Chương 5:

ta cảm thấy mối quan hệ của chúng ta thật sự không thể níu kéo nữa, chia tay......

Nghe thấy lời giải thích cứng ngắc của thiếu nữ, Thẩm Hạc Châu có điểm muốn cười.

Hắn không phải một người thích cưỡng cầu, đồng thời càng không thích tìm phiền toái cho mình.

Thẩm Hạc Châu lập tức đi đến trước mặt Quý Diên: "Muốn ta đưa ngươi về, hay là giúp ngươi liên hệ trợ lý?"

Quý Diên ngước mắt nhìn về phía Thẩm Hạc Châu, trầm mặc vài giây mới khàn khàn đáp lại : " Không phiền chứ?"

Ba chữ này trực tiếp làm Thẩm Hạc Châu đầu hàng, thời điểm nắm tay Qúy Diên say giống như con gà ngốc đi vào thang máy, Thẩm Hạc Châu đều cảm thấy tất cả mọi chuyện chỉ mới phát sinh gần đây hết thảy đều giống như một giấc mộng.

Đời trước Quý Diên chưa bao giờ ở trước mặt hắn thất thố như vậy.

Nói đúng hơn, sau khi về nước vì không để Quý Lâm phát hiện ra hắn cùng Quý Diên hợp tác, cho nên không có buổi gặp mặt trắng trợn táo bạo như tối hôm nay.

Mà đời này, Thẩm Hạc Châu lại từ bỏ xuống tay từ chỗ Thẩm Đàm Tân, cho nên không có lạt mềm buộc chặt, trêu đùa tình cảm Quý Lâm, vì vậy cùng Quý Diên gặp mặt cũng không cần phải lén lút che giấu.

Xe chạy đến chung cư cũ mua 5 năm trước.

Thẩm Hạc Châu cởi bỏ đai an toàn của hai người, nâng Quý Diên uống say đến ngất ngây lên lầu.

Căn nhà này chỉ có 46 mét vuông.

Không tính là lớn.

Hệ thống sau khi bay qua bay lại một vòng, mới lạ mà nhìn, mở miệng nói:

"Ký chủ lựa chọn căn nhà này, là bởi vì không gian càng nhỏ càng làm cho ngài có cảm giác an toàn sao?"

Thẩm Hạc Châu đem Quý Diên đã ngủ say nằm lên ghế sô pha xong, ngước mắt cười như không cười mà nhìn hệ thống, không nói gì, chỉ một cái biểu tình cũng đã đem giá trị châm chọc kéo đầy.

Hệ thống bay đến bên tai Thẩm Hạc Châu, điện lưu màu xanh chuyển động nhanh chóng đọc lấy ký ức Thẩm Hạc Châu .

"Thẩm ca, có phải huynh mang bất ngờ gì đến cho ta phải không."

Trên hành lang, Quý Lâm bộ dạng còn ngây ngô đi theo sau Thẩm Hạc Châu.

Thẩm Hạc Châu quay đầu cười ôn nhu với Quý Lâm, trong tầng lầu khu chung cư cũ, ánh đèn pha lê chạm rỗng khắc hoa văn chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, lông mi giống như nhiều thêm một tầng mạ vàng.

"Đi theo ta lên trên chẳng phải sẽ biết sao."

Khóe môi Quý Lâm khẽ nhếch, ánh mắt đối diện với đôi mắt đựng đầy ý cười của Thẩm Hạc Châu thật lâu không phục hồi tinh thần lại, thẳng đến Thẩm Hạc Châu ở trên lầu gọi một tiếng Quý Lâm, hắn ta mới nhanh hướng chạy lên......

Đó là một căn nhà nhỏ trông rất ấm áp, hơn 40 mét vuông, bên cạnh huyền quan là một tủ giày, đi vào bên trong liền thấy một cái sô pha màu xám nhạt bị ánh chiều tà nhiễm ấm áp, trên tường treo từng khung ảnh lớn nhỏ không đồng nhất.

"Thẩm ca?"

"Thích không? Đây là nhà của chúng ta, ngươi thích ta nhiều năm như vậy, món quà này, có tính là ta đáp lại tâm ý của ngươi đối với ta không?"

Nói xong, Thẩm Hạc Châu đem Qúy Lâm hai mắt đỏ bừng tiến lên trước khung ảnh trống rỗng trước mặt :

"Về sau, ở chỗ này, sẽ chứa đầy kỷ niệm của hai chúng ta."

Thợ săn đã giăng một cái bẫy ngọt ngào để con mồi tự mình bước vào.

Cho nên sau khi Quý Lâm hãm vào, hắn lập tức lên xe bay sang công ty con nước ngoài, một đi liền mất 5 năm.

Đọc xong đoạn ký ức này, sau khi trở lại thế giới hiện thực, hệ thống nhìn chăm chú vào thân ảnh bận rộn trong phòng bếp của Thẩm Hạc Châu, không nhịn được rùng mình.

Cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia, ngay cả thâm tình đều có thể diễn đến không hề sơ hở.

Hệ thống nếu có thể hóa thành người, hiện tại chỉ sợ đã giấu vào trong một góc nào đó yên lặng lau mồ hôi.

Trong phòng.

Thẩm Hạc Châu bưng ly nước mật ong đã pha xong, ngồi xuống bên cạnh Quý Diên, hắn hơi nghiêng mình, đem miệng ly kề sát bên môi Quý Diên, dụ dỗ anh: "Ngoan, uống một chút nước mật ong đi."

Quý Diên nghe thấy thanh âm ngoan ngoãn của hắn liền ngậm lấy miệng ly không bỏ, Thẩm Hạc Châu nhẹ nhàng dỗ dành mấy lần, cuối cùng cũng hé miệng nhỏ nuốt mấy hớp nước, đôi mắt vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào Thẩm Hạc Châu bên cạnh.

Thẩm Hạc Châu: "Thuốc của ngươi đâu?"

Quý Diên ngơ ngác, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại Thẩm Hạc Châu vừa nói cái gì.

Nhưng trong đầu anh nhiều thêm một giọng nữ, vẫn luôn thúc giục bản thân mình cùng Thẩm Hạc Châu kéo gần khoảng cách.

Là nhân cách thứ hai sao?

Đầu óc trì độn của Quý Diên bất ngờ xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Thẩm Hạc Châu sờ soạng túi ngực của Quý Diên, cũng không tìm được thuốc, bất đắc dĩ mà cười cười:

"Trước tiên cùng ta đi vào trong phòng nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa ta đi xuống lầu mua thuốc cho ngươi."

Nói xong Thẩm Hạc Châu đem Quý Diên từ trên sô pha kéo lên.

Quý Diên nghiêng đầu nhìn Thẩm Hạc Châu, tác dụng của rượu vẫn chưa tan hết, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp đẽ kia của Thẩm Hạc Châu nhiều thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, đẹp đến mức làm người không rời mắt được.

Nhưng nhân cách thứ hai trong đầu anh thực ồn ào, ồn ào đến mức đầu anh đã bắt đầu đau.

"Đi trong phòng a! Nhân lúc men say đem Thẩm Hạc Châu đẩy ngã trên giường, điên cuồng hôn lên bờ môi hắn, nói với hắn Quý Lâm chính là tên khốn, mau đem người ủng vào trong lòng ngực aaa!"

"Tranh thủ mau, hắn đã mang thúc về nhà, hai cái nam nhân say rượu ở bên nhau không phải sẽ phát sinh chuyện gì đó sao? Cực kỳ thích hợp đó!"

Ồn ào quá.

Quý Diên nhíu nhíu mày, rất muốn đem nhân cách thứ hai từ trong đầu ném ra ngoài.

"Hôn chưa? Nói chuyện đi, hiện tại thúc có phải đang hôn người ta không, kỳ thật có thể ôn nhu chút, nương theo men say hôn hắn một chút, thúc đừng nói người không được! Năm đó nếu thúc có được một chút chủ động như tên Quý Lâm kia, đã sớm ôm được mỹ nhân về nhà? Hừ!!! Nam nhị rụt rè không xứng có được tình yêu."

Một khắc tiến vào trong phòng, Quý Diên xác thật bị cái nhân cách thứ hai lải nhải ồn ào trong đầu lung lay.

Hai mắt mông lung hơi nước dừng lại trên đôi môi mỏng nhấp mở của Thẩm Hạc Châu .

"Ngươi vẫn dùng loại bình phun sương 5 năm trước kia chứ......"

Lời nói đến miệng còn chưa nói xong của Thẩm Hạc Châu đã bị nụ hôn thấu đến bên môi của Quý Diên chặn lại.

Đôi môi mềm mại trước mặt không giống như trong tưởng tượng cực nóng của Quý Diên, lại mang theo chút vị ngọt.

Thẩm Hạc Châu hơi cứng đờ một lát, không đem Quý Diên đẩy ra, hắn nhắm mắt lại, thuần thục mà đáp lại nụ hôn của Quý Diên.

Khoảng khắc đang muốn đảo khách thành chủ, trong tủ quần áo chui ra một bóng người, đánh gãy thế công của Thẩm Hạc Châu, khóe mắt hắn đối diện với ánh mắt khó có thể tin được của Quý Lâm.

"Lâm thiếu."

Theo sát sau đó chui ra một tên nam nhân tóc nhuộm vàng.

Không bao lâu, dưới gầm giường cũng có động tĩnh.

Thẩm Hạc Châu nâng Quý Diên lui sau hai ba bước, chỉ thấy gầm giường lại chui ra hai tên tóc xoăn.

Cái phòng này còn rất náo nhiệt ha.

Đôi mắt Quý Lâm ửng hồng, ủy khuất mà hô một tiếng: "Thẩm ca."

Thẩm Hạc Châu nhìn về phía Quý Lâm, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa, không hề có nửa điểm chột dạ bị bắt gian trên giường.

Quý Diên cau mày, còn chưa kịp tỉnh rượu, trong tiềm thức lại cảm thấy bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa lại làm anh chán ghét đến vậy.

Thẩm Hạc Châu ôn nhu nói: "Sớm biết rằng ngươi ở đây, ta liền không mang Quý Diên về đây."

Quý Lâm cảm giác trong cổ họng giống như nuốt phải một cây xương cá, nhưng khi mở miệng nói chuyện, thanh âm lại trở nên nghẹn ngào :

"Thẩm ca, đây là nhà của chúng ta, huynh sao có thể mang theo người ngoài vào."

Ý cười trên mặt Thẩm Hạc Châu vẫn thế, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt Quý Lâm nhiều thêm một tia lạnh lẽo.

Đời trước, Quý Lâm còn có giá trị lợi dụng, Thẩm Hạc Châu chấp nhận dành chút thời gian cùng hắn ta lá mặt lá trái, chỉ là bây giờ đối mặt với rác rưởi có thể tùy ý vứt bỏ hắn thật sự không có kiên nhẫn tiếp tục lãng phí thời gian.

Hai tên đồng bọn bên cạnh Quý Lâm cũng ồn ào phụ họa, lời trong tiếng ngoài đều khuyên nhủ Quý Lâm không đáng giá.

Thẩm Hạc Châu cười cười: "Chả nhẽ ngươi chưa từng mang Thẩm Đàm Tân về căn nhà này ngủ sao?"

Đôi môi Quý Lâm mấp máy, chớp mắt chột dạ.

Ngay cả mấy tên anh em tốt vừa mới vì Quý Lâm lên án Thẩm Hạc Châu, cũng không dám nói, bốn người nhìn nhau.

Trong đó nam nhân dáng người hơi béo lập tức đánh bài chuồn:

"Ta hơi thèm thuốc lá , các ngươi ai bồi ta xuống lầu mua thuốc."

Ba người kia vội vàng lên tiếng, lập tức từ trong phòng ngủ xấu hổ này lui ra ngoài.

Quý Lâm nhấp môi, mất tự nhiên mà cười nói:

"Cái tên con riêng kia chạm vào ta một chút, ta đều ngại dơ, ta cùng hắn có thể có cái gì."

Thẩm Hạc Châu nói: "Được rồi, ta đã biết, ngươi đi về trước đi."

Ngữ khí nhu hòa của đối phương lại nói ra từng chữ lạnh băng.

Quý Lâm sửng sốt một lát chỉ vào Quý Diên uống say, nói:

"Có phải cái tên dã... tiểu thúc ta theo như ngươi nói, hắn đối với chuyện của chúng ta căn bản là không biết gì, Thẩm ca, ta mới là ngươi bạn trai, ngươi vì cái gì lại......"

Không đợi Quý Lâm nói hết câu, Quý Diên tránh thoát đôi tay nâng đỡ của Thẩm Hạc Châu, xông lên phía trước cho Quý Lâm một quyền cực mạnh.

Ha, người say rượu, ra tay không phân nặng nhẹ.

Quý Diên một quyền nện trúng mặt Quý Lâm, hắn ta bị đánh đến đầu óc ong ong tối sầm.

Thẩm Hạc Châu không hề ngăn lại, hai tay khoanh lại đứng sang một bên, ánh mắt hờ hững mà nhìn chăm chú vào Quý Diên như thế nào một quyền rồi lại một quyền đánh đến Quý Lâm không hề có sức phản kháng......

Sau khi Quý Diên liên tiếp đánh lên mặt Quý Lâm bảy tám quyền, bởi vì bệnh suyễn, đôi môi anh trở nên có chút phiếm tím, hô hấp cả người đè lên Quý Lâm cũng càng thêm khó khăn, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, thanh âm rất nhỏ làm người khác hoàn toàn nghe không rõ, chỉ có đôi mắt hung tợn tràn đầy lệ khí mà nhìn chằm chằm Quý Lâm.

Quý Lâm hơi chút thở dốc, vốn cùng các anh em chuẩn bị bất ngờ, ai ngờ lại phát hiện ra mình bị đội nón xanh, còn bị Quý Diên giống như chó điên đánh liên tục như thế, hiện tại toàn bộ đầu óc đều mơ hồ không rõ.

Hắn ta nắm lấy cổ áo Quý Diên, một tay đem người ấn lên trên tủ quần áo , hung tợn gào: "Quý Diên, đứa con hoang nhà ngươi điên rồi !"

Nói xong, bàn tay đang định nâng lên của Quý Lâm liền bị một cỗ ngoại lực chặn lại.

Quý Lâm quay đầu khó có thể tin mà nhìn về phía Thẩm Hạc Châu:

"Thẩm ca, huynh giúp hắn? Hắn cùng Thẩm Đàm Tân giống nhau, đều là đứa con hoang không dám công khai bên ngoài, chúng ta mới giống nhau nhất."

Thẩm Hạc Châu lạnh lùng nói: "Buông hắn ra."

Quý Lâm chỉ cảm thấy máu cả người đều lạnh buốt, muốn tránh khỏi trói buộc, lại không nghĩ tới thân hình thoạt nhìn có chút đơn bạc này, lực tay lại lớn như vậy.

Quý Lâm cả giận nói: "Thẩm Hạc Châu!"

Thẩm Hạc Châu một phen lôi Quý Lâm từ bên người Quý Diên túm ra sau, thuận thế đem Quý Diên kéo vào trong lòng ngực.

Sắc mặt Quý Diên nghẹn đến mức trắng bệch, đôi môi tím tái phát ra từng tiếng hít thở dồn dập.

Thẩm Hạc Châu nâng Quý Diên đi phòng khách, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái túi giấy, mới làm Quý Diên giảm bớt bệnh tình.

Giờ phút này, một màn này giống như là một lưỡi dao vô hình sắc bén, hung hăng cắm vào ngực Quý Lâm.

Không đợi hắn ta từ một màn này phục hồi tinh thần, Thẩm Hạc Châu cầm lấy chìa khóa trên bàn, đối với Quý Lâm làm một cái động tác mời.

Quý Lâm ngập ngừng môi, hai mắt đỏ bừng, thân thể ngăn không được run nhè nhẹ.

Hồi lâu, hắn ta như là quả bóng cao su bị xì hết khí, một tay cầm lấy cánh tay Thẩm Hạc Châu :

"Thẩm ca, người ta thích vẫn luôn là huynh, là Thẩm Đàm Tân câu dẫn ta, còn dùng chuyện này uy hiếp ta cùng hắn ở bên nhau, huynh tin tưởng ta, ta đối hắn thật sự một chút tình cảm đều không có!"

Thẩm Hạc Châu cong cong khóe môi, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, lời nói ra lại không có một chút tình cảm:

"Quý Lâm, 5 năm xa cách, ta cảm thấy mối quan hệ của chúng ta thật sự không thể níu kéo nữa, chia tay đi, dừng vào lúc này chúng ta còn có thể để lại cho đối phương chút hình tượng tốt đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro