Chương 46: Kiến Vương Hỏa Tinh
Thôn Long Nhai.
"Huynh về rồi sao." - Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp bước vào nhà, vừa cười vừa nói.
Sở Diệp tung tung túi tiền trên tay: "Ta kiếm được thêm ít tiền lẻ."
"Câu này mà thôn dân nghe được là họ giận huynh lắm luôn."
"Cho nên ta chỉ nói với em thôi mà."
Lâm Sơ Văn: ". . ."
Sở Diệp nhìn trái nhìn phải một lúc, nhíu mày hỏi: "Tiểu Ngân đâu, nhóc con này lại chạy đi đâu chơi rồi?"
"Tiểu ong chúa đi lên núi, từ sáng ta đã không thấy bé đâu."
"Lại đi săn sao?"
Sau khi Tiểu Ngân lên cấp 6, hứng thú đi săn của nhóc tăng mạnh, phạm vi săn thú cũng mở rộng gấp nhiều lần, thậm chí còn xông vào cấm khu của núi Long Nhai.
Hồn thú cực kỳ cần đi săn, nếu chỉ nuôi bằng tinh hạch thì lúc đầu có thể lên cấp nhanh chóng nhưng về lâu về về dài sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực của chúng. Chiến đấu không ngừng có thể giúp hồn lực càng thêm sâu dày, sức mạnh thể chất cũng dần tăng lên.
Nghe tin Tiểu Ngân và Tuyết Bảo đi săn, Sở Diệp không an tâm nên đã sử dụng thuật thông cảm. Sau khi linh hồn lực được đề cao, Sở Diệp đã có thể tự mở thuật thông cảm để kiểm tra Tiểu Ngân ở nơi xa. Mở mắt, Sở Diệp nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, hắn không chỉ có thể nhìn được những thứ Tiểu Ngân thấy thông qua thị giác mà còn có thể thông qua đám hồn sủng phụ thuộc Tiểu Ngân.
"Kiến Hỏa Tinh."
Sở Diệp nhíu mày: "Lại chạy đi trêu chọc lũ kiến kia."
Lâm Sơ Văn kinh ngạc: "Hai đứa đi tìm kiến Hỏa Tinh sao."
"Ừ."
"Xem ra lần trước hai đứa đụng phải tấm sắt, chịu thiệt nên lần này mới đi tìm lại mặt mũi."
Sở Diệp bất đắc dĩ lắc đầu. Kiến Hỏa Tinh sống ở phía sâu trong núi Long Nhai, lúc tiểu hồ ly và nhóc ong chúa còn ở cấp năm đã đi trêu tức người ta rồi nhưng bị một đàn kiến truy đuổi phải chạy trối chết.
Tiểu Ngân bay được thì vẫn ổn chứ hồ ly nhỏ bị kiến cắn thảm thương, nằm ở trên giường kêu rên vài ngày mới đỡ.
Mới qua không bao lâu, sẹo lành liền quên đau, hai đứa lại chạy tới khiêu khích.
Tiểu hồ ly đúng là nghĩa khí thật! Lần trước chịu thua thiệt như thế, lần này vậy mà vẫn nguyện ý đi theo Tiểu Ngân làm chuyện xấu.
Thông qua thị giác của Tiểu Ngân, hắn có thể nhìn thấy tình hình Tuyết Bảo và con Kiến vương Hỏa tinh chiến đầu. Kiến vương trông cực kỳ mệt mỏi, làm cho người ta cảm giác hư nhược.
Đàn ong và đàn kiến chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Khi Tiểu Ngân mới cấp năm, đàn ong dưới trướng không đủ nên bị bầy kiến đè xuống đánh. Lần này lại khác, đàn ong tăng lên gấp hai lần, ngân sí ong có phẩm gia cũng có không ít nên đã kiềm chế được đàn kiến.
"Thật kỳ quái." Sở Diệp lẩm bẩm.
Sở Diệp dùng la bàn trinh sát kiểm tra, Kiến vương Hỏa Tinh đang ở cấp tám, tuy vậy, chiến lực đối phương biểu lộ ra ngoài lại kém xa.
Vì đẳng cấp của con kiến kia cao, Sở Diệp cực kỳ phản đối việc Tiểu Ngân dẫn theo Tuyết Bảo đi khiêu khích người ta, cuối cùng hai đứa này lại không nghe người lớn khuyên.
Lâm Sơ Văn cũng sử dụng kỹ năng thông cảm, nhìn thấy tiểu hồ ly biết tiến biết lùi, không chật vật như lần trước nên cũng yên tâm hơn một chút.
Thời điểm Tuyết Bảo lên cấp năm đã có thể trốn khỏi đòn tấn công của đàn kiến, giờ cấp sáu thì chắc là cũng coi như an toàn rồi.
Sở Diệp sờ cằm, nói: "Con Kiến vương Hỏa Tinh kia có phải đang bị thương không?"
Lâm Sơ Văn ngẫm nghĩ đáp: "Ta cũng thấy thế."
Tinh hạch của một con Kiến vương cấp tám là đồ cực kỳ tốt. Nếu con kiến kia bị thương thật thì đây đúng là cơ hội hiếm có.
"Chúng ta qua đó xem thử xem."
"Vâng."
Lúc Sở Diệp và Lâm Sơ Văn tới nơi, chiến đấu đã đi vào hồi kết.
Một con Kiến vương dài khoảng một mét đã bị chém thành hai nửa, trên mặt đất chỉ toàn thi thể của kiến Hỏa Tinh.
Kiến vương vừa chết, đàn kiến lập tức mất đi ý chí chiến đấu, quân lính tan rã.
Tiểu Ngân lập tức ra lệnh đàn ong tiến hành vây giết.
Hồ ly chém chết vài con kiến có phẩm cấp, đàn kiến càng tan tác nhanh hơn.
Nhóc ong chúa thấy Sở Diệp tới, đắc ý bay lên khoe khoang chiến lợi phẩm của mình.
Lâm Sơ Văn đang kiểm đếm lại, cả tổ kiến có tổng cộng hai mươi mốt con có phẩm giai, đây là thu hoạch cực kỳ tốt!
"Chỗ này có 21 viên tinh hạch, giá khoảng 700 đồng vàng."
"Không sai, đúng là rất tốt.""- Hôm nay hắn bán được nhiều mật ong như thế cũng chỉ thu về khoảng 300 đồng vàng.
Vẫn là càng đánh càng thu được nhiều tiền. Thắng một trận thì cái gì cũng có, bảo sao hồn sủng sư đều thích nuôi hồn sủng biết chiến đấu.
Lâm Sơ Văn lấy tinh hạch của Kiến Vương ra, hoang mang nói: "Miếng tinh hạch này đúng là ở cấp 8 thật, nhưng mà... cũng rất kỳ lạ. Chất lượng cực kỳ kém, hồn lực bên trong giống như bị rút đi rất nhiều, đại loại giờ cũng chỉ tương đương với hồn tinh cấp 6."
"Có thể là vì con Kiến vương này căn cơ không vững?"
Lâm Sơ Văn khẽ nheo mắt, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Chúng ta vào sào huyệt của kiến Hỏa Tinh xem sao." - Sở Diệp vui vẻ rủ Lâm Sơ Văn đi dạo.
"Vâng."
Sào huyệt của kiến được đào về bốn phía, cực kỳ thông thoáng, có khá nhiều con kiến phổ thông vẫn còn đi lại bên trong. Tiểu hồ ly thổi một hơi lạnh vào đã khiến chúng chết cóng hơn nửa.
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn một đường đi thẳng tới trung tâm, bên trong chất đầy trứng kiến.
"Chúng ta đem toàn bộ số trứng này về thôi. Thứ này có tác dụng giống như toái hồn tinh vậy, ngân sí ong nếu được ăn sẽ ngày càng to lớn mạnh mẽ." - Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu đồng ý: "Được."
Sở Diệp đang lo số lượng của đàn ong quá nhiều dẫn đến việc phải dùng rất nhiều toái hồn tinh, số trứng kiến này có lẽ có thể bù vào một phần không nhỏ.
Có quá nhiều trứng kiến, túi trữ vật cũng không chứa hết được, Sở Diệp bèn để Tiểu Ngân kêu gọi đàn ong tới chuyển hàng. Đồng thời hắn cũng lặng lẽ giấu đi một ít trứng vào trong không gian.
Trứng của kiến Hỏa Tinh là đồ cực bổ, Sở Diệp nghĩ có thể chọn mấy quả trông tốt hơn chút luộc ăn.
Sở Diệp đang nghĩ tới đồ ăn thì bỗng cảm nhận được tâm tình cực kỳ hưng phấn của Tiểu Ngân.
Sở Diệp nhìn xung quanh, chợt nhận ra không thấy tung tích nhóc con nhà mình đâu.
Sở Diệp dẫn Lâm Sơ Văn tới vị trí của Tiểu Ngân, phát hiện ong chúa không biết đã bay vào một ổ kiến đặc thù từ lúc nào. Cửa vào quá nhỏ, hai người phải đào hang to ra một chút mới có thể bước vào được.
"Đây là nơi ở của con Kiến Vương kia."
Đàn kiến cũng phân chia nhiệm vụ kỹ lưỡng, Kiến Vương có địa vị siêu việt hơn hẳn, thường một mình chiếm cứ một phòng riêng.
"Sơ Văn, em nhìn chỗ kia có phải là trứng Kiến vương Hỏa Tinh không?" - Sở Diệp chỉ vào ba viên tròn đỏ rực nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, đáp: "Đó chắc là trứng của Kiến Vương, mấy quả kia có khả năng lớn sẽ nở ra một con Kiến vương khác."
Kiến vương Hỏa Tinh chỉ khi sắp chết mới chịu đẻ trứng, cho nên khả năng tìm thấy trứng Kiến vương trong sào huyệt của loài vật này cực kỳ thấp.
Kiến vương muốn đẻ trứng cần phải hao phí rất nhiều năng lượng, Lâm Sơ Văn cuối cùng cũng hiểu vì sao con Kiến vương cấp 8 kia lại chỉ có thể phát ra chiến lực kém hơn nhiều. Con kiến này biết mình sắp chết, đẻ trứng lại tốn nhiều nguyên khí, cuối cùng lại để cho Tiểu Ngân và Tuyết Bảo gặp may.
Kiến Vương Hỏa tinh là Hồn thú trung hạ phẩm, con non có thể bán được với giá gần một vạn đồng vàng.
Nếu Kiến vương vẫn còn sống, xác suất trứng nở khoảng 50:50. Giờ Kiến vương chết rồi, tỉ lệ mấy quả trứng này có thể nở được cũng chỉ còn một phần mười.
Đem quả trứng này bán cho thương hội nói không chừng có thể bán được khoảng ba ngàn đồng vàng, thậm chí còn có thể cao hơn.
"Ực." - Âm thanh một quả trứng kiến bị nuốt vang lên.
"A!" - Sở Diệp kêu lên một tiếng sợ hãi. Còn đang đắm chìm trong mộng đẹp phát tài, kết quả chớp mắt một cái thì một quả trứng đã bị Tiểu Ngân ăn mất. Sở Diệp cảm giác tim mình tan nát thành hai nửa.
Tiểu hồ ly thấy vậy cũng đi tới, học theo nuốt một quả trứng khác vào bụng.
"A!" Sở Diệp lại một lần nữa kêu than, giờ trái tim hai mảnh của hắn bị vỡ ra thành trăm ngàn mảnh rồi.
Lâm Sơ Văn nhìn hai đứa nhóc vui vẻ, vừa lòng thỏa ý rồi lại liếc sang Sở Diệp cõi lòng tan nát, tâm tính có hơi... vi diệu!
Lâm Sơ Văn an ủi Sở Diệp: "Trứng Kiến vương có thuộc tính cực kỳ phù hợp với Tiểu Ngân. Bé ăn loại trứng này có thể gia tăng uy áp vương giả, cực kỳ tốt. Nhưng mà... Tuyết Bảo ăn trứng Kiến lại không có tác dụng lớn như thế."
Sở Diệp nghe vậy thầm nghĩ: Sao mà lại không tốt chứ! Đó chính là trứng Kiến vương Hỏa tinh, cực kỳ bổ khí huyết, Tuyết Bảo ăn cũng rất tốt.
Sở Diệp hít sâu một hơi, miễn cưỡng cường cười: "Được rồi, ăn thì ăn đi, dù sao đem ba quả trứng này đi đổi tiền thì tiền đó cũng vẫn dùng trên người 2 đứa thôi."
"Quả trứng còn lại cũng để Tiểu Ngân ăn nốt đi, trứng này có tác dụng giảm bớt độ khó khi tiến lên cấp 7."
Tiểu Ngân nghe được lời Lâm Sơ Văn nói, bay đến trước mặt cậu nhảy múa vui vẻ.
Sở Diệp nhìn điệu múa của ong chúa nhà mình, vuốt vuốt mũi nói: "Tiểu ngân đang khen em thông minh cơ trí, không những xinh đẹp mà tính cách còn hào phóng."
Lâm Sơ Văn ngạc nhiên một hồi, mặt thoắt cái đỏ bừng: "Tiểu Ngân vừa ăn một quả rồi, chắc cũng phải mất ba ngày mới tiêu hóa được hết. Quả trứng còn lại này tốt nhất mấy ngày nữa hẵng ăn. Giờ ngâm nó vào trong máu Kiến vương có thể tránh được việc mất đi sức sống."
Sở Diệp gật nhẹ: "Được, để ta đi lấy máu."
Sở Diệp cầm một chiếc bình đi trích máu Kiến Vương, sau đó ngâm quả trứng còn lại vào bên trong.
Tiểu Ngân ở bên cạnh bay tới bay lui, giống như sợ Sở Diệp ăn mảnh vậy.
"Trời tối rồi, giờ trở về cũng không an toàn, ta và em tạm thời ở lại chỗ này một đêm đi." - Sở Diệp cân nhắc một chút rồi nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu đồng ý.
Đây là địa bàn của Kiến vương Hỏa tinh, mặc dù con kiến kia đã chết nhưng uy áp vẫn còn, tạm thời sẽ không có con hung thú khác tới đây. Hai người họ ở một đêm có lẽ sẽ tương đối an toàn.
Sào huyệt của kiến cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn tựa vào vai nhau ngủ, chấp nhận ở trong đây một đêm.
Lâm Sơ Văn vốn nghĩ ở trong hoàn cảnh lạ lẫm như thế này, cậu sẽ rất khó ngủ, không ngờ mới chỉ vừa tựa vào người Sở Diệp đã ngủ được luôn.
Lâm Sơ Văn ngủ say, nghiêng đầu một chút là trực tiếp lăn vào trong ngực Sở Diệ . Sở Diệp cười cười, vươn tay ôm bảo bối của mình vào lòng.
Tiểu hồ ly đang buồn ngủ nằm bên cạnh thấy có động tĩnh thì đột nhiên mở mắt. Đôi mắt đen nhánh của Tuyết Bảo thẳng tắp nhìn sang, Sở Diệp và bé im lặng đối mắt với nhau một hồi. Sau đó, hồ ly nhỏ vẫy vẫy đuôi, cuộn tròn thân mình lại chìm vào giấc ngủ say.
Sở Diệp ôm Lâm Sơ Văn nhìn Tuyết Bảo ngủ, cảm giác giống như... đạt được sự tán thành của người nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro