Chương 20: Thế thân (19)
Editor: MilliiFran
Cảm nhận được độ hảo cảm của Thạc Trân vừa tăng, Sa Hạ giấu đi đôi mắt hơi lóe lóe.
Mọi người thường nói khoảng cách giữa yêu và hận vô cùng mỏng manh. Yêu càng sâu, hận đến càng sâu. Ngược lại, hận đến càng sâu, tình yêu cũng sẽ theo đó mà tăng cùng. Chỉ sợ giờ phút này Trạc Trân nhất thời có chút phân không rõ hắn đối với cô rốt cuộc là yêu hay là hận, nhưng nhìn hành động hiện tại của hắn, Sa Hạ biết đối phương nhất quyết khăng khăng cho rằng cảm giác kích động trong trong ngực chính mình đều là hận, hận thấu xương.
Hận cô đùa bỡn tình cảm của hắn, hận cô tâm kế thâm trầm như vậy, hận cô hư tình giả ý.
Sa Hạ lập tức kéo chiếc khăn voan xộc xệch trên đầu mình ra, tóc cũng theo đó mà xoã xuống. Trong ánh mắt kinh hoảng của mọi người, cô chậm rãi đi ra. Bởi vì giọng nói không khoẻ, lại ho nhẹ hai tiếng.
"Trạc Trân, em hy vọng anh suy nghĩ kĩ về chuyện này này, đừng xúc động. Em có thể giải thích. Chỉ cần anh nguyện ý nghe, em có thể giải thích rõ ràng tất cả những việc trước đây. Chỉ cần anh muốn nghe. Anh hành động như bây giờ không chỉ có làm em khó xử, đối với Lâm Dĩ Nhu cũng không công bằng. Anh......"
"Câm miệng!"
Tất cả lời Sa Hạ định nói kế tiếp đều bị hai tiếng lạnh băng này của Trạc Trân đánh gãy. Hắn chậm rãi đứng dậy, cũng không biết có phải cảm thấy hành động hiện tại của chính mình có chút ấu trĩ hay là vẫn nghĩ tới gì khác, xoay người về phía Sa Hạ, đứng thẳng.
"Giải thích? Haha, tôi chỉ muốn hỏi một câu. Sa Hạ, những thứ trong túi văn kiện kia rốt cuộc có phải thật hay không?"
Nói như vậy, hốc mắt Trạc Trân thế nhưng cũng đã đỏ lên, giọng nói có chút run rẩy.
"Là thật, nhưng......"
"Chính miệng cô đã thừa nhận là thật, tôi còn cần nghe cô giải thích cái gì? Sa Hạ, chúng ta xong rồi. Tôi nói cho cô, chúng ta xong rồi. Kết hôn cái khỉ gì, lời thề cái khỉ gì, chúng ta......"
Hắn còn chưa kịp nói xong, Sa Hạ đã tiến lên vài bước, tặng cho mặt đối phương một cái tát. Ghét nhất loại người này, trọng điểm còn chưa nghe đã bắt đầu bức xúc. Anh tức giận , anh khó chịu, anh thương tâm, được, tôi có thể lý giải. Nhưng có thể để cô nói hết, nghe xong trọng điểm rồi mới bắt đầu bức xúc được không?
Mà bị Sa Hạ tát một cái thật mạnh, Trạc Trân theo bản năng liếm liếm miệng mình, còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Sa Hạ truyền đến.
"Đúng, em đích xác thừa nhận đó là sự thật, nhưng trong việc này em có nỗi khổ riêng. Em trai em mắc bệnh, khi đó Thái Hưởng chủ động lại đây hỗ trợ, sau đó em cùng anh ta ở bên nhau......"
"Em đồng ý!"
Sa Hạ còn chưa hoàn toàn nói đến trọng điểm, Lâm Dĩ Nhu mơ hồ cảm thấy có chút hoảng hốt nên bỗng nhiên tiến lên kéo lấy tay Trạc Trân, vội vàng nói. Cô ta không dám nhìn biểu tình của Sa Hạ, cũng không dám xem bộ dáng của những người xung quanh, đôi mắt chỉ nghiêm túc nhìn về phía Trạc Trân. Cô ta thậm chí còn không dám để Sa Hạ nói xong hết, đây là một lần cơ hội duy nhất của cô ta. Cô ta thích Trạc Trân lâu như vậy, vì hắn mà việc gì đều có thể làm, cô ta trả giá nhiều như vậy, làm sao có thể để cho một lần mất trí nhớ một lần mất tích liền huỷ hoại tất cả cơ chứ? Rõ ràng chính mình chỉ ngủ một giấc thật sâu, thế nào sau khi tỉnh lại người mình yêu nhiều năm như vậy lại không còn yêu mình nữa chứ? Sa Hạ chẳng qua cũng chỉ là may mắn có cái diện mạo tương tự cô ta. Cô nỗ lực nhiều năm như vậy, thế nhưng lại bị một người cướp đi thành quả của chính mình dễ như trở bàn tay.
Là cô ta vẫn luôn cố gắng hấp dẫn chú ý của Trạc Trân, là cô ta bởi vì yêu Trạc Trân mà cố gắng lâu như vậy. Dựa vào cái gì để một nữ nhân diện mạo tương tự chỉ một tháng ở chung liền có thể dễ dàng hủy hoại công sức nhiều ngày đêm của mình? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Lâm Dĩ Nhu nắm chặt cánh tay của Trạc Trân, giống như là bắt được chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Cô ta không thể không có Trạc Trân. Không có hắn, cô ta cảm giác phảng phất sống uổng phí mất mười năm trước kia. Cô ta không cam lòng!
"Em đồng ý."
Lâm Dĩ Nhu lại lặp lại một lần. Sa Hạ nghẹn lời, nhưng tức thì Chí Mẫn lại không thể tin được mà giữ chặt cánh tay của Lâm Dĩ Nhu.
"Dĩ Nhu, em đang nói cái gì? Trạc Trân rõ ràng chỉ đang giận dỗi Sa Hạ. Em đáp ứng anh ta như vậy thì về sau cũng sẽ không hạnh phúc......"
"Không cần anh quan tâm!"
Lâm Dĩ Nhu đột nhiên ném cánh tay của đối phương ra, quay đầu oán hận mà nhìn hắn một cái, nước mắt lập tức tràn ra. Cô ta đem tự tôn của chính mình, đem da mặt của chính mình, đem tất cả những gì cô ta có đều ném xuống đất rồi. Cô ta cũng chỉ muốn tranh lần này.
"Trạc Trân, em nói em đồng ý, em đồng ý gả cho anh."
Lâm Dĩ Nhu quay đầu nhìn về phía Trạc Trân, nước mắt không tự giác mà rơi xuống dưới, gắt gao giữ chặt cánh tay của đối phương, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Lâm Dĩ Nhu, mày là đồ ngốc không biết xấu hổ, bộ dáng lì lợm la liếm cũng thật khó coi.
Trong lòng cô ta cùng chính mình nói như vậy.
Thế nhưng biết làm sao bây giờ? Mười năm cảm tình, cô ta không muốn buông tay, không cam lòng buông tay, không thể buông tay!
Nghe được cô ta nói như vậy, xung quanh lập tức im lặng, ngay cả Sa Hạ cũng không tiếp tục giải thích nữa.
Trạc Trân nhìn Lâm Dĩ Nhu một bộ dáng lệ rơi đầy mặt như vậy, không thể không nói, giờ phút này hắn thật sự có bị cô ta làm chấn động, không tự chủ được mà nhớ tới những kỉ niệm ngày xưa, tựa hồ trước giờ giữa hai bọn họ, Dĩ Nhu vẫn luôn là người nhân nhượng hắn, ở bên hắn, dũng cảm đuổi theo bước chân của hắn.
Không giống hắn cùng Sa Hạ. Đối phương sẽ cùng hắn làm nũng, sẽ cùng hắn càn quấy, thậm chí có thể cùng hắn nói các loại đạo lý lung tung. Cuối cùng không thể không thể không thỏa hiệp với cô, hắn lại trước sau vẫn vui vẻ chịu đựng.
Trạc Trân quay đầu nhìn vào mắt Sa Hạ, lại thấy đối phương vẫn luôn mặt vô biểu tình, đồng thời cảm giác Dĩ Nhu nắm lấy cánh tay hắn càng chặt.
Hắn đối diện với Sa Hạ, tất cả kí ức hơn một tháng ở chung cùng những thứ trong tư liệu kia khiến đầu óc hắn rối bời.
Kỳ thật hắn không phải hận đối phương vẫn luôn giấu hắn, cũng không phải hận đối phương vẫn luôn trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, thậm chí làm hắn yêu nàng.
Mà là hắn sợ, Trạc Trân hắn chính là một kẻ nhát gan. Hắn sợ đối phương cho tới nay cũng chưa từng yêu hắn, vẫn luôn đều là hư tình giả ý, vì mục đích của chính mình mà cùng hắn hư tình giả ý. Đây là hắn bất kể như thế nào cũng không thể tiếp thu được.
Có lẽ cùng Dĩ Nhu ở bên nhau hắn mới có thể chậm rãi quên Sa Hạ, có lẽ hơn một tháng vừa rồi đều là ảo giác. Dĩ Nhu mới là người hắn yêu từ trước đến giờ, không phải Sa Hạ. Có lẽ......
Sa Hạ vốn dĩ còn nghĩ bất luận như thế nào cũng nên giải thích tâm tình một chút, rốt cuộc thậm chí không còn sức lực để nói dù chỉ một câu, đành yên lặng mà nhìn phía dưới mọi người. Sau đó, lại nghe Trạc Trân thấp giọng "được" một tiếng, sau đó xoay người ôm lấy Lâm Dĩ Nhu rồi hôn lên môi đối phương. Cũng lúc này, Sa Hạ hơi nhíu hạ mi.
Rốt cuộc mọi người cũng rời đi. Ban đầu hiện trường kết hôn vô cùng náo nhiệt, giờ đã trở nên trống vắng. Sa Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua áo cưới của mình, giọng nói khích lệ của Thạc Trân trước đây còn vang vỏng bên tai.
"Kim thái thái, em giống như là đem tất cả sao trên trời mặc lên người chính mình......"
"Như vậy phải cảm ơn Kim tiên sinh đã vất vả mà bắt ngôi sao!"
Một giọt nước mắt tràn ra, rơi xuống làn váy màu trắng, Sa Hạ chậm rãi ngồi xổm xuống dưới.
Thế nhưng theo bản năng mà nhớ tới chính mình ở thế giới hiện thực cha mẹ chết sớm. Hồi còn trẻ, nhà Sa Hạ cũng có thể coi như là một gia đình ba người hạnh phúc mỹ mãn. Cha mẹ tuy rằng bởi vì vô cùng yêu nhau mà xem nhẹ cô, nhưng cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì. So với ba của bạn thân cứ thỉnh thoảng lại bị mẹ cô ấy bắt gian thì tốt hơn quá nhiều.
Tình cảm giữa cha mẹ Sa thật là thuộc về cái dạng không coi ai ra gì, sống chết có nhau này.
Nguyên bản Sa Hạ cho rằng cái gì mà đến chết không phai, sinh tử gắn bó sẽ chỉ có trong phim ảnh, không ngờ chính ba mẹ lại cho cô một hồi dạy học sinh động.
Thời điểm phát hiện ba Sa Hạ bị ung thư, cũng chỉ mới 30 tuổi, tuy trẻ nhưng đã là ung thư giai đoạn cuối. Khi đó cô và mẹ cảm giác như trời như muốn sập xuống. Mẹ cô không chịu tiếp nhận sự thật này, các loại phương thuốc cổ truyền dân gian, trong ngoài nước danh y đều mời đến, thậm chí cả núi sâu đạo sĩ nước bùa đều thử qua, cuối cùng ba cô vẫn không tránh được cái chết. Cũng trong đêm đó, mẹ cô sau khi thay quần áo cho chồng và trang điểm cho bản thân thật tốt, cũng cùng nhau đi theo.
Để lại Sa Hạ lúc ấy mới 6 tuổi, nửa đêm thức dậy, chính mắt thấy phụ mẫu của chính mình thân thể dần dần lạnh băng.
Sau khi lớn lên, Sa Hạ mới đọc được lá thư kia.
"Sa Hạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Mẹ quá yêu ba con. Không có ba, cuộc đời mẹ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Sa Hạ, thực xin lỗi, là mẹ thực xin lỗi con. Con coi như không có người mẹ này đi... thực xin lỗi......"
Oa, tình yêu khắc cốt tới cỡ nào!
Muốn Sa Hạ cũng phải bị cảm động sao?
Bất quá còn tốt, bọn họ đi mất, còn để lại cho cô xe, phòng ở và tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, không đến mức làm cô lưu lạc đầu đường, cũng giúp cô khỏe mạnh mà trưởng thành. Chẳng qua từ đó về sau giống như cảm tình của cô hơi có chút thiếu hụt. Cô không tin cái gọi là tình yêu, lại rất tin tình yêu, cho nên trong mỗi mối quan hệ đều là cô một lần nếm thử.
Mà ở thế giới này, cùng Trạc Trân nếm thử, cô thất bại. Thất bại thì cứ thất bại đi, dù sao cũng đều đã thành thói quen rồi.
Hỏi cô có hận cha mẹ cô hay không, nói thật ra, cô không hận, một chút cũng không hận, thậm chí còn hy vọng hai người kia kiếp sau cũng có thể ở bên nhau, vẫn luôn luôn ở bên nhau......
"Cô khóc?"
Cũng đúng lúc này, bên tai Sa Hạ bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, trong mắt lại không có một giọt nước mắt, ngược lại còn hướng về phía người trước mặt cười cười.
"Chí Mẫn, xem như cái này cũng khiến anh vừa lòng đi? Nữ nhân tâm cơ thâm trầm, mặt dày vô sỉ như tôi coi như gặp báo ứng, mất hết thể diện, ở hôn lễ bị người ta bỏ rơi, chồng còn cùng nữ nhân khác chạy, có cảm thấy sảng khoái không? Hm?"
Sa Hạ thấy Chí Mẫn còn chờ ở bên cạnh nàng, khẽ cười một tiếng hỏi.
"Cô không khóc?"
"Như thế nào? Còn nhất định phải xem tôi thống khổ rơi nước mắt, đau đớn muốn chết, anh mới vui vẻ? Anh còn có nhân tính hay không? Được, muốn nhìn tôi khóc cũng đúng, tôi có thể lập tức khóc!"
"Ai, đừng đừng, cô không khóc là được rồi. Về sau tôi chỉ hy vọng cô tự giải quyết cho tốt......"
"Cùng cố gắng."
Nói xong, Sa Hạ ra ngoài.
"Còn có......" - Chí Mẫn do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra. - "Mặc kệ cô tin hay không, tôi cũng không đem chuyện của cô nói ra. Dĩ Nhu có thể biết được hoàn toàn là ngoài ý muốn......"
Nghe vậy, Sa Hạ không quay đầu lại, cũng không có ý tạm dừng, tiếp tục kéo áo cưới của chính mình đi ra ngoài.
"Cho nên, xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Tôi cũng không ngờ được hiện tại sẽ biến thành cái dạng này!"
Nghe vậy, Sa Hạ cười cười, đã sắp đi tới cửa, dưới chân như cũ không ngừng. Nếu xin lỗi, dứt khoát đem 62 đồng vàng đại biểu cho anh đưa tới cửa là được, cô hiện tại cũng không có yêu cầu khác.
Thấy Sa Hạ vẫn không quay đầu lại, Chí Mẫn lại nhíu nhíu mày, bước nhanh chạy đến phía sau bãi đỗ xe, nghĩ thuận tiện đưa nữ nhân này một chuyến. Rốt cuộc tuy rằng tính cách cô ác liệt, nhưng biến thành như bây giờ cũng có trách nhiệm của chính mình. Lại không nghĩ xe mới vừa lái ra, cô đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
Chí Mẫn lái xe xung quanh hiện trường hôn lễ vài vòng cũng chưa nhìn thấy cô đâu, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Lại không nghĩ vừa mới quành lái, một bóng dáng màu trắng nháy mắt đã xuất hiện ở ngay trước xe hắn.
Tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng thét kinh hãi của Sa Hạ đồng thời vang lên.
Chí Mẫn thất kinh, lập tức kéo đai an toàn xuống rồi vội vàng lao xuống xe. Thấy một bên chân Sa Hạ chảy máu, nhuộm đỏ cả một mảnh áo cưới của cô, cả người tức thì run rẩy.
Tay Sa Hạ trực tiếp nắm chặt ống quần đối phương, dọa Chí Mẫn nhảy dựng.
"Tôi và anh không thù không oán, vừa mới còn nói tốt đẹp cái gì, bỗng nhiên lại muốn đâm chết tôi, sao anh có thể ác như vậy?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý......"
Chí Mẫn vội không ngừng giải thích.
"Tôi không quan tâm anh có cố ý hay không, anh mau đưa tôi đi bệnh viện đi. Tôi vừa mới nghe thấy chân tôi răng rắc một tiếng, hiện tại sợ là gãy xương rồi, anh mau đưa tôi đi bệnh viện đi! Tôi nói cho anh biết, nếu chân tôi gãy mất, về sau anh nhất định phải phụ trách chăm sóc tôi cả đời biết không? Nhanh lên!"
"Được, được!"
Chí Mẫn vội vàng ngồi xổm xuống rồi dùng một tay bế Sa Hạ lên.
"Aaaa, đau quá, anh nhẹ tay một chút!"
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!"
Thẳng đến khi Sa Hạ bị đưa vào phòng phẫu thuật, Chí Mẫn ngồi trên ghế dài bên ngoài chờ, rốt cuộc mới phục hồi tinh thần, sau đó nặng nề buông tiếng thở dài.
"Aizz, chuyện này là thế nào chứ? Xem ra về sau không dám làm người tốt nữa!"
Lúc nãy nếu hắn đi luôn đã tốt. Hiện tại thì hay chưa, Sa Hạ kia trăm phần trăm muốn hắn phải ở lại chăm sóc. Hắn thế nhưng cũng lại có ngày phải dính dáng đến nữ nhân này. Aaa, muốn điên rồi!
Mà phẫu thuật xong, Sa Hạ trên đùi bó thạch cao, nằm trên giường bệnh, miệng cắn quả táo răng rắc, nhìn Chí Mẫn vì cô mà vội vàng đi tới đi lui, mới rốt cuộc không nín được mà bật cười. Tiếng cười này khiến cho hờn dỗi cả ngày dường như đều tiêu tán. Nha, ăn vạ thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro