Chap 3: HaeChan à!
Trống trường điểm, việc của HaeChan là thu dọn sách vở, đồ dùng học tập cho cậu.
Cậu bé con nhỏ xíu khoác trên vai hai chiếc balô to sụ.
-"Mang đây tao đeo cho!"
MinHyung ra lệnh.
-"Thôi để em đeo."
-"Thằng này, dạo này hay cãi nhỉ?"
Lầm lũi đưa trả cậu balô.
-"Cả balô của mày nữa!"
-"Dạ?"
-"Đưa đây!"
-"..."
-"Nhìn cái gì mà nhìn, đưa đây!"
-"Dạ..."
Lúc đi về, họ có gặp một cậu nhóc khác, cậu nhóc ấy mặc một bộ quần áo in hình pokemon, trên tay đeo 1 cái đồng hồ cũng in hình pokemon nốt, HaeChan nhìn mà thích hết cả người.
-"Mày sắp chảy nước dãi ra rồi đấy!"
-"Dạ?"
Cậu chủ khinh bỉ đi trước.
-"Đại thiếu gia, đại thiếu gia, đợi em..."
-"..."
-"Em bảo này, cái đồng hồ ấy đẹp nhỉ, lung linh lung linh..."
Cậu chủ lườm nó. Nó chợt giật mình, phát hiện vô cùng thú vị, cậu chủ có cả đống đồng hồ đẹp, cần gì cái đồng hồ trẻ con ấy chứ, hix...
*****
Nhà đại thiếu gia có nhiều người giúp việc, nhưng tính ra cũng chỉ có năm người ở lại buổi tối, đều sống trong khu nhà phía dưới. HaeChan nhỏ tuổi nhất, ai nói gì cũng nghe lời, hai má lúc nào cũng phúng phính hồng hồng nên được mọi người rất yêu chiều.
-"DongHyuckie, hôm nay có kimbap đấy!"
Bác Choi gọi Sen.
-"Á, thật á, thích quá, yêu bác quá đi mất..."
-"HaeChan hôm nay đi học thế nào, vui không?"
HaeChan đỡ bát cơm từ tay bác, phụng phịu:
-"Cũng vui ý nhưng đại thiếu gia bảo con học dốt!"
-"Kệ cậu ấy, ăn đi con, ăn cho xinh, mai bác bảo anh SeokJun làm chong chóng cho nhé..."
Bác Kim vừa nói, vừa cười nham hiểm. Nhà bác Kim có anh SeokJun, anh hơn HaeChan năm tuổi, từ ngày HaeChan về nhà, bác Kim đã tuyên bố nhận HaeChan làm con dâu rồi. HaeChan nghe thấy chong chóng, thích lắm, gật đầu lia lịa.
-"DongHyuckie, bà chủ gọi kìa!"
Chị YeRim từ đâu hớt hơ hớt hải.
HaeChan nghe rồi, chào mọi người, cun cút lên biệt thự phía trên.
Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là đại thiếu gia của cậu rất giỏi giả nai. Trước mặt cậu thì ghê ghê gớm gớm, gặp bà chủ thì lúc nào cũng tròn xoe ngây thơ như con cún con. Bà chủ cưng cậu lắm!
HaeChan lấm lét chào ông bà. Bài ca quen thuộc muôn thuở...
-"Mẹ, không ăn đâu, Markeu không thích ăn..."
Vâng, biệt danh của cậu chủ là Markeu. Lý do vì sao cậu có cái biệt danh đó ý, là vì cái tên đó nghe ngầu thôi.
Bà chủ thấy cậu không chịu ăn, xót xa, lần nào cũng gọi HaeChan lên...
-"Ăn đi con!"
Bà bảo HaeChan, cơm trên này khác hẳn cơm nó ăn dưới nhà, ngon hơn rất nhiều. Bà chủ ông chủ đều hiền hiền, nên HaeChan ăn rất tự nhiên, rất ngon lành. Đại thiếu gia thấy HaeChan ăn ngon, cũng lao vào tranh ăn. Hầu như tuần nào, HaeChan cũng ăn cơm với nhà bà mấy bữa liền.
....
8 giờ tối.
-"HaeChan!"
Nó đang tập viết chính tả, thấy cậu gọi, giật bắn cả mình. Vội vàng chạy lên phòng cậu.
-"Cậu chủ Markeu, có em!"
-"Tao vả mày vỡ mồm bây giờ, mày ăn xằng nói bậy cái gì đấy?"
HaeChan đứng mà chân run rẩy.
-"Em có nói gì đâu, em chỉ gọi cậu chủ..."
-"Tao cấm, không được gọi như thế, tao dặn mày gọi tao là gì?"
-"Dạ, đại thiếu gia..."
HaeChan lí nhí.
-"Chơi trốn tìm với tao!"
-"Nhưng em còn phải làm bài tập về nhà!"
-"Mày làm cái gì mà làm, mày không cần học!"
-"Sao cậu cần học mà em lại không cần học?"
Nó lí sự.
-"Ừ nhỉ, mà sao tao lại phải học nhỉ, đợi tý tao đi hỏi ba tao!"
-"Dạ."
Thằng bé con lại cắm cúi làm bài.
20 phút sau, đại thiếu gia tiếp tục gọi.
-"HaeChan !"
-"Em đây!"
-"Tao hỏi ba tao rồi, tao phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi vợ con, nuôi gia đình tao!"
HaeChan nghe lí lẽ của ông chủ, nó có vẻ thấm lắm, gật gù.
-"Đúng vậy, đại thiếu gia ạ, thế thì em cũng phải học, em phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi vợ con em, gia đình em!"
-"Mày không cần kiếm việc làm!"
-"Sao ạ?"
-"Chẳng phải mày đã có việc làm rồi sao?"
-"Dạ?"
-"Chẳng phải mày là người hầu cho tao rồi còn gì?"
Ừ, đùng nhỉ? Cậu nói đúng quá. Vậy là bây giờ nó đã có việc làm, chỉ có cậu là không có việc thôi, lần đầu tiên thấy mình "hơn" cậu chủ, HaeChan sướng lắm!!!
Nhưng thực ra nó rất thích học.
-"Đi chơi trốn tìm với tao đi!"
-"Dạ!"
-"Tao trốn, mày tìm!"
Biết ngay mà, lần nào chơi trốn tìm chả là cậu trốn nó tìm. Mà cậu cũng hay lắm, toàn trốn ở đâu ý, HaeChan chẳng thể tìm nổi.
-"Em đếm nha...năm mười mười năm hai mươi...một trăm...cậu chưa xong em mặc kệ em mở mắt đi tìm..."
Tìm tìm tòi tòi, chẳng thấy cậu.
20 phút sau...
-"Cậu ơi em thua rồi...huhu...cậu ở đâu đấy?"
-"Huhu cậu ơi...huhu..."
-"Mày chả làm được cái tích sự gì hết, có tìm cũng không xong! Chán muốn chết luôn!"
MinHyung bực mình, quát.
-"Mày trốn đi, tao tìm."
-"Em phải làm bài tập về nhà!"
-"Làm cái gì mà làm, mày biết cái gì đây không?"
HaeChan há hốc mồm, mắt long lanh nhìn cậu. Là cái đồng hồ lúc sáng nó thích đây mà, sao cậu lại có?
-"Đại thiếu gia...cậu...cậu sao lại đi trộm đồ của người khác! Aaaaaa.........."
Cậu tức tím mặt, HaeChan bị cấu một cái không thương tiếc.
-"Em nói sai sao? Sao cậu lại có cái đồng hồ này!"
-"Mày im mồm đi, tao lấy tiền tao mua chứ đi ăn trộm làm gì hả? Mày thích không?"
Ánh mắt thèm thuồng, gật đầu thẹn thùng!
-"Trốn đi, nếu tao tìm không được thì tao cho!"
Gật đầu tiếp.
-"Năm mười mười năm hai mươi..."
Sướng quá, lập tức lủi, tìm chỗ trốn.
-"Mày chưa xong tao mặc kệ tao mở mắt đi tìm đây..."
Có lẽ vì do cái đồng hồ đẹp lung linh, HaeChan thích tới mê người à, lần này, trốn rất kĩ.
5 phút...10 phút...20 phút...
Không tìm thấy nó, cậu bắt đầu sốt ruột...
Một tiếng, chẳng thấy đâu, cậu gọi người giúp việc đi tìm cùng.
Hai tiếng, cả nhà mải miết, nháo nhác gọi tên thằng bé con. Mọi người bảo cậu cứ ở nhà đợi, nhưng cậu nhất định không chịu, cậu nhất định phải tìm được HaeChan .
-"HaeChan ơi, mày ở đâu?"
-"HaeChan ơi ra đi rồi tao cho cái đồng hồ..."
-"HaeChan ơi!"
Mắt MinHyung rơm rớm, từ khi sinh ra, chưa bao giờ cậu gọi lâu tới vậy mà không thấy HaeChan lên tiếng!!!
==========================
#NCTDream2ndwin 🎊🎉
Mừng quá mấy thím ơi ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro