CHƯơNG 490: ĐI MANG CHÚT ẤM ÁP ĐẾN CHO LÝ TRẮC PHI

Để được an toàn, Lệ Khinh Ngôn không dám cử động.

Hắn cứ như vậy mà ngồi bất động dưới đất, ngồi suốt 1 đêm.

Đợi đến khi sắc trời dần dần sáng tỏ, Lệ Khinh Ngôn mới từ từ lấy lại được tinh thần.

Hai chân của hắn bởi vì ngồi quá lâu mà tê dại. Hắn vừa xoa vừa bóp, phải mất 1 lúc lâu mới có thể miễn cưỡng đứng dậy được.

Trước tiên, hắn hé mở cửa sổ ra 1 khoảng nhỏ, thấy sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, trong sân yên tĩnh, không còn bóng người.

Hắn đi nhanh đến mở cửa phòng.

Thò đầu ra nhìn 1 chút, không có ai.

Xem ra tối qua bọn người đó thật sự là đã bỏ đi.

Lệ Khinh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ra khỏi phòng, chạy qua phòng bên xem xét tình hình.

Cửa phòng không khoá, hắn đẩy nhẹ 1 cái, cánh cửa liền mở.

Hắn còn chưa đi vào, liền thấy Lý Quý bị treo lơ lửng trên xà nhà, hai mắt trợn ngược, sắc mặt tái nhợt.

Lệ Khinh Ngôn bị doạ đến hít sâu 1 hơi.

Hắn bước đến ôm 2 chân Lý Quý, khó khăn lắm mới đem được người Lý Quý xuống. Phát hiện người đã triệt để tắt thở, cơ thể đã sớm lạnh ngắt.

Lệ Khinh Ngôn ngồi sụp xuống đất, nhìn thi thể trước mắt. Nhớ tới tối hôm qua hắn còn cùng Lý Quý nói chuyện. Chỉ mới trải qua 1 đêm, người đang sống sờ sờ liền biến thành 1 cỗ thi thể.

Thật sự là kinh động không nói nên lời.

Lệ Khinh Ngôn nhớ tới đoạn đối thoại của những người kia tối hôm qua. Hắn hoài nghi Lý Quý là bị mấy người đó hại chết. Hắn phải đi báo quan.

Hắn cố gắng bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.

Hắn chạy đến Kinh Triệu Phủ, đem chuyện này bẩm báo cho phủ doãn Mai Nghiễm Đào.

Chuyện liên quan đến nhân mạng, Mai Nghiễm Đào không dám chậm trễ, lập tức dẫn người đến hiện trường vụ án.

Sau 1 hồi kiểm tra, khám nghiệm tử thi đưa ra kết luận.

- Người này là tự sát!

Lệ Khinh Ngôn không tin, hắn cố gắng giải thích:

- Hắn không thể nào là tự sát! Tối hôm qua ta còn nói chuyện với hắn, hắn hoàn toàn không giống với người có ý muốn tự sát. Hơn nữa, tối hôm qua ta còn nghe được tiếng nói chuyện. Có vài người đã xông vào tiểu viện của chúng ta, ta hoài nghi đám người đó đã giết Lý Quý.

Mai Nghiễm Đào nói:

- Lời nói không có bằng chứng, ngươi có bằng chứng không?

Lệ Khinh Ngôn quả thật không có chứng cứ.

Mai Nghiễm Đào lại hỏi:

- Ngươi biết mấy người kia là sao? Ngươi biết bọn họ chiều cao ra sao, bộ dáng thế nào, mặc quần áo gì không?

Lệ Khinh Ngôn hết thảy đều không biết.

Mai Nghiễm Đào bất đắc dĩ:

- Ngươi cái gì cũng không biết, bảo ta làm sao tin tưởng ngươi? Quan phủ chúng ta phá án, luôn xem trọng chứng cứ. Bây giờ rành rành trước mắt người chết là do tự sát, vậy ta cũng chỉ có thể kết án tự sát.

Lệ Khinh Ngôn không còn cách nào khác, chỉ biết trơ mắt nhìn các quan sai khiêng thi thể mang đi.

Người của quan phủ đều đã đi hết, trong viện chỉ còn lại một mình Lệ Khinh Ngôn.

Hắn đứng trước cửa phòng của Lý Quý, nhìn căn phòng trống không, do dự mãi mới bước vào.

Trong phòng đồ vật rất ít, chỉ có vài bộ y phục cùng 1 vài quyển sách với nghiên mực.

Lệ Khinh Ngôn thầm nghĩ, người cũng đã chết, hắn cũng nên thu dọn đồ đạc giúp, sau này giao trả lại cho người nhà Lý Quý.

Sau khi thu dọn xong, lại phát hiện không thấy quyển sách kia của Lý Quý đâu.

Chính là quyển mà Lý Quý đã cầm tối hôm qua, hắn lúc đó có thấy qua, nhớ rõ là quyển sách với tấm bìa màu đen, trên đó còn đề 2 chữ "dịch kinh".

Dịch kinh không có trong nội dung đề thi, nhưng Lý Quý đêm qua lại thức khuya nghiên cứu quyển này. Chuyện này cũng thật kỳ lạ!

Trong lúc Lệ Khinh Ngôn đang suy tư, bỗng nhiên thoáng thấy ngoài cửa sổ có bóng người.

Trải qua chuyện đêm qua, Lệ Khinh Ngôn bây giờ lòng cảnh giác cực cao. Hắn lao nhanh ra cửa thì không thấy ai.

Bóng người kia đã biến mất.

Lòng Lệ Khinh Ngôn lo sợ bất an.

Hẳn là đêm qua, những người kia biết hắn có ở trong phòng, nhưng lại nghĩ hắn đã ngủ say không biết sự tình, nên mới không ra tay với hắn.

Nhưng hôm nay hắn lại đi báo quan, còn la lối khẳng định Lý Quý là bị sát hại. Điều này cho thấy chuyện đêm qua hắn không có ngủ đã bị bại lộ.

Bọn người đó có phải hay không sẽ quay lại tìm hắn diệt khẩu?

Nghĩ đến đây, Lệ Khinh Ngôn chỉ thấy kinh hồn bạt vía.

Hắn không dám ở lại tiểu viện này nữa. Hắn muốn đi nương nhờ quan phủ.

Nhưng hắn không đưa ra được chứng cứ, người của Kinh Triệu Phủ căn bản sẽ không tin lời hắn. Cho dù đi đến đó cũng sẽ không có người để ý đến hắn.

Nhưng nếu không đi nương nhờ quan phủ, hắn còn có thể đi đâu?

Ở đất Thịnh Kinh này, hắn không thân không thích, thật sự là không chốn nương thân.

Hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của tiểu nương tử hôm qua.

"Nếu ngày mai ngươi không có nơi để đi, có thể đến Trung Vũ Tướng quân phủ cầu viện."

Lệ Khinh Ngôn không biết tiểu nương tử kia là ai. Nhưng nàng có thể đoán trước được tình cảnh của hắn hôm nay, nói không chừng lời của nàng chính là con đường sáng duy nhất của hắn.

Hắn tức tốc thu dọn hành lý lên đường đến Trung Vũ Tướng Quân Phủ.

-------------- Huyền Cơ ------------------

Bên trong Thanh Ca Điện, Tiêu Hề Hề đang đắc ý ngồi ăn đồ ăn vặt.

Những món ăn này là ngày hôm qua nàng mang từ bên ngoài về cung, đa dạng chủng loại, nhiều hương vị, thật sự rất ngon.

Bảo Cầm thấp giọng nói:

- Nương nương, Tố Mai cầu kiến.

Tiêu Hề Hề mờ mịt:

- Tố Mai là ai?

- Nàng là cung nữ bên cạnh Lý Trắc Phi.

Tiêu Hề Hề bừng tỉnh:

- Là nàng à! Cho nàng vào!

Tố Mai ngoan ngoãn đi vào, nàng trước tiên hành lễ, sau đó dè dặt nói:

- Lý Trắc Phi hôm nay không cẩn thận làm vỡ vài món đồ trang trí, cần được đổi lại cái mới. Xin nương nương cho phép.

Hiện tại Tiêu Hề Hề quản lý nội vụ Đông Cung, ngoại trừ phát bỗng lộc hàng tháng, còn có trách nhiệm với những hao tổn của tất cả các cung. Nếu như đồ vật của cung nào đó bị hư hỏng không dùng được nữa, thì phải đến chổ nàng báo cáo và xin được thay cái mới.

Tiêu Hề Hề đối với chuyện nhỏ nhặt này luôn không để trong lòng, thuận miệng nói:

- Làm hư bao nhiêu cái? Cứ để Bảo Cầm đăng ký cho ngươi, sau đó sẽ có người mang đến cung của các ngươi.

Tố Mai hết sức ngượng ngùng nói:

- 6 chiếc bình hoa, 1 cái đèn lưu ly, 2 chân đèn, 1 bộ tách trà, 1 chiếc đàn cổ, 5 bức tranh chữ, 2 cái lư hương, 1 cái kệ, 4 tấm bình phông nhỏ, 1 cái bình phông lớn.

Động tác ăn của Tiêu Hề Hề dần dần dừng lại.

Bảo Cầm không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Chờ mãi, Tố Mai mới liệt kê xong danh sách.

Bảo Cầm nhịn không được hỏi:

- Lý Trắc Phi là đang muốn tháo dỡ toàn bộ Kim Phong Điện sao?

Tố Mai càng thêm ngại ngùng, nói:

- Cũng không hẳn. Chẳng hạn như bàn, tủ, giường các loại, vẫn còn tốt.

Bảo Cầm thẳng thừng vạch trần:

- Là bởi vì bàn, tủ, giường quá nặng đi, nên Lý Trắc Phi không thể đập được?

Tố Mai không phản bác được, sắc mặt ngày càng lúng túng.

Tiêu Hề Hề hỏi thử:

- Lý Trắc Phi vẫn ổn chứ?

Tố Mai đấu tranh 1 chút, rốt cuộc vẫn thành thật trả lời:

- Không ổn lắm.

Sự việc của Thải Vân khiến Lý Trắc Phi bị đã kích rất lớn. Nàng sau khi trở về Kim Phong Điện, không những đập phá hết tất cả đồ đạc, mà còn tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai.

Với tư cách là chủ nợ, Tiêu Hề Hề cảm thấy bản thân nên quan tâm nhiều hơn đến trạng thái tinh thần của con nợ.

Nếu con nợ xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy tiền của nàng chẳng phải là không thể đòi lại được sao?

Đó cũng không phải là số tiền nhỏ a!

Tiêu Hề Hề phủi tay:

- Đi thôi!

Bảo Cầm vội hỏi:

- Nương nương muốn đi đâu?

- Đi mang chút ấm áp đến cho Lý Trắc Phi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro