Chương 43: Lâm Mộng Dung hoài nghi

Chương 43: Lâm Mộng Dung hoài nghi

Trong khách sạn.

Sở Tư Thần nhìn Lâm Mộng Dung, áy náy nói: "Mộng Dung, thật xin lỗi."

Lâm Mộng Dung lắc đầu, nở nụ cười: "Không sao đâu."

Sở Tư Thần gặp được Lâm Mộng Dung hơn hai tháng trước, sau đó bị nàng ta mê hoặc tâm trí không thể nào thoát. Lâm Mộng Dung đang đi tìm xích huyết tủy, Sở Tư Thần nghe được miêu tả của nàng thì thì cảm giác viên đá đỏ trên mặt dây chuyền của Sở Diệp hình như không giống ngọc mà giống xích huyết tủy hơn.

Đúng dịp gia tộc phái hắn đi tuần tra sản nghiệp, Sở Tư Thần nghĩ nên tới gặp Sở Diệp, dù sao cũng tiện đường lấy mặt dây chuyền đi. Không nghĩ tới Sở Diệp vậy mà lại bán nó đi. Với tính cách của tên ngốc ấy thì bán chiếc vòng kia cũng là chuyện bình thường.

Vốn cho là chuyện dễ như trở bàn tay, vậy mà lại gặp cản trở, trong lòng Sở Tư Thần cực kỳ khó chịu.

Lúc ở nhà chính Sở gia cùng Sở Tư Thần , Lâm Mộng Dung cũng nghe được ít thông tin về Sở Diệp. Trong thế hệ này của Sở gia, Sở Diệp là tên vô dụng nhất, là đứa con hư suốt ngày lưu luyến bụi hoa đến mức bị đuổi khỏi nhà, nhận hình phạt tự sinh tự diệt.

Nữ chính cảm giác Sở Diệp lúc gặp thật sự không giống người trong tin đồn, đối phương có khí độ bất phàm, biết tiến biết lùi, là một tài năng có thể rèn giũa.

Lúc còn ở Lâm gia, tính tình của Lâm Sơ Văn có chút âm trầm, bộ dáng người sống chớ gần. Giờ cậu ta lại sống rất tốt cùng Sở Diệp, chắc hẳn người này có chỗ hơn người.

Lâm Mộng Dung nhíu mày, nói: "Có thể xích huyết tủy không bị Sở Diệp bán đi mà đã bị dùng hết rồi."

"Sử dụng rồi?"

Lâm Mộng Dung gật nhẹ, nói: "Con tuyết hồ của đường đệ ta vốn cực kỳ xấu xí, giờ lại xinh đẹp như vậy khả năng cao là đã dùng dược tề thức tỉnh huyết mạch."

Sở Tư Thần cau mày: "Điều chế dược tề rồi sao..."

Lâm Mộng Dung lắc đầu: "Với thực lực của đường đệ ta, nó tuyệt đối không có năng lực luyện chế dược tề thức tỉnh huyết mạch trung cấp. Có điều có khả năng nó đã để linh sủng trực tiếp hấp thu xích huyết tủy, mặc dù hiệu quả kém xa so với dược tề nhưng vẫn có tác dụng nhất định."

"Trực tiếp dùng sao? Nếu thế thì có thể phát huy được mấy phần hiệu lực đây, đúng là phung phí của trời!"

Sở Tư Thần thầm tiếc nuối bản thân bỏ lỡ cơ duyên. Nếu biết sẽ có chuyện như này thì hắn nên nhân lúc Sở Diệp còn ở Sở Gia mà mua sợi dây chuyền. Với tính cách kia, tên ngốc ấy chỉ cần hắn bỏ tiền ra là sẽ bán ngay.

Lâm Mộng Dung thở dài, nói: "Đúng vậy..."

Xích huyết tủy rất khó có được, Lâm Mộng Dung cúi đầu trầm tư, trong lòng bắt đầu nổi sóng ghen với vận khí của Lâm Sơ Văn .

Nàng ta thản nhiên nói: "Đường đệ của ta từ nhỏ đã đi theo ông nội là một dược tề sư, nếu viên ngọc của đường đệ ngươi là xích huyết tủy thì chắc chắn hắn đã nhận ra."

Sở Tư Thần cau mày, thầm nghĩ: Bị người nhanh chân tới trước rồi sao? Thật đáng tiếc.

"Con hồ ly của đường đệ nàng nhìn qua trông cũng không tệ đâu." - Sở Tư Thần nói.

Lâm Mộng Dung gật nhẹ, đáp: "Chắc là đã cấp 6 rồi."

"Cái gì!?"

Sở Tư Thần vẫn luôn vì chuyện khế ước được Đạp Vân Báo mà tự hào, hắn vất vả lắm mới bồi dưỡng được hồn sủng lên cấp 6. Giờ lại biết được con hồ ly trắng kia của Lâm Sơ Văn cũng đã tới cấp 6, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Đường đệ của nàng không phải đã rời tộc lâu rồi sao? Làm thế nào mà hồn sủng lên lên cấp nhanh như thế chứ." - Sở Tư Thần khó hiểu nói.

Lâm Mộng Dung ngẫm nghĩ, đáp: "Có thể là Lâm trưởng lão đã để lại cho hắn thứ gì rồi. Ông nội là một dược tề sư, mặc dù mất tích đã lâu nhưng chắc hẳn có lưu lại cho Lâm Sơ Văn không ít chỗ tốt."

Sở Tư Thần đột nhiên nghĩ đến ngân sí ong của Sở Diệp, con hồn thú đó thăng cấp cũng rất nhanh, có lẽ cũng dính chút ánh sáng của Lâm Sơ Văn .

"Ngân sí ong của đường đệ ngươi có vẻ không đơn giản." - Lâm Mộng Dung nói.

Con ngân sí ong kia cho nàng một cảm giác rất lạ.

Sở Tư Thần không cam lòng nói: "Không đơn giản thì sao chứ, cũng chỉ là một con ong mà thôi." Một con côn trùng sao có thể so được với Đạp Vân Báo của mình.

"Ngân sí ong phổ thông chắc là không khống chế được đàn ong lớn như thế nhỉ?"

Sở Tư Thần thản nhiên: "Chắc là có thủ đoạn khác, đàn ong dù lớn nhưng cũng chỉ toàn những con ong bình thường thôi."

Có một số người nuôi ong thậm chí còn không cần khế ước với hồn thú cũng có thể dùng cách đặc biệt nuôi dưỡng đàn ong.

Quản sự thương hội Sở gia cũng nói Sở Diệp bán mật ong cho thương hội chỉ toàn những bình mật thông thường, chẳng qua thắng ở số lượng lớn nên tiền thu vào cũng nhiều.

Bán mật ong bình thường dù có nhiều cũng không thể kiếm được quá nhiều tiền, chờ Đạp Vân Báo của hắn lên đến cấp tướng, tùy ý giết vài con hung thú đồng cấp là có thể kiếm hàng vạn đồng vàng. Tiền hắn kiếm được có thể bằng tiền Sở Diệp làm lụng vất vả vài năm.

Lâm Mộng Dung cau mày, thời điểm rời thôn Long Nhai, nàng cảm giác trong lòng chợt trở nên trống rỗng, giống như bỏ lỡ cơ duyên lớn nào đó vậy.

Nàng ta thầm nghĩ, nếu dây chuyền của Sở Diệp dùng xích huyết tủy làm vật trang trí thì có thể chính sợi dây ấy cũng không đơn giản.

Sở Tư Thần nhìn bộ dáng ảm đạm của Lâm Mộng Dung, an ủi: "Mộng Dung, đừng lo, xích huyết tủy mặc dù khó kiếm nhưng chỉ cần chịu chi tiền thì vẫn có thể mua được." Nếu hắn bỏ ra vài ngàn đồng vàng thì không tin không mua được xích huyết tủy. Chỉ là nếu vậy cũng sẽ phải tốn chút máu đây.

"Ngày mai ta vẫn muốn tới thôn Long Nhai lần nữa."

Sở Tư Thần nhíu mày, không vui nói: "Nàng còn muốn tới chỗ đó nữa?"

Thôn Long Nhai thực sự quá nghèo, Sở Tư Thần đi một lần đã không còn kiên nhẫn nữa. Nếu Sở Diệp đã nói không còn xích huyết tủy, Sở Tư Thần cũng không thể nhảy vào cướp đoạt đồ của đường đệ trong tộc một cách trắng trợn được. Xích huyết tủy quý giá đó nhưng chịu khó bỏ tiền thì thì vẫn mua được.

Lâm Mộng Dung mơ hồ cảm thấy nếu như nàng không tới một lần nữa, sợ là sẽ mất đi thứ gì đó.

"Ta muốn tới khuyên đường đệ về Lâm gia. Hắn sống một mình bên ngoài ta thực sự không yên lòng."

Sở Tư Thần nghe vậy lắc đầu: "Ta thấy vị đường đệ kia của nàng có vẻ cực kỳ cố chấp, ý tốt của nàng chưa chắc cậu ta đã chịu nhận lấy."

"Cũng nên thử thêm một lần."

Sở Tư Thần đành phải gật đầu: "Được rồi, ngày mai ta lại cùng nàng đi tới đó lần nữa."

. . .

Nhìn thấy Sở Tư Thần và Lâm Mộng Dung một lần nữa vào thôn, Sở Diệp không khỏi có chút ... không nói được gì.

"Hai người này sao lại tới nữa thế." - Lâm Sơ Văn nhịn không được phàn nàn.

"Không biết nữa." Chẳng lẽ lại tới làm tiền? Hắn - một tên nuôi ong bình thường - cần phải làm tới vậy sao?

Người tới là khách, hai người đã tới, Sở Diệp cũng không thể đuổi họ đi, đành phải khách khí nghênh tiếp.

Lần này Sở Tư Thần và Lâm Mộng Dung tới không gióng trống khua chiêng giống lần trước, chỉ mang theo ít người, Sở Diệp thở dài một hơi.

Lâm Sơ Văn đem bánh ngọt ra, lại đem lên ít trái cây và trà nhài bày lên bàn.

Bánh ngọt có bỏ thêm mật ong, cực kì ngon miệng, Lâm Sơ Văn bình thường rảnh rỗi sẽ làm một ít.

Sở Tư Thần ăn bánh, hỏi: "Diệp đệ, bánh ngọt này có thêm mật Ngân Tuyết đúng không?"

Sở Diệp gật nhẹ: "Đúng"

"Hương vị không tệ. Diệp đệ thật có lộc ăn, ngày tháng trôi qua nhàn nhã quá! Ta thấy ngươi vui đến quên trời quên đất rồi đấy." - Sở Tư Thần trêu chọc.

"Sao mà vượt được đường huynh đây. Ta đã nghĩ kĩ rồi, tư chất của chính mình chỉ là loại phổ thông, cả đời đoán chừng chỉ là Hồn Sĩ. Dựa vào việc nuôi ong áo cơm không lo là việc tốt, đường huynh lại không giống ta, huynh có Đạp Vân Báo, chẳng bao lâu sẽ trở thành Hồn Sư, thậm chí tương lai có thể thành Hồn Vương tung hoành thiên hạ.

Sở Tư Thần cười cười: "Hồn Vương đâu có dễ thế."

Sở Tư Thần ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt lại ẩn hiện vài phần đắc ý, hưởng thụ mấy câu lấy lòng của Sở Diệp.

"Công tử, không ổn rồi, thương đội trên trấn gặp phải tập kích." - lúc hai người đang nói chuyện, có người chạy đến bẩm báo.

Sở Diệp nghe vậy, trong lòng âm thầm buông lỏng, mong Sở Tư Thần nhanh chóng dẫn người rời đi.

Vị thiếu gia này đúng thật là sốt ruột hẳn, chỉ có thể đứng dậy cáo từ. Sở Tư Thần muốn đi nhưng Lâm Mộng Dung lại kiên trì muốn ở lại, hắn đành bất đắc dĩ để lại hai người bảo hộ nàng.

"Đường tỷ của em... cô ta thế mà lại không chịu đi." - Sở Diệp than.

Lâm Sơ Văn gật nhẹ, nói: "Nàng nói phong cảnh trong thôn tươi đẹp, muốn tìm thôn dân đi dạo cùng mình."

Sở Diệp cau mày: "Đi dạo thì có gì vui chứ." Bên ngoài có một đống trai đẹp chờ nữ chính tới thị tẩm, sao phải ở lại cái thôn này..

Lâm Sơ Văn phồng phồng má: "Ta cũng không biết."

Vừa rồi Lâm Mộng Dung lại tới tìm cậu nói chuyện, hỏi thăm về xích huyết ngọc, giống như đang thăm dò vậy. Đường tỷ của cậu hình như đang hoài nghi cậu lừa gạt xích huyết tủy của Sở Diệp.

. . .

"Diệp Thiếu." Lúc chạng vạng tối, Lâm Mộng Dung trở lại trạch viện.

"Lâm tiểu thư mới về à!" Sở Diệp cười nói.

Lâm Mộng Dung nhìn trái, nhìn phải: "Sơ Văn đâu rồi?"

Sở Diệp thản nhiên: "Em ấy đang nấu cơm."

Lâm Mộng Dung ngồi xuống, nhìn Sở Diệp nói: "Hôm nay ta đi dạo trong thôn một vòng, nghe được không ít chiến tích huy hoàng của Diệp thiếu ngươi."

Sở Diệp: ". . ."

Lâm Mộng Dung ra ngoài cả ngày chỉ để tìm hiểu tin tức thôi hay sao? Nữ chính có phải quan tâm hắn hơi quá rồi không, đây cũng không phải chuyện tốt gì.

Sở Diệp cau mày, trong lòng khó chịu, bên ngoài lại không thể hiện mảy may: "Người trong thôn đều nghèo, thích thổi phồng, không thể coi là thật được."

"Nghe nói Sở Diệp giải quyết nạn sói ở thôn Mai, giết chết vài con sói cấp năm, đúng là không tầm thường."

Sở Diệp lắc đầu: "Tiểu thư quá khen, lúc ấy châu phủ phái người tới, ta chẳng qua tới giúp sức mà thôi."

"Diệp thiếu khiêm tốn quá. Ta nghe người ta nói Diệp thiếu là chủ lực cơ."

Sở Diệp tiếp tục chối: "Đâu có, đâu có. Ta là một người nuôi ong, nào có năng lực làm chủ lực được. Đều là hương thân hương lý, nông dân thiếu kiến thức nên mới thổi phồng một lên mười thôi."

Sở Diệp nhìn về phía phòng bếp, không thấy bóng dáng của Lâm Sơ Văn , trong lòng thấy mình đáng thương quá chừng. Hắn thầm nghĩ: Sơ Văn không muốn nói chuyện với nữ chính nên mới vứt mình ra ngoài ứng phó với nàng ta hay sao? Thật là... Sơ Văn sao lại không sợ mình bị nàng ta câu hồn vậy. Trong sách viết nguyên chủ vì nữ chính mà thần hồn điên đảo đấy.

Lâm Mộng Dung đánh giá Sở Diệp, càng nhìn càng cảm thấy đối phương giống như đang giấu giếm thứ gì đó.

Trước đấy Lâm Mộng Dung đã cảm thấy trên người Sở Diệp có đồ vật đang hấp dẫn nàng, lần này ngồi đối diện hắn, loại cảm giác này lại càng thêm rõ ràng. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro