Chương 1🍒


Úc Trừng Ánh duỗi tay giữ chặt  lấy tay Tạ Chính Thành.

Tạ Chính Thành mắt lạnh nhìn nàng
"Hôm nay, hôm nay anh đừng đi ra ngoài làm bậy" Úc Trừng Ánh thấp thấp giọng mà khẩn cầu, "Hôm nay là lễ táng của ông, anh ở lại đi, nếu truyền ra ngoài đối với anh cũng không tốt." Cô ngửa đầu nhìn Tạ Chính Thành, đáy mắt chứa nước mắt.

Vừa rồi cô chính là như vậy mà nhìn cái tên họ Thẩm đáng ghét đó sao? Tạ Chính Thành nhìn chằm chằm vào hai hốc mắt phiếm hồng của cô, tâm tình càng thêm bực bội.

Tạ Chính Thành chung quy vẫn là đuổi không đi, an phận mà ở lại đến cùng.

Hồ bằng cẩu hữu nhóm tan cuộc về sau thấu cùng nhau một cân nhắc,( câu này mìmh không hiểu nghĩa nên không dịch bạn nào hiểu cho mình xin với nha ), cảm thấy Tạ Chính Thành cũng không coi thường Úc Trừng Ánh, nếu không thì sao lại vì mấy câu nói liền thay đổi chủ ý?

Tạ Chính Thành cái gì đều cũng mặc kệ, tất cả mọi việc trong lễ tang đều do Úc Trừng Ánh một mình lo liệu.

Úc Trừng Ánh bận rộn một ngày, mặc kệ thân thể vẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Cô cùng Tạ Chính Thành về đến nhà, nhớ tới Tạ lão gia không còn nữa, mũi bắt đầu như muốn khóc. Cha mẹ cô ngoài ý muốn mà qua đời, Tạ lão gia nhớ đến giao tình giữa hai nhà, đem cô về nhà nuôi nấng, nhiều năm như thế đối đãi cô như cháu gái trong nhà.

Cô hiện tại trên đời cứ như vậy không còn người thân.

Úc Trừng Ánh trở về phòng tắm rửa một chút? cô mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, thình lình mà bị thân ảnh của một người cao lớn đổ vào bức tường.

Úc Trừng Ánh chưa kịp kinh hô ra tiếng, đã bị đối phương kiềm chặt eo bước đi lên.

Cô ngửi được mùi rượu rất nồng.

Tạ Chính Thành vẫn là đi uống rượu.

Úc cái trói buộc mình cả ngày nay, trong miệng mắng: "Tôi làm tình với cô là cho cô mặt mũi, cô còn mặt mày cau có không biết xấu hổ đúng không."

"Xin anh, hôm nay không cần," Úc trừng Ánh duỗi tay bắt lấy tay Tạ Chính Thành đang mở cổ áo, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Gia gia mới vừa đi, gia gia hắn mới vừa đi, Tạ Chính Thành chúng ta không còn gia gia."

Tạ Chính Thành thấy Úc Trừng Ánh khóc tới đáng thương, vừa rồi còn hứng thú bây giờ thì mất hết hứng thú. Hắn cùng ông quan hệ vốn không thân, cũng không có nhiều thời gian cùng Úc Trừng Ánh thương tâm.

Hắn hứng thú rã rời mà giơ tay gạt đi nước mắt trên má Úc Trừng Ánh, gạt đến trên tay mình một mảnh thấm ướt.

Úc Trừng Ánh duỗi tay vòng quay người Tạ Chính Thành, nằm trong lòng ngực anh mà thương tâm khóc lớn. Hôm nay cả ngày cô đều muốn khóc, chính là Tạ Chính Thành không chịu tiếp đãi khách tới cúng viếng, cô chỉ có thể chịu đựng  chịu đựng, cô ở bên ngoài đầu tiên là cháu dâu Tạ gia, rồi sau đó mới là Úc Trừng Ánh, cô cần thiết phải đoan trang hào phóng, mặc kệ gặp  được chuyện gì đều thành thạo, thong dong xử lý.

"Tôi rất đâu khổ." Úc Trừng Ánh nức nở nói

Cô ta cho rằng như vậy mà yếu thế, hắn liền sẽ đối với cô mềm lòng sao?

Ngày mai hắn sẽ kêu nhân sự tuyển tân bí thư cùng tân trợ lý, toàn bộ là nữ, dáng người không nóng bỏng không cần, tính cách không nhiệt tình không cần, hắn đã sớm chịu đủ người suốt ngày quản đông quản tây, đi làm đều dán chặt hắn không cho gần nữ nhân!

Tạ Chính Thành táo bạo mà bàn tính kế, thấy Úc Trừng Ánh khóc không để yên, chỉ giơ tay phải ghét bỏ mà xoa xoa đầu cô trong lòng ngực.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Chính Thành  ít có cùng với Úc Trừng Ánh so xem ai tỉnh lại sớm.

Hắn đứng dậy giật giật cánh tay, có điểm ma.( không hiểu nghĩa lắm)

Tạ Chính Thành nhìn Úc Trừng Ánh còn ngủ say, giơ tay qua lấy điện thoại của cô, đến giờ đồng hồ báo thức liền reo lên tắt đi, vẻ mặt lạnh nhạt mà đi ra khỏi phòng.

Vừa bước xuống lầu, lão quản gia ở bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.

Tạ Chính Thành không quan tâm vị này "Tiền triều di lão", lập tức đi ra cửa.

Lão quản gia nhìn bóng dáng Tạ Chính Thành đi xa, ở trong lòng thầm thở dài.

Không biết cô và anh đã làm gì,  như thế nào liền nháo thành như vậy?

Ước chừng nửa giờ sau, Úc Trừng Ánh từ trên lầu đi xuống dưới.

Cô kéo rương hành lý.

Ở Tạ gia làm người nấu cơm nửa đời dì Vươnh chạy ra đưa tiễn Úc Trừng Ánh, không tin mà hỏi: "Ánh Ánh, con thật sự phải đi sao?:

Úc Trừng Ánh "Ân" một cái, đưa tay ôm dì Vương. Mũi cô hơi đỏ, nói: "Con đã học được nấu cơm, sẽ không để bản thân bị đói. Con trong tay cũng còn có chút tiền, người không cần lo lắng cho con, con sẽ sống tốt. Nhưng người, nhất định phải đúng hạn ăn cơm giảm áp lực, quyết tâm quản vấn đề nhất định không nói đạo lý."

Dì Vương cái mũi hỏi đỏ: "Ta hiểu được, ta hiểu được, tới nơi nhớ báo cho dì Vương biết tin bình an a."

Úc Trừng Ánh cố kìm nước mắt cùng dì Vương và người con biệt thự tạm biệt, quay đầu nhìn nơi mình sinh sống mười năm.

Hiện tại nó thuộc về Tạ Chính Thành.

Nơi này không còn là nhà của cô.

( bộ này mình dịch vì mình thấy hay và thích nên nếu dịch có sai từ hoặc không đúng nghĩa mong mọi người cho mình xin lỗi và góp ý giúp mình)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro