêu Nhất Mặc trả lời nhẹ nhàng và hỏi lại cô "Thế nào? Ở Đông Thạch vẫn chưa quen à? Không có ai bắt nạt em chứ?"
"Không, ông trời quá tốt với em", Ưng Tử chân thành nói, "Mẹ anh thật sự là một người rất giỏi và tình cảm, em rất may mắn khi gặp được cô ấy."
Kể từ khi gia nhập Truyền thông Đông Thạch vào tháng 5 năm ngoái về hợp đồng, thông báo hay cuộc sống riêng tư Tôn Đàm đều rất chiếu cố cô. Trong quá trình quảng cáo "Sing a Song", Tôn Đàm thậm chí đã thức khuya mấy ngày liền để giúp cô chỉnh sửa tác phẩm và biên nhạc, đồng thời dùng sự chuyên nghiệp của mình cho cô nhiều ý kiến hữu ích. Sau khi chương trình phát sóng đã ngay lập tức trở thành hit, vào lúc đó An Lệ và đoàn đội đã thay Ưng Tử nhận được rất nhiều hợp đồng nóng hổi liên tục, chính Tôn Đàm là người thúc giục cô hãy dành phần lớn tâm sức cho âm nhạc. Cô do dự việc về quê làm từ thiện, khi đó mọi người trong công ty đều nhìn cô với vẻ "cô điên rồi", thậm chí Vệ Thì Niên cũng phản đối và chính Tôn Đàm ở đằng sau đã âm thầm ủng hộ quyết định tùy hứng này của cô.
Có thể nói nếu không có Tôn Đàm thì sẽ không có sự nổi tiếng của cô ngày hôm nay, huống chi là những bước tiến vững chắc trong suốt chặng đường của Ưng Tử bây giờ.
Tôn Đàm là một người thầy và cũng là người thân của cô.
Tiêu Nhất Mặc hơi hụt hẫng.
Mặc dù đó là mẹ anh nhưng ánh sáng trong mắt Ưng Tử quá ấm áp, trong lòng anh có chút chua chua.
"Là việc hiển nhiên, bà ấy là bà chủ, phụ thuộc vào nghệ sĩ như các em để kiếm tiền," Anh không khỏi có chút chua xót.
"Anh không hiểu", Ưng Tử không nhịn được phản bác, ngẫm lại rồi nhanh chóng thay đổi lời nói, "Không, em không kiếm được tiền cho cô Tôn, cô ấy đã từ chối nhiều hoạt động giúp em, điều đó khiến em cảm thấy thoải mái yên tâm sáng tác nhạc."
Hóa ra là thế.
Thảo nào hơn một năm nay hoạt động của Ưng Tử không thường xuyên, anh phải cố gắng một chút mới có thể biết được hành tung của Ưng Tử, ngoại trừ vài vụ lùm xùm đó anh không tìm được thông tin hữu ích nào mà anh muốn biết.
Tiêu Nhất Mặc thầm suy nghĩ, lại bình tĩnh nói thêm vài câu nhìn vẻ mặt của Ưng Tử càng ngày càng thoải mái, khóe miệng cũng nở một nụ cười từ khi hai người gặp nhau, trái tim anh rốt cuộc cũng hơi rung động, không thể kìm nén.
Anh rót đầy cốc trà cho Ưng Tử, thản nhiên hỏi: "Em còn thích vào bếp không? Gần đây có nghiên cứu được món nào mới cho mọi người thử không?"
Nếu Ưng Tử trả lời rằng rất lâu cô không làm thì gần như chắc chắn rằng cô chưa có bạn trai mới.
Nếu Ưng Tử trả lời rằng thích, nói rằng cô đã nghiên cứu một món ăn mới cho người nào đó ăn thì mối quan hệ cá nhân của cô có chút đáng nghi, sau đó anh tiếp tục nói lời khách sáo sẽ có thể biết liệu Ưng Tử có người yêu hay người này đang trong mối quan hệ nào.
Đã hơn một năm, từ cơn tức giận vì bị Ưng Tử "đá" đến khi ở một mình, đến nỗi nhớ thương da diết trong những ngày này, anh càng kìm nén ham muốn với Ưng Tử càng lâu thì càng bùng nổ mãnh liệt, vào thời điểm khi anh nhìn thấy Ưng Tử vừa rồi khát vọng đã lên đến đỉnh điểm.
Anh chưa bao giờ muốn có một người nào đó mãnh liệt như vậy, muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn lên đôi môi cô, muốn chiếm lấy cô, để cô không bao giờ có thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
Anh đã từng kiêu ngạo nghĩ rằng mình sẽ sớm quên được Ưng Tử, và Ưng Tử sẽ sớm hối hận vì đã từ bỏ anh, biết đâu một ngày nào đó cô sẽ quay lại bên anh muốn nối lại tình xưa, nhưng mà sự thật là nhận định của anh đã sai.
Cuộc sống ngọt ngào lúc trước như thuốc phiện đã ăn mòn thể xác và tinh thần của anh, khiến anh không còn hứng thú với những người phụ nữ khác xung quanh.
Tình cảm đối với Ưng Tử liệu đó có phải là anh thích cô? Hay "tình yêu" mà anh từng cho là vô nghĩa kia liệu có khả năng rơi xuống đầu anh?
Anh không dám nghĩ anh sợ mình sẽ hối hận.
Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là tìm ra mối quan hệ tình cảm hiện tại của Ưng Tử, lúc đó anh mới có thể quyết định kế hoạch hành động tiếp theo của mình, nếu không với trình độ chia tay quyết tâm tàn nhẫn của Ưng Tử nếu như cô từ chối một lần nữa thì mặt mũi anh để đâu bây giờ.
Anh vừa suy nghĩ vừa nhìn biểu cảm của Ưng Tử sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ thông tin hữu ích nào đó.
Ưng Tử rõ ràng là có tật giật mình.
"Em....cái đó ..." Cô ngập ngừng, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô thở phào, xin lỗi rồi quay ra bắt máy.
"Vệ đại ca, em đang đi ăn với cô Tôn," cô nhẹ nhàng nói, "... Được rồi, em biết, anh chụp quảng cáo có thuận lợi không...được, em sẽ chờ anh về mở tiệc....được rồi, em sẽ tự lo tốt cho bản thân..."
Cửa mở, Tôn Đàm bước vào.
Thời cơ tốt nhất để cả hai hòa hợp đã trôi qua, suy tính của Tiêu Nhất Mặc hoàn toàn thất bại.
Anh không khỏi nghiến răng.
Vệ Thì Niên này, người được giới truyền thông tung hô là thiên hoàng tương lai, anh ta không thể tập trung hơn cho sự nghiệp ca hát của mình hay sao mà cứ bám lấy Ưng Tử như âm hồn không tan vậy?
Tác giả có điều muốn nói:
Chú Tiêu tiếp tục giả bộ uy hiếp ~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro