Chương 65: Trăm móng vuốt cào xé trái tim

Hơi thở ấm áp phả sau tai, Ưng Tử sững người một lúc, tim đập như trống đột ngột quay người lại.

Dưới màn đêm quyến rũ bóng dáng quen thuộc chỉ cách cô vài bước chân, giơ tay có thể chạm đến.

"Cẩn thận." Giọng Tiêu Nhất Mặc khàn khàn, như thể anh đang kìm nén gì đó.

"Anh... sao anh lại ở đây?" Ưng Tử vừa mừng vừa sợ.

Tiêu Nhất Mặc miễn cưỡng buông tay ra, lòng bàn tay vô tình trượt qua eo cô, lưu luyến vài giây lúc này mới rút lại nhét vào trong túi quần một cách bình tĩnh.

Anh đã hơn một năm không chạm vào Ưng Tử, cái đụng chạm quen thuộc khiến trái tim anh gợn sóng, qua lớp vải mỏng manh anh có thể cảm nhận rõ ràng làn da mềm mại mịn màng, cũng như vòng eo thon thả.

Sau một hồi suy nghĩ anh phải rất cố gắng để bản thân thoát ra khỏi cảm giác mù mịt đó, suy nghĩ xong anh mới lấy lý do sứt sẹo để giải thích tại sao mình lại ở đây: "Cái này....Đinh Giai Lam đấu giá được cây đàn nhưng phát hiện không có chữ ký của em nên tôi mới đến đây, người tổ chức cũng làm cho có lệ quá."

Ưng Tử yên lặng nhìn anh, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi, "Không phải anh bảo Đinh Giai Lam lấy sao?"

Tiêu Nhất Mặc hơi xấu hổ: "Ai lấy được cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng phải lấy một số đồ về làm từ thiện."

Ưng Tử hơi thất vọng "Ồ" cúi đầu nói bằng một giọng buồn bã, "Em đi lên đây."

Trăm móng vuốt cào xé tim có lẽ là cảm giác lúc này của Tiêu Nhất Mặc.

Trong bữa tiệc, anh đã chú ý đến hành động của Ưng Tử và Vệ Thì Niên, khi nhìn thấy hai người họ rời đi cùng lúc, anh đã bí mật đi theo, đến cổng tiểu khu lúc đó anh mới yên tâm. Anh vốn tưởng rằng sẽ đợi Ưng Tử đi vào, nhưng không ngờ rằng hai người họ cứ trò chuyện ở cửa, đúng là làm người khác ghen đến phát cuồng.

Với Vệ Thì Niên thì không có gì giấu diếm, mà nói được với anh hai câu đã muốn rời đi. Điều này có nghĩa là gì? Đây cũng phân biệt quá đi.

Nếu như là trước đây có lẽ anh đã xoay người rời đi ngay lập tức, bước đi còn nhanh hơn Ưng Tử, nhưng hiện tại anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ gót chân như dính lại, không nhúc nhích.

"Sao thế, nói chuyện với Vệ Thì Niên thì vui vẻ như vậy, còn với tôi thì không có gì để nói sao?" Anh trầm mặt hỏi.

Ưng Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực nhìn anh không chớp: "Anh ....theo dõi em?"

Tiêu Nhất Mặc bình tĩnh dứt khoát phủ nhận: "Không phải, vừa rồi tôi tình cờ nhìn thấy."

Ưng Tử nhìn anh không nói, nhưng trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tiêu Nhất Mặc cảm thấy có chút áy náy, lập tức dạy bảo: "Không phải tôi nói em, em bây giờ là ngôi sao, phải luôn chú ý lời ăn tiếng nói hành động của của mình, sao lại thân thiết với Vệ Thì Niên như vậy? Nếu như bị chụp ảnh rồi có scandal thì sao?"

Ưng Tử vừa thất vọng vừa đau khổ, trong mắt dần dần hiện lên một tầng nước mắt.

Tiêu Nhất Mặc sững sờ, lúng túng một lúc: "Sao em lại.... khóc? Tôi nói sai cái gì?"

"Tiêu Nhất Mặc," Ưng Tử run giọng nói, "Từ dưới đáy lòng anh vẫn luôn khinh thường em đúng không? Không phải em chỉ nói hai câu với Vệ đại ca, có chỗ nào mà không chú ý lời ăn tiếng nói hành động của mình? Còn anh nhìn lại anh đi, không phải lôi lôi kéo kéo thân thiết với Đinh Giai Lam sao?"

"Tôi không có ý đó, em đừng khóc," Tiêu Nhất Mặc nhanh chóng giải thích, "Không phải em đã biết về tôi và Đinh Giai Lam sao? Chúng tôi không có chuyện gì cả, tôi chỉ coi cô ấy là bạn. Vệ Thì Niên thì khác, vừa nhìn là biết anh ta có lòng dạ đen tối với em. Tôi sợ em quá ngây thơ, bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa..."

"Em không phải ngu ngốc, em biết ai là người tốt với em, ai là người xấu với em, và em cũng hiểu được ai là người em yêu và ai là người em không yêu", Ưng Tử rơm rớm nước mắt nhìn anh nói, "Vệ đại ca và em cũng là bạn. Vừa rồi anh ấy còn nói đỡ cho anh, nhưng anh vẫn luôn ác cảm với anh ấy, anh không thể vì em mà đối xử với anh ấy khách sáo hơn một chút sao? Anh...anh đáng ghét quá...."
Lời vừa nói ra, chính cô cũng phải giật mình.

Cô lại nói rằng Tiêu Nhất Mặc "đáng ghét quá", giống như một cô gái nhỏ đang yêu hờn dỗi với người yêu.

Ưng Tử cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn Tiêu Nhất Mặc quay người xách váy bỏ chạy.

Chạy vào trong hành lang, Ưng Tử đứng ở lối vào cầu thang và bình tĩnh lại.

Nhìn ra vườn nhỏ không có ai, có lẽ Tiêu Nhất Mặc tức giận bỏ đi rồi, dù sao từ "ghét" hiểu theo nghĩa đen cũng không phải từ hay.

Cô hơi bực bội.

Không thể giao tiếp với Tiêu Nhất Mặc đúng cách hay sao? Còn muốn Tiêu Nhất Mặc và Vệ Thì Niên giảng hòa vì cô, mặt mũi to quá? Cuối cùng cô nói với Tiêu Nhất Mặc một câu "ghét", nếu anh thực sự cho rằng cô ghét anh thì sao?

Nhưng những gì Tiêu Nhất Mặc nói vừa rồi quá đau lòng, như thể anh đang trách cô không biết cư xử. Chẳng lẽ là phụ nữ không thể có không gian xã hội của riêng mình? Tại sao anh không để ý đến lời nói hành động của mình khi ở bên Đinh Giai Lam?

Ưng Tử vừa đi vừa nghĩ, bước vào trong nhà.

Ưng Khải ra ngoài tán gẫu với bạn bè, Trình Vân Nhã đang xem TV lập tức rửa sạch hai quả đào cho cô, nói là vừa đi chợ về cắm một cái ngọt nước.

Quả đào thật sự rất ngon, ngọt và nhiều nước, Ưng Tử cắn liền hai cái, ăn được một nửa điện thoại trong phòng khách vang lên, cô vội vàng rửa tay vội vàng lau tay trước khi tiếng chuông dứt khó khăn lắm mới trả lời được điện thoại: "Alo?"

Điện thoại im lặng.

Ưng Tử đoán là cuộc gọi rác, nhưng vừa định dập máy khóe mắt cô thoáng thấy màn hình có dòng chữ Tiêu Nhất Mặc đập vào mắt.

Số điện thoại di động này đã nằm im trong điện thoại cô hơn một năm rồi, không biết bao nhiêu lần cô đã có ý niệm muốn xóa liên lạc đánh tan mọi tưởng niệm, nhưng cô lại bỏ lại không biết bao nhiêu lần.

Tay cô đông cứng lại, nín thở nghe.

"Ừm, là tôi." Tiêu Nhất Mặc cuối cùng cũng thốt ra một câu, lẩm bẩm nói, "Đến bên cửa sổ một chút."

"Làm gì vậy...." Ưng Tử nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía cửa sổ phòng ngủ, nhìn xuống thì thấy Tiêu Nhất Mặc đang dựa vào cột đèn bên đường, ngẩng mặt nhìn về phía phòng cô.

Không bị cô chọc tức bỏ đi sao?

Một niềm vui sướng ngất ngây từ tận đáy lòng xông lên.

"Ừm, vừa rồi tôi xin lỗi, là tôi đã nói sai," Tiêu Nhất Mặc cứng ngắc nói xin lỗi, "Sau này.... tôi sẽ cố gắng khách sáo hơn với anh ta."

Ưng Tử nín thở, một hồi lâu mới nói: "Được."

"Vậy em....còn ghét tôi không?"

"Không."

"Em vẫn khóc à?"

"Không....không khóc."

Ống nghe bên kia im lặng, chỉ có có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, nhưng cả hai dường như không muốn tắt máy, nhìn nhau qua cửa kính.

Tiếng gọi của Trình Vân Nhã từ bên ngoài vọng vào.

Ưng Tử lưu luyến nói: "Mẹ em gọi em."

"Được, ngủ ngon." Tiêu Nhất Mặc cũng lưu luyến nói, đợi một lúc sau nói, "Anh cúp máy trước."

Sau khi cúp máy, niềm vui không kìm chế được tràn ngập trong đáy lòng cô, Ưng Tử cầm điện thoại lăn lộn trên giường, cười một cách ngốc nghếch, mọi ấm ức buồn bã dường như đã biến mất.

Suốt mấy ngày liền, tâm trạng vui vẻ này vẫn tiếp tục khiến Ưng Tử tràn đầy năng lượng làm việc.

Tuần này sẽ chụp ảnh bìa tạp chí, Hoa Dạng là một tạp chí thời trang nổi tiếng ở trong nước. Yêu cầu đối với các nhân vật trang bìa luôn rất cao. Những người lập kế hoạch và nhiếp ảnh gia của họ đã chọn chủ đề "Cuộc gặp gỡ tình cờ" và lấy màu tím làm chủ đề màu bìa.

Trong một biển hoa tử đinh hương, Ưng Tử đã hóa thân mặc một bộ đồ màu hồng phấn đang thịnh hành trong mùa hè năm nay. Với trang phục, điện tử và sủng vật làm nền đầy bí ẩn, lạnh lùng và lãng mạn. Khi mẫu ra mắt, nhiếp ảnh gia đã vô cùng hài lòng.

Weibo chính thức đã đăng một vài mẫu lên, Ưng Tử cũng theo đó share lại, ngay lập tức fans hâm mộ sôi trào.

[Trời ạ,chị gái nhỏ xinh đẹp quá, muốn cưới cô ấy về nhà thì phải làm sao! ]

[Mị muốn trở thành con mèo trong tay chị gái nhỏ, mỗi ngày đều được vuốt lông nhất định rất hạnh phúc.]

[Thế giới là không đáng, Tiểu Tử Nhỉ đáng! ]

[Tiểu Tử Nhi lao về phía trước, mảnh giấy nhỏ sẽ luôn theo sau (^ o ^) / ~]

...

Sau một giờ được đăng tải, Weibo này đã leo lên no.1 hotseach.

Ưng Tử cũng cảm thấy bộ ảnh này rất đẹp, trong lòng cô mơ hồ mong rằng Tiêu Nhất Mặc cũng có thể nhìn thấy nó, đọc bình luận bên dưới một hồi lâu nhưng tiếc là vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.

Cô hơi thất vọng.

Ngẫm lại thì cũng đúng, Tiêu Nhất Mặc luôn không thích người phụ nữ của mình xuất hiện trước công chúng, trong khi đó cô là người của công chúng luôn xuất hiện trên các nền tảng xã hội và luôn bị soi mói đương nhiên là không vui rồi.

Giờ phút này nhìn Weibo của chính mình đang hot, Ưng Tử đột nhiên cảm thấy mối quan hệ của cô có khả năng lại đi đến một ngã tư đường: mặc dù có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Tiêu Nhất Mặc vẫn có ấn tượng tốt với cô, nhưng anh có thể chấp nhận lấy một ngôi sao làm vợ của mình sao?

Một tuần sau, Ưng Tử nhận được một thông báo. Ban đầu, An Lệ đã từ chối chương trình "Đại thám tử tra án" cho cô và muốn cô sáng tác nhạc thoải mái, nhưng đội ngũ chương trình của "Giải trí xông lên" lại gửi lời mời tiếp, muốn mời Ưng Tử đến tham gia một tập trong mùa này.

Tổ tiết mục luôn có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với công ty của họ. Vệ Thì Niên là người dẫn chương trình cố định của mùa thứ 2, ratings mùa đó tiếp tục tăng. Cả Vệ Thì Niên và nhóm chương trình đều đạt được tình thế đôi bên cùng có lợi. Năm nay, công ty chủ yếu bồi dưỡng Thẩm Xuyên là người dẫn chương trình cố định của mùa thứ ba, và đã ghi hình hai tập.

Lòng tốt khó thể từ chối, hơn nữa ghi hình cũng chỉ mất khoảng một tuần nên công ty đành phải đồng ý.

Tập này của chương trình lấy bối cảnh tại một hòn đảo nổi tiếng ở nước T. Ưng Tử và Tiểu Triệu đã thu dọn hành lý, sáng hôm sau đã lên chuyến bay bay về phía hòn đảo.

Sau khi xuống máy bay, theo bàn bạc sẽ có người của tổ tiết mục tới đón, Tiểu Triệu kéo hai chiếc vali lớn đi phía trước liếc tìm, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào lưng Ưng Tử.

Ưng Tử quay đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người.

Người phụ nữ trước mặt rất quyến rũ, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, cô ấy không phải là Du Tiếu Tiếu bạn gái của Tiêu Dục Hành sao?

"Tiểu Tử, đã lâu không gặp, cô có nhớ tôi không?" Du Tiếu Tiếu cho cô một cái ôm nhiệt tình.

Ưng Tử lúc này mới nhớ, Du Tiếu Tiếu là thành viên trong tổ tiết mục "Giải trí xông lên", đã được thăng chức từ kế hoạch lên người phụ trách chương trình này.

Cố nhân gặp nhau, hết sức hợp ý.

Hai người phụ nữ vừa lên xe vừa ríu rít trò chuyện, chuyện Ưng Tử và Tiêu Nhất Mặc đã kết hôn trước đó đã được che giấu rất kỹ, ngay cả tài khoản tiếp thị cũng không đào ra được, vì vậy Du Tiếu Tiếu ngầm không nhắc tới mà chỉ nói về chuyện riêng của cô ấy.

"Tôi và Dục Hành kết hôn rồi, mới tháng trước thôi, chúng tôi không đi nghỉ tuần trăng mật vì tôi bận", Du Tiếu Tiếu vui vẻ nói, "Ông nội anh ấy không phải bị ốm sao? Hết bệnh rồi thì đã nghĩ thông hơn, Dục Hành đã đợi tôi lâu như vậy nên tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ấy."

"Chúc mừng, chúc mừng." Ưng Tử thật lòng rất vui cho cô ấy.

"Cô thì sao?" Du Tiếu Tiếu ghé vào tai cô thì thầm, "Có người đàn ông nào khiến cô xuân tâm nhộn nhạo không?"

Ưng Tử giật mình, trong đầu cô chợt lóe lên khuôn mặt của Tiêu Nhất Mặc.

Hai người cách xa hai thành phố, đều là những kẻ bận rộn, kể từ đêm đó đã nửa tháng họ đã không gặp nhau. Tiêu Nhất Mặc chỉ gọi điện cho cô vài lần, phần lớn thời gian trên điện thoại anh đều tâm sự nhạt nhẽo, bữa tối, giấc ngủ, ngẫu nhiên nếu hai người đều không nói gì chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau, cô sẽ cảm thấy mình quá ngu ngốc không thể không tạm biệt tắt máy.

Nói rằng Tiêu Nhất Mặc muốn quay lại, anh lại không có tỏ vẻ gì cả.

Nói rằng Tiêu Nhất Mặc không có tình cảm với cô, ai lại ngốc đến mức cứ gọi điện cho vợ cũ nói chuyện phiếm?

Bây giờ trong hồ lô của Tiêu Nhất Mặc bán thứ thuốc gì cô thật sự không rõ.

Cô không còn cách nào khác đành phải nói: "Tôi cũng không biết nữa."

Du Tiếu Tiếu sững sờ một lúc, sau đó khẽ hỏi: "Ai vậy?"

Ưng Tử không dám nói đó là Tiêu Nhất Mặc vì sợ bị Du Tiếu Tiếu cười nên cô phải mất tự nhiên chuyển đề tài, nói: "Thôi không nói chuyện này nữa, cô cho tôi biết trong tập này có những gì đi? Cái gì tôi cũng không biết, không phải sẽ bị trêu đùa rất nhiều chứ?"

"Đừng lo, có tôi." Du Tiếu Tiếu vỗ ngực bảo đảm.

Rất nhanh xe đã lái đến một trang viên tư nhân có vườn trái cây rộng lớn, cây xanh được cắt tỉa gọn gàng sắp xếp hai bên đường, lái xe đi trên đường khoảng 20 phút phía trước xuất hiện hai ngôi nhà màu trắng, càng đi đến con đường phía trước càng dễ dàng nhìn thấy bờ cát trắng cùng với bờ biển rộng mênh mông.

Xe dừng trên bãi cỏ, mọi người lần lượt xuống xe.

Tiểu Triệu bước lên vài bước, nhìn xung quanh sốc đến mức gần như không nói nên lời: "Trời ơi, đẹp quá!"

Ưng Tử nhìn bãi cát và biển, quay sang nhìn Du Tiếu Tiếu trầm trồ nói: "Tiếu Tiếu cô thật sự rất tuyệt vời, đưa tổ tiết mục đến được nơi như này."

Du Tiếu Tiếu khiêm tốn nói, "Đâu nào, đâu nào mọi chuyện đều nhờ phúc của cô."

"Phúc của tôi?" Ưng Tử sửng sốt một chút.

"Ơ, không đúng, tôi nói sai rồi, tất cả là nhờ các nhà tài trợ!" Du Tiếu Tiếu nở nụ cười thay đổi lời nói.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng động lớn, Ưng Tử nhìn lại liền thấy một đoàn người trên xe du lịch chạy tới, trên xe có người dùng sức vẫy tay với cô: "Chị ơi, rốt cuộc chị cũng đến rồi, em mong ngôi sao nhỏ mong ánh trăng, cũng trông mong chị."

Trước khi xe dừng lại, Thẩm Xuyên đã nhảy ra khỏi băng ghế sau, nhiệt tình dang rộng cánh tay lao đến ôm Ưng Tử, Ưng Tử nào nghĩ Thẩm Xuyên sẽ nhiệt tình như vậy, cô không kịp phản ứng mắt nhìn thấy sắp bị ôm....

Cùng lúc đó một lực kéo mạnh, cô loạng choạng lui bước rơi vào vòng tay mạnh mẽ.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Dấm ca: Chú Tiêu, đừng giả vờ nữa, mọi người rất mong chờ lời tỏ tình của chú.

Chú Tiêu: Tôi là ai?

Chú Tiểu: Lời tỏ tình của tôi có lệ như vậy được sao?

Nhóm tiểu thiên sứ: (ˉ▽ ̄~) Cắt ~ ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro