Chương 15. Cho tôi xem một chút

Hành lang bên ngoài văn phòng rất náo nhiệt.

Đánh người, bị đánh, còn có một đám Alpha đi cùng người bị đánh.

Và Chu Miên.

Ngư Lam cũng không rõ lúc Vương Tuẫn đã nói gì với bọn họ khi trở về, dù sao thì mấy đội kia đều trăm miệng một lời trước mặt Chu Miên, chúng nó khăng khăng rằng Ngư Lam gây sự trước.

-- Sân bóng rổ không có camera, đương nhiên bên nào đông miệng hơn thì bên đó có lý.

"Là cậu ta gây chuyện trước."

"Cậu ta động tay trước."

"Ngư Lam khơi mào chuyện này trước."

Ngư Lam đứng bên cạnh nghe, không phản bác mà chỉ cười lạnh một tiếng, mỉa mai: "Một đám rác rưởi ôm nhau sưởi ấm à."

Sau đó hắn nhìn chằm chằm gương mặt sưng vù xanh tím của Vương Tuẫn, giọng điệu đầy châm chọc, nghe là biết không phải tiếng người: "Đúng, là tao đánh mày, thì sao? Bố mày hôm nay đến chính là để thu thập mày—"

Chu Miên cắt ngang hắn, "Ngư Lam."

Ngư Lam tạm dừng, hừ một tiếng từ lỗ mũi, không nói thêm gì nữa.

Chu Miên liếc hắn một cái, thấp giọng: "Cậu ra đây với tôi."


Ngư Lam vào phòng trước, Chu Miên đi phía sau hắn, anh duỗi tay đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, sau khi Ngư Lam vào cửa thì rất tự giác đứng dán vào tường.

Mỗi lần bị Chu Miên xách một mình hắn đến văn phòng, hắn đều đứng tại chỗ đó, xem như là "chân tường tư nhân" của hắn.

"Tôi đã nghe chuyện bên Vương Tuẫn rồi." Chu Miên nhìn hắn vài giây, bình tĩnh nói: "Còn chuyện của cậu thì như nào?"

Ngư Lam nhíu mày.

Kỳ thực hắn không muốn kể lại mấy cái chuyện phiền phức kiểu vậy lắm – nghe cứ như đám gà con tiểu học về mách lẻo bố mẹ, hơn nữa Chu Miên còn là vị phụ huynh giúp hắn đòi lại công bằng.

Nghe quá ngu ngốc.

Ngư Lam không hé răng, sắc mặt thoáng trầm xuống.

Chu Miên cũng không nói lời nào, chỉ đứng đó, lẳng lặng quan sát.

Cuối cùng vẫn là Ngư Lam bại trận trước, hắn giải thích: "Trước kia quan hệ bọn này không tốt lắm, buổi chiều chơi bóng có đụng chạm nhau một chút, nó cố ý thụi khuỷu tay vào tớ."

Nghe thấy câu cuối cùng, Chu Miên khẽ nhíu mày, ánh mắt đánh giá lướt qua hắn một lượt: "Cậu không sao chứ?"

Ngư Lam cảm nhận tầm nhìn của Chu Miên đảo qua, hắn không quá tự nhiên mà giật giật áo: "Không có việc gì."

Kết quả là động tác hơi mạnh, lúc giơ tay không cẩn thận đụng tới chỗ xương bầm khiến hắn không khỏi "Ách" một tiếng.

Đồng tử Chu Miên hơi trầm xuống: "Rất đau? Cậu đến phòng y tế khám chưa?"

Ngư Lam chẳng mấy để tâm: "Mấy cái lặt vặt này đi khám làm gì."

Chu Miên nói: "Cho tôi xem một chút."

Ngư Lam: "..."

....Xem hắn khỏa thân?

Thế có vẻ không tốt lắm đâu?

Ngư Lam nghĩ như vậy trong lòng, tay lại rất thành thật kéo áo sơmi lên một đoạn.

Chỗ bị va chạm kia trông chẳng nhẹ lắm, trên nửa bên sườn eo của Ngư Lam đầy vết xanh tím. Nước da trắng trẻo trời sinh khiến khoảng bầm kia trông đặc biệt nổi bật.

Chu Miên chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một bình xịt phun sương chữa trật khớp.

Một tay anh nâng vạt áo Ngư Lam lên, toàn bộ chỗ bầm tím kia lộ ra ngoài không khí.

Áo sơmi của Ngư Lam vốn dĩ lỏng lẻo, bị nhẹ nhàng kéo lên như vậy làm cả nửa người hắn đều lộ ra ngoài, đường cong mềm dẻo chỗ eo của thiếu niên cứ thế đập vào mắt, không sót chỗ nào.

Ánh mắt Chu miên khẽ đảo qua, đáy mắt lơ đãng bỗng tràn đầy một mảnh da thịt trắng tuyết. Anh tạm dừng một chút, lại cụp mắt rồi lấy bình xịt phun hai cái ngay chỗ bị thương.

Sương thuốc dừng trên làn da, hơi đau, lại còn lạnh nữa.

Ngư Lam mím môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Chu Miên đặt bình xịt lên bàn, rút một tờ khăn giấy nhẹ nhàng thấm nước thuốc thừa chảy từ trên da xuống.

Ngư Lam không khỏi run lên một chút, eo lưng theo bản năng căng lên.

Rõ ràng tay Chu Miên không đụng tới hắn.

Nhưng nửa người bên kia không hiểu sao cứ... run run.

Ngư Lam cảm thấy thần kỳ thực sự.

Trước không phun thuốc thì vẫn hoạt động được, đến lúc bị Chu Miên đích thân "xử lý" chút xíu thì bắt đầu tê liệt nửa người.

Ngư Lam cảm giác mặt mình nóng lên, hắn đột nhiên giật quần áo xuống: "Không có việc gì, cứ để yên đấy hai ngày là được."

Chu Miên rũ hàng mi dài nhìn hắn: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

"...Không."

Chu Miên gật đầu rồi đẩy cửa ra khỏi văn phòng. Ngay tại khoảnh khắc anh quay mặt đi, sắc mặt anh lập tức lạnh xuống.

Ngư Lam ngơ ngác dõi theo bóng dáng Chu Miên.

Từ từ, không phải muốn "Thành khẩn khai báo" à? Sao chưa gì đã kết thúc mưu đồ phòng tối rồi?

Chu Miên hầu như chẳng hỏi gì ca.

...Như là cố ý gọi hắn vào phòng chỉ để xịt thuốc.

Ngư Lam ù ù cạc cạc chớp chớp mắt rồi theo anh ra ngoài.


Mấy tên trong đội vẫn đứng ngoài kia, ai nấy thoạt nhìn đều có chút thấp thỏm.

"Các cậu về trước đi." Chu Miên nhìn một Alpha nào đó, giọng trầm thấp, "Cậu ở lại."

Người bị chỉ điểm kia rõ ràng sửng sốt: "Tôi?"

Chu Miên không để ý, anh quay đầu về phía Vương Tuẫn: "Nếu vết thương của cậu đủ để xem là chấn thương nhẹ thì đến bệnh viện lấy giấy xác nhận, trường học sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này."

Bị Chu Miên nhìn chăm chú như vậy, Vương Tuẫn cảm giác da đầu căng chặt, gã co quắp cười: "Không, không cần, tớ không có việc gì, giờ đã khỏi rồi."

Chu Miên thản nhiên nói: "Không có việc gì thì về đi học."

Vương Tuẫn vỗ lưng Alpha phải ở lại kia một cái rồi mới xoay người đi.

Trên hành lang chỉ còn lại ba người.

Chu Miên và Ngư Lam đứng dựa vào tường, tên Alpha còn lại đứng ở lan can bên kia. Biểu cảm gã tràn đầy sợ hãi, nhìn qua giống một con gà con bị siết chặt lấy yết hầu.

Chu Miên lên tiếng: "Chiều này chuyện gì đã xảy ra ở sân bóng rổ, cậu kể lại cho tôi một lần nữa."

"Cứ yên tâm mà kể đi." Ngư Lam tùy tiện đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Dù sao chủ tịch Chu cũng ở chỗ này, kể cả cái miệng chó của mày không phun nổi ngà voi thì tao cũng không động thủ với mày được."

Chu Miên liếc hắn một cái: "Cậu bớt nói lại đi."

"..." Ngư Lam nghe lời khóa chặt mồm lại.

"Cậu vốn không tham gia đánh nhau, nếu cậu nói đúng sự thật thì chuyện này sẽ không liên lụy gì tới cậu." Ánh mắt trầm tĩnh cùng lạnh lùng lại mang một cảm giác áp bách khủng bố của Chu Miên nhắm thẳng vào Alpha kia, "Nhưng nếu chân tướng bị tôi tra ra khác với lời cậu nói, các cậu sẽ phải chịu phạt chung với Vương Tuẫn khi nhà trường xử lý cậu ta."

Mặt Alpha kia trắng bệch, gã biết Chu Miên tuyệt đối có thể nói được làm được.

Ánh mắt Ngư Lam và Chu Miên như hai tòa núi nặng nghìn cân cùng lúc đè trên người gã.

Gã thực sự không biết vì sao cố tình người bị giữ lại là mình, miệng run run nửa ngày rồi mới cúi đầu khàn khàn nói: "Là, là Vương Tuẫn động tay trước, cậu ta nhìn thấy Ngư Lam đứng một mình bên kia, nên bảo người gọi Ngư Lam tới, sau đó nhân lúc chơi bóng tranh thủ đụng vài cái... Chuyện khác tôi cũng không biết, tôi không tham dự vào vụ này."

Chu Miên: "Ngư Lam thì sao?"

Ngư Lam bỗng nhiên bị điểm danh, theo phản xạ đứng thẳng tắp.

Sau đó mới nhận ra Chu Miên không hỏi mình.

Alpha kia đáp: "Ban đầu Ngư Lam định bỏ đi, không muốn đánh nhau nhưng sau đấy Vương Tuẫn lại khiêu khích một lần nữa... làm Ngư Lam bị ngã."

Nói đến đây, Alpha không khỏi chửi ầm lên trong lòng. Vương Tuẫn đúng là thằng ngu chán quá hóa rồ, đã không có bản lĩnh còn thích ra vẻ, chưa kịp trở tay đã bị Ngư Lam dạy dỗ một trận rồi còn làm bọn họ nằm không cũng trúng đạn.

Hắn lờ mờ nhận ra lập trường của Chu Miên nên bổ sung thêm một câu: "Lúc đấy mũi Vương Tuân bị sưng, bây giờ đã hết rồi, bác sĩ nói cánh tay nó không có việc gì."

Chu Miên nghe xong im lặng, không biết đang nghĩ gì, vài giây sau mới mở miệng: "Tôi hiểu rồi."


Ngư Lam không biết cuối cùng Chu Miên định xử lý chuyện này thế nào. Ẩu đả là hành vi bị nghiêm cấm rõ ràng trong nội quy trường học, là mục dễ bị "Giết gà dọa khỉ".

Đánh nhau sướng nhất thời, trừ điểm hỏa táng tràng.

Không có khả năng không bị xử phạt.

Hắn đã bị trừ 14 điểm, trừ thêm một điểm nữa là sẽ bị giữ tại trường để quản chế, yêu cầu phụ huynh tới trường làm thủ tục xác nhận.

Nghĩ đến đây, Ngư Lam không khỏi thấy hơi bực bội.

Trước kia muốn gọi phụ huynh thì gọi, cha mẹ hắn cũng sẽ không nói gì hắn. Nhưng lúc này bà ngoại còn chưa xuất viện, trong nhà nhiều chuyện như vậy, Ngư Lam không muốn gây thêm phiền toái cho bọn họ.

... Chỉ có thể tạm thời tìm ai đó làm bố vậy.


Ngày hôm sau, huấn luyện kết thúc, Ngư Lam thay đồ rồi đến lớp, vừa mới vào đã nghe thấy Hứa Gia Duyên hỏi hắn: "Ngư Bảo, cậu đi đâu đấy?"

Ngư Lam nói: "Đi huấn luyện."

"Chủ nhiệm lớp vừa tới tìm cậu, bảo cậu nhanh chóng lên văn phòng chủ nhiệm đấy." Hứa Gia Duyên lo lắng sốt ruột: "Đại ca của tớ ơi, cậu vừa làm học sinh ngoan được một tuần, mãi mới có một lần chào cờ không phải thấy cậu mà sao lại sắp phải lên đài chủ tịch lần nữa vậy?"

Ngư Lam bước vào cửa còn chưa đến một phút đã quay đầu ra ngoài.

Nếu là vi phạm thường thì Chu Miên có quyền xử lý, nhưng đề cập đến loại cảnh cáo xử phạt có khả năng phải ở lại trường như này, chủ nhiệm năm học sẽ tới tiếp quản.

Xem ra chuyện rất nghiêm trọng.

Ngư Lam liếm cánh môi hơi khô nứt, đi đến một dãy phòng cuối hành lang.

Cửa văn phòng không đóng mà chỉ khép hờ, Ngư Lam còn chưa đẩy cửa đi vào đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

Thân hình hắn khựng lại, đứng tại chỗ.

"Thưa thầy, sự thật về chuyện này đã rất rõ ràng, bản thân Vương Tuẫn cũng đã thừa nhận là cậu ta cố ý khiêu khích Ngư Lam."

"Hơn nữa, va chạm tay chân cũng là Vương Tuẫn khơi mào trước."

"Xét về cả lời nói lẫn hành động, Ngư Lam đều ở thế bị động. Cậu ấy không chủ động gây chuyện."

"Em cảm thấy mức xử phạt dành cho cậu ấy là quá nặng."

Ngư Lam đứng ở của nghe, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Tình huống này là sao? Chu Miên đây là đang... xin cho hắn?

Mặt trời mọc đằng Tây?

Giọng của chủ nhiệm vang lên: "Vậy em cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Chu Miên, quy định trường học là khi xảy ra đánh nhau, cả hai bên đều phải chịu phạt. Một cây làm chẳng nên non, Vương Tuẫn thực sự đã bị Ngư Lam đả thương."

"Trừ hai điểm định lượng, kiểm điểm 3000 chữ, thông báo phê bình kỷ luật."

Chủ nhiệm suy xét trong chốc lát: "Vậy cũng được, làm như em nói đi."

Điểm định lượng bị trừ cũng không sao, vì đằng nào sau khi tốt nghiệp cũng chẳng để làm gì cả.

Viết kiểm điểm cũng là chuyện thường ngày.

Nhưng xử phạt chính thức không giống thế, nó có thể bị lưu lại trong học bạ và đi cùng học sinh đến đại học.

Chủ nhiệm muốn nói lại thôi: "Chu Miên, có phải em..."

Chu Miên nhẹ nhàng cắt lời thầy: "Chủ nhiệm, nếu không còn chuyện khác thì em về trước."

Chủ nhiệm thở dài: "Ừ, không có gì nữa."


Chu Miên đẩy cửa ra –

Thấy Ngư Lam đứng ở cửa, anh sững lại một chút.

Sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng bảo: "Vào đi, chủ nhiệm tìm cậu."

Nói xong liền đi lướt qua hắn.

Ngư Lam đứng tại chỗ nửa giây, bỗng nhiên xoay người, kéo cổ tay Chu Miên lại.

Lòng bàn tay Ngư Lam nóng rực, lúc chạm vào làn da Chu Miên thậm chí còn nóng hơn.

Chu Miên dừng bước, liếc qua tay của Ngư Lam rồi lại quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Yết hầu Ngư Lam lăn lăn, giọng hắn khàn khàn: "...Không phải cậu chướng mắt tôi nhất à? Sao lại muốn giúp tôi hủy bỏ xử phạt cảnh cáo?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro