CHƯơNG 465: KẺ NGỐC NHIỀU TIỀN

    Lý Trắc Phi cùng Bạch Trắc Phi bị đuổi ra ngoài.

Hai người đứng trước cửa Lân Đức Điện.

Lý Trắc Phi vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng lại không dám nói gì thêm, chỉ có thể không ngừng vò khăn tay.

Bạch Trắc Phi khuôn mặt trắng bệch, cơ thể yếu đuối lắc lư giống như đã gặp phải đả kích rất lớn, có thể gục ngã bất cứ khi nào.

Liễu Nhứ nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhanh nhẹn đưa thuốc cho nàng uống.

- Nương nương, người đừng thương tâm, thái y đã nói người không thể gặp đã kích nào.

Bạch Trắc Phi suy yếu nói:

- Ta không sao.

Lý Trắc Phi ghét nhất bộ dạng đau ốm của nàng, châm chọc nói:

- Không phải Thái Tử chỉ bảo cút thôi sao? Ngươi liền khẩn trương đến đổ bệnh, có cần ta cầu Thái Tử gọi thái y giúp ngươi không?

Bạch Trắc Phi không để ý đến nàng, mang Liễu Nhứ rời đi.

Ngày hôm sau, Tiêu Hề Hề vừa ăn xong bữa sáng, Lý Trắc Phi đúng giờ đến báo cáo.

Ngoài ra Bạch Trắc Phi và Đoạn Lương Đệ cũng tới.

-------------- Huyền Cơ°--------------

4 người vừa chà mạt chược vừa tán gẫu.

Bạch Trắc Phi giống như vô ý nói:

- Chiều nay các muội định khi nào đến Uyển Hà Điện?

Lý Trắc Phi thuận miệng đáp:

- Ăn cơm trưa xong thì đi thôi!

Đoạn Lương Đệ nói:

- Muội sao cũng được. Tùy các tỷ.

Tiêu Hề Hề một mặt mờ mịt:

- Đi Uyển Hà Điện làm gì?

Bạch Trắc Phi lộ vẻ kinh ngạc:

- Chẳng lẻ muội không biết sao?

- Biết cái gì?

- Chiều hôm qua, Cảnh Trắc Phi gửi thiệp mời cho chúng ta. Nói là mời chúng ta dùng trà chiều, chẳng lẻ ngươi không nhận được thiệp mời sao?

Tiêu Hề Hề lắc đầu nói không có.

Sắc mặt Bạch Trắc Phi trở nên cổ quái:

- Có thể Cảnh Trắc Phi nhất thời sơ sẩy a! Buổi trưa muội theo chúng ta đến đó cũng được a!

Lý Trắc Phi thông suốt hơn một chút, cười nhạo:

- Sơ sẩy cái gì? Nàng ta chính là cố ý! Nàng ta biết chúng ta mỗi ngày đều đến Thanh Ca Điện, sợ rằng chúng ta sẽ liên kết lại đối phó nàng ta, cho nên cố ý mời chúng ta đến dùng trà. Nàng ta cố ý không phát thiệp mời Tiêu Trắc Phi, điều này là có dụng tâm gì chẳng lẻ các ngươi không rõ sao?

Bạch Trắc Phi:- Tỷ đừng nói như vậy, tất cả đều là tỷ muội tốt. Có thể Cảnh Trắc Phi thật sự chỉ là nhất thời sơ sẩy mà thôi.

Lý Trắc Phi liếc nàng một cái:

- Ai thèm làm tỷ muội tốt với ngươi?

Bạch Trắc Phi cũng không nổi giận, lại nở nụ cười bất đắc dĩ:

- Nếu không phải hảo tỷ muội, chúng ta tại sao lại ngồi đánh bài chung?

Tiêu Hề Hề thuận miệng đáp:

- Bởi vì các ngươi đều là kẻ ngốc nhiều tiền a!

Bạch Trắc Phi: 😒

Lý Trắc Phi: 😤

Đoạn Lương Đệ: 😕

Bỗng nhiên cảm thấy chơi mạt chược cũng không vui nữa!

Bạch Trắc Phi miễn cưỡng nở nụ cười:

- Haha, Tiêu muội muội thật biết nói đùa.

Nàng sợ Tiêu Trắc Phi lại nói ra những câu kinh người, nhanh chóng kéo trở lại chủ đề trước đó.

- Khuya ngày hôm trước Thái Tử triệu kiến Tiêu muội muội thị tẩm, Thái Tử có nhắc đến chuyện lễ tế thiên không?

Tiêu Hề Hề:

- Có nói qua a!

3 người kia lập tức nhìn nàng.

Lý Trắc Phi hỏi:

- Thái Tử có nói mang ai theo tham gia không?

Tiêu Hề Hề:

- Có a!

- Thái Tử mang ai?

Tiêu Hề Hề:

- Ta nha!

Nàng trả lời đơn giản ngắn gọn, một chút cũng không có ý che giấu.

Thực tế nàng thấy che giấu cũng không hay cho lắm, dù sao ngày mai là cử hành lễ tế thiên. Đến lúc đó nàng cùng Thái Tử xuất cung, mọi người trước sau cũng biết, cần gì hao tâm tổn trí đi giấu giếm.

Lý Trắc Phi lần này không khống chế được lòng ganh tỵ mãnh liệt, tức giận chất vấn:

- Dựa vào cái gì là ngươi?

Tiêu Hề Hề tùy ý trả lời:

- Dựa vào Thái Tử thích ta nhất!

Lý Trắc Phi nghẹn họng không nói nên lời.

Sắc mặt Bạch Trắc Phi trắng như tờ giấy, nàng một tay che ngực, lông mày cau lại, thoạt nhìn giống như đã lâm trọng bệnh.

Thái Tử thích nhất Tiêu Trắc Phi, còn nàng thì sao?

Liễu Nhứ nhanh chóng lấy thuốc mang theo ra, đưa cho nàng uống.

Bạch Trắc Phi đẩy tay Liễu Nhứ ra.

- Không sao, không cần uống thuốc.

Liễu Nhứ vội nói:

- Nhưng sắc mặt của người tệ lắm!

Bạch Trắc Phi:

- Ta chỉ là hơi khó thở một chút, ngồi nghỉ một lát sẽ không sao.

Nàng đâu phải chỉ là hô hấp khó khăn một chút?

Nàng hiện tại là bị chọc cho sắp tức chết.

Lúc này tâm tình Đoạn Lương Đệ cũng rất khó chịu.

Dù nàng biết bản thân không thể nào lại được đắc sủng, nhưng khi thấy Thái Tử sủng ái những nữ nhân khác, trong lòng vẫn chua xót khó chịu.

Nếu đổi lại trước đây, Lý Trắc Phi sẽ nổi cơn tam bành rồi công kích Tiêu Hề Hề một trận. Nhưng bây giờ đã khác, nàng đang thiếu Tiêu Hề Hề một số tiền lớn, Tiêu Hề Hề là chủ nợ của nàng.

Đối mặt với chủ nợ, Lý Trắc Phi thật sự không đủ tự tin tác chiến. Nàng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi mà nhịn.

Tiêu Hề Hề chớp mắt:

- Thật ngại quá, ta lại ù a!

Nàng đẩy mạt chược ra phía trước.

3 người nhìn vào xem xét, thế mà còn là Đại Tứ Hỉ?

Lý Trắc Phi không chịu nỗi nữa, tức giận quát to:

- Ngươi là cố ý phải không?

Bạch Trắc Phi che ngực, bảo Liễu Nhứ đưa thuốc cho nàng.

Đoạn Lương Đệ cũng không cam tâm, lòng mang phẫn hận.

Mọi người đều nói đỏ tình đen bạc.

----------- Huyền Cơ°-------------------------

Nữ nhân này sao lại đường tình suông sẻ, trên chiếu bài cũng bất bại như vậy?

Ông trời thật không công bằng!

Tiêu Hề Hề:

- Ta không phải cố ý thắng các ngươi, bởi vì vận khí ta quá tốt, ta cũng không còn cách nào!

Nàng là đang nói về ván bài, nhưng khi vào tai 3 người kia lại thành ý nghĩa chuyện Thái Tử độc sủng mình nàng.

Trong mắt họ, nàng rõ ràng là đang khoe khoang a!

Nữ nhân này thật sự quá ghê gớm!

Tiêu Hề Hề xoa xoa tay:

- Nào, nào, đưa tiền!

3 người bất đắc dĩ chung tiền, vẻ mặt như bị táo bón, muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Đến buổi trưa, 3 người cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Bạch Trắc Phi vẫn không quên hỏi:

- Tiêu muội muội buổi chiều thật sự không muốn đến Uyển Hà Điện uống trà sao?

Tiêu Hề Hề đang bận đếm tiền, không ngẩn đầu lên, nói:

- Muội không thích uống trà, sẽ không đi tham gia náo nhiệt.

Nàng thật sự không thích uống trà, vừa đắng vừa chát, thua xa trà sữa Bảo Cầm làm.

Bạch Trắc Phi cho là nàng từ chối khéo, cười rạng rỡ:

- Ta hiểu rồi!

Cho đến khi các nàng đi xa, Tiêu Hề Hề vẫn không biết Bạch Trắc Phi nói hiểu, mà hiểu cái gì?

Bảo Cầm vừa dọn dẹp bàn mạt chược vừa nhắc nhở:

- Nương nương, Cảnh Trắc Phi cố ý không mời người, hiển nhiên là muốn cô lập người. Người phải sớm đề phòng mới được!

Tiêu Hề Hề hỏi lại:

- Đề phòng cái gì?

Bảo Cầm:

- Chiều nay bọn họ không phải uống trà ở Uyển Hà Điện sao? Chúng ta có thể phái người quan sát bọn họ, xem xem bọn họ muốn giở trò gì?

Tiêu Hề Hề:

- Uyển Hà Điện là địa bàn của Cảnh Trắc Phi, người của mình vào đó có chút khó khăn a!

Bảo Cầm bước tới nhỏ giọng nói:

- Nương nương không cần lo lắng, trong Uyển Hà Điện có tai mắt của chúng ta!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro