CHƯƠNG 1
( Truyện [edit] Chưởng thượng bỏ châu được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d bởi Chaydepzaivodich. Những nơi khác đều là ăn cắp)
Tần Minh Châu đã chết, chết ở năm hắn 47 tuổi.
Bốn mươi mấy tuổi đã chết, ở thời đại hiện tại này cũng được coi là tuổi xuân chết sớm, nhưng người khác nhắc đến cái chết của hắn thì luôn bảo là chết ở tuổi tráng niên.
Một cái người bốn mươi mấy tuổi còn sống, người khác không cảm thấy hắn còn trẻ, chết rồi, mới có thể nói tuổi cũng không lớn, tuổi trẻ như vậy, như thế nào đã chết rồi.
Tần Minh Châu không phải nghĩ âm thầm chết, hắn nhầm thuốc giảm huyết áp thành thực phẩm chức năng hàng ngày, không cẩn thận uống nhiều, chờ lúc người khác phát hiện hắn, hắn đã tắt thở.
Người đầu tiên phát hiện hắn chết là người đồng hành hắn thuê.
Người đồng hành là cái nam hài mới 20 tuổi, là con lai, hốc mắt rất sâu.
Tần Minh Châu có chút áy náy khi để người khác phải nhìn thấy thi thể mình, hắn muốn nói cho người đồng hành biết là trong ví hắn có tiền, lấy đi coi như tiền bồi thường tinh thần.
Nhưng hắn không thể nói chuyện, cũng may người đồng hành phản ứng nhanh, quét không ví tiền nhét vào trong túi mình, lại gọi cho cấp cứu.
Tần Minh Châu phiêu ở giữa không trung nhìn một màn này, không biết lên vui vẻ hay là bất đắc dĩ.
Hắn đã chết, ý thức lại không biến mất mà là thành quỷ, hắn ở một mình trong phòng mấy giờ mới chờ được đồng hành quay trở lại. Trong lúc chờ hắn có thử rời đi nhưng không thành công, hắn như bị phong ấn trong gian phòng này.
Rất mau, xe cứu thương đã đuổi tới.
Tần Minh Châu nhìn nhân viên y tế tiến hành cấp cứu cho hắn, bọn họ quang quác nói thứ ngôn ngữ Tần Minh Châu không nghe hiểu.
Đồng hành thì lại cau mày quang quác trả lời.
Lần Tần Minh Châu xuất ngoại này, đi một cái tiểu vương quốc không phải thắng địa du lịch. Ngôn ngữ quốc gia này rất khó học, đại bộ phận người dân không biết tiếng Anh, bởi vậy hắn thuê một người địa phương gốc Hoa làm người đồng hành.
Thi thể bị đưa lên cáng, Tần Minh Châu muốn theo sau lại bị ngăn lại trong cánh cửa.
Phịch một tiếng.
Cả gian phòng lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người rời đi.
Tần Minh Châu nhìn phòng trống rỗng, lúc hắn tuổi trẻ thích náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt, hắn thích chìm đắm trong tiền bạc và những cuộc vui, nhân sinh khoái ý, hô bạn gọi bè.
Khi đó hắn thích bưng chén rượu ngồi giữa bạn bè, có người nói làm hắn phật ý liền trừng qua: “ Ngươi muốn chết hả!”
Người bị trừng không những không giận mà còn cười, vươn tay muốn sờ cằm hắn.
“ Sao ngươi giống con mèo vậy?”
Tần Minh Châu quay đầu tránh đi, không cho người chạm vào. Khi đó có bản lĩnh kiêu căng, tức giận xụ mặt, đô miệng làm nũng, mặt đều là đẹp, cơ thể phát ra thanh hương, giống một đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át.
Hiện tại ---
Hết thảy an an tĩnh tĩnh, trong phòng thường xuyên có tiếng hắn hít thở, lúc này liền tiếng hít thở cũng không có.
Nhân sinh của hắn cứ kết thúc như vậy.
Tần Minh Châu nở một nụ cười, cười khoái ý, thật lâu rồi hắn chưa từng cười qua.
Mấy năm đầu sau kết hôn hắn vẫn còn cười, nhưng mấy năm sau hắn không còn cười nữa. Hắn cười không nổi, hôn nhân của hắn như điều hòa bẩn thỉu, thoạt nhìn thì mới tinh như lúc ban đầu đấy, hoạt động cũng không thành vấn đề, trên thực tế bên trong tràn đầy bụi bặm.
Nếu có người dọn dẹp thì cũng chỉ bị bụi bặm nấm mốc rớt khắp người mà thôi.
Cho nên chồng trước của hắn không muốn dọn dẹp, dứt khoát lưu loát nói ly hôn, hơn nữa tối hôm qua đăng trên dòng bạn bè bức hình chụp chung với bạn trai mới.
Nhìn kỹ mặt mày, có vài phần giống Tần Minh Châu khi còn trẻ.
-
Người đến ngưỡng trung niên, chú ý rất nhiều đến mặt mũi, muốn có thể diện, ly hôn cũng là hảo tụ hảo tán.
Lần cuối cùng Tần Minh Châu gặp chồng trước là ở nhà ăn. Tần Minh Châu kén ăn, chỉ có mấy nhà hàng thích đi, bất quá lúc này hắn cố ý để đối phương chọn, chọn một nhà hàng đối phương thích.
Lúc ngồi trên ghế, Tần Minh Châu nhẹ nhàng đánh giá chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở đối diện.
Vì tối nay, hắn cũng coi như là ăn diện lộng lẫy, nhưng người đối diện lại ăn mặc tùy tính.
Áo sơ mi cởi một nút, hơi hơi lộ ra xương quai xanh, khuôn mặt anh tuấn tuổi trẻ không có biểu tình dư thừa.
Chồng trước nhỏ hơn Tần Minh Châu tầm 16 tuổi.
Tần Minh Châu nhấp môi dưới, chủ động đánh vỡ trầm mặc: “ Lão.....” Không được, đã ly hôn, không thể gọi lão công, hắn sửa miệng: “ Anh Kỳ, ngươi phát hiện nhà hàng này lúc nào? Đồ ăn khá ngon.”
Ngữ khí Thịnh Kỳ Anh nhàn nhạt: “ Có lần đi với đối tác đến đây, cảm thấy đồ ăn cũng được.”
Lại an tĩnh.
Lông mi Tần Minh Châu run rẩy, lần cuối Thịnh Kỳ Anh quấn lấy hắn như chó con, nói liên hồi không yên hình như là chuyện từ mấy năm trước? Hắn cũng không nhớ rõ.
Đời người có nhiều phiền muộn, trong đó có việc mỹ nhân tuổi xế chiều. Tần Minh Châu từ nhỏ đến lớn, không ai không công nhận hắn xinh đẹp, lúc học trung học, mỗi này có vô số người chạy đến cửa lớp hắn nhìn lén hắn.
Hắn chưa bao giờ đem những người đó để vào mắt, đều là chút chó mèo gì a. Thịnh Kỳ thật cũng từng ở trong đó, thời điểm bọn họ chính thức quen biết, Tần Minh Châu đã 35 tuổi, nhưng như cũ là kiều khách trong giới giao tế.
Những năm đó hắn nhiều một chút thành thục, như trái cây hoàn toàn chín, ngửi còn mê người hơn hoa.
Nhưng chính hắn không nghĩ câu dẫn ai, rốt cuộc hắn vừa trải qua chuyện lớn cho nên cả người buồn bực không vui, mặt mày phiến buồn rầu.
Thịnh Anh Kỳ chính là xuất hiện ngay lúc này, hắn đụng vào xe Tần Minh Châu, nương danh nghĩa đâm xe mà có được số điện thoại Tần Minh Châu, trong lúc Tần Minh Châu tỏ vẻ không cần hắn mời bữa cơm tạ lỗi, chạy tới phòng làm việc của Tần Minh Châu.
Không biết bao nhiêu là quà, mỗi ngày một loại hoa khác nhau, phòng làm việc của Tần Minh Châu biến thành biển hoa.
Hắn tức giận gọi điện thoại: “ Ngươi đến đem hết hoa của ngươi về đi, nơi này của ta còn chẳng có chỗ đặt chân.”
Ở bên kia Thịnh Kỳ Anh lì lợm la liếm, tự ý gọi hắn là Minh Châu: “ Ta có thể đi lấy về nhưng Minh Châu bồi ta một bữa cơm được không? Chỉ một bữa thôi.”
Hắn cắn ngón tay, đây là thói quen xấu dưỡng từ nhỏ của hắn, đến bây giờ còn có: “ Thật sự?”
“ Thật sự.” Người bên kia thề son sắt.
Mà đêm đó Tần Minh Châu bị cưỡng hôn.
Thịnh Anh Kỳ là kẻ lừa đảo!
Hắn tức giận đến cho nam sinh một cái bạt tai, đối phương hít hà một hơi, làm bộ ủy khuất để sát vào: “ Còn tưởng rằng ngươi đánh người sức lực nhỏ, cùng giấy quát không sai biệt lắm, nhưng nguyên lai đau như vậy.”
( Truyện [edit] Chưởng thượng bỏ châu được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d bởi Chaydepzaivodich. Những nơi khác đều là ăn cắp)
Tần Minh Châu hừ một tiếng, “Ngươi cũng không nghĩ công tác của ta.”
Hắn là làm điêu khắc thiết kế, thời điểm tuổi trẻ thường xuyên đem tác phẩm chuyển đến dọn đi.
“ Ân... Đánh người đau như vậy ta yên tâm rồi, về sau có người như vậy ngươi liền đánh hắn.” Trên mặt Thịnh Kỳ Anh còn nguyên vết bàn tay, giống như một chút đều không tức giận, đôi mắt sáng quắc như lửa.
Mấy năm nay Tần Minh Châu không thiếu gặp được người theo đuổi, nhưng chưa gặp được loại này, người khác đều lấy lễ tương đãi, sợ dọa chính mình, không lá gab đại như Thịnh Kỳ Anh, không biết xấu hổ, hắn bỗng nhiên nhớ đến nụ hôn lúc nãy, mạc danh có chút đỏ mặt.
Loại mặt đỏ này khiến hắn càng thêm tức giận: “ Trừ bỏ ngươi còn ai dám như vậy? Ngươi...... Tránh ra!”
Hắn tức hộc máu đẩy Thịnh Kỳ Anh ra, buồn đầu đi ra ngoài, hắn quá tức giận quên luôn xe mình, đi loạn một hồi, đi đến hẻm tối bị người chặn đường mới ý thức được không đúng.
Trị an thành phố A tuy rằng không tồi nhưng vẫn nguy hiểm như cũ.
Tần Minh Châu nhìn thấy dao trong tay những người đó, không chút do dự đem tiền trong người đưa ra, ném qua đi.
Nhưng nhóm người này cự nhiên đã theo dõi hắn từ nhà ăn, có người nhìn thấy hắn cùng Thịnh Kỳ Anh hôn môi, tưởng cùng hắn thử xem.
Người trước mắt toàn dưa vẹo táo nứt, căn bản không thể so với Thịnh Kỳ Anh. Tần Minh Châu có thể bỏ tiền nhưng xá không được thân mình.
Giữa lúc gương cung bạt kiếm,. Thịnh Kỳ Anh vọt ra.
Kết thúc trận anh hùng cứu mỹ nhân này là kẻ xấu đều bị tóm, mà Thịnh Kỳ Anh bị đâm một dao vào bệnh viện.
Tần Minh Châu không đi thăm, chỉ phải trợ lý qua. Hắn cho rằng mình tỏ ra lạnh nhạt sẽ bức lui nam sinh, nhưng đối phương xuất viện xong lại quấn lên.
“ Sao ngươi giống chó vậy, đuổi cũng đuổi không đi?”
Nghe được những lời như vậy, ánh mắt Thịnh Kỳ Anh tựa hồ có chút biến hóa, nhưng rất nhỏ, Tần Minh Châu không phát hiện, hắn chỉ nghe được đối phương nói:
“ Ta chính là chó của ngươi.”
———
Một bữa ăn trầm mặc, thời điểm sắp kết thúc, giám đốc nhà ăn đi tới, hỏi bọn hắn có vừa lòng với đồ ăn hay không.
Thịnh Kỳ Anh nói vài câu, giám đốc gật đầu, lấy bút ký vài chữ, lại lấy hai món quà: “ Đây là đưa cho ngài cùng ngài....”
Ánh mắt giám đốc rơi xuống trên người Tần Minh Châu: “ Vị này là ba của ngài sao? Nhìn qua thật tuổi trẻ, bảo dưỡng đến khá tốt.”
Tần Minh Châu lập tức cắn răng.
“ Không phải, chúng ta vừa mới ly hôn sáng nay.” Ngày thường Thịnh Anh Kỳ không thích giải thích cái gì với người ngoài, lúc trước vẫn luôn trầm mặc nhưng lúc này đột nhiên lắm miệng lên: “ Ngươi cảm thấy thoạt nhìn hắn rất lớn tuổi sao?”
Giám đốc nhà ăn phát hiện chính mình nói sai, mặt lập tức hồng thấu:
“ Không, không.... Ta.....”
“ Không sao, nói thật là được.” Thịnh Kỳ Anh mỉm cười.
Tần Minh Châu đột nhiên đứng lên, phát hiện hai người nhanh chóng nhìn về phía hắn, hắn miễn cưỡng vững vàng thanh âm nói: “ Ta đi toilet.” Liền vội vã đi rồi.
Thịnh Kỳ Anh cố ý, là cố ý khiến hắn nan kham.
Vì cái gì đâu?
Tần Minh Châu giống như có thể đoán được, hắn sợ chính mình lì lợm la liếm.
Chính mình sẽ lì lợm la liếm sao?
Kỳ thật đã thử qua, hắn thử qua rất nhiều biện pháp vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Hắn nhìn trong gương chính mình hai mắt đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ.
—
Biến thành quỷ Tần Minh Châu đang hồi ức chuyện cũ, cửa phòng lại bị mở ra, người tiến vào là người đồng hành, hắn nện bước vội vã đi vào, lấy điện thoại trên đầu giường của Tần Minh Châu, lại nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ Tần Minh Châu không muốn đi theo, nhưng lần này hắn không đi cũng phải đi.
Người đồng hành vừa mới đi ra khỏi phòng, trên người hắn như bị trói buộc, cũng bị bách phiêu ra ngoài.
Nơi người đồng hành đến là bệnh viện, Tần Minh Châu lại thấy thi thể của mình một lần nữa, hắn không muốn xem nhiều, bởi vậy không thấy được đồng hành lấy thi thể hắn giải khóa điện thoại.
Đồng hành giải khóa thành công xong, click mở danh bạ, nhìn đến dãy số đầu tiên.
Không có xưng hô cụ thể, chỉ có một chữ A.
Hắn gọi vào số đó, cuộc đầu tiên không bắt máy, hắn lại gọi cuộc thứ hai, cuộc thứ hai bị từ chối nhận.
Đồng hành hết chỗ nói rồi, hắn đang vì khách hàng đột nhiên tử vong mà sứt đầu mẻ trán, người này còn không bắt máy!
Hắn liếc nhìn thi thể bên cạnh.
Một phút sau, một dòng tin nhắn được gửi đi.
“ Ngươi là người nhà của dãy số này sao? Hắn đã chết, phiền toái người lại đây xử lý hậu sự.”
Kèm thêm là tấm ảnh chụp thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro