Chương 14: Một trái tim
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, suốt hơn nửa chặng bay, máy bay vẫn bình an vô sự.
Trong buồng lái êm đềm đến mức khiến người ta suýt quên rằng phía sau vẫn còn một người ngồi đó.
Dù vậy, Hạ Thời Dữ cũng không dám buông thả dù chỉ một giây. Cứ mỗi năm phút, hắn lại rà soát toàn bộ bảng điều khiển một lần, xác nhận mọi thông số không có sai sót gì.
Tim của hắn treo cao suốt cả hành trình, chỉ sợ có điều gì đó xảy ra mà bản thân không kịp phát hiện. Lần này coi bộ còn hao tâm tổn sức hơn cả khi điều khiển máy bay thật nữa.
Lộ trình họ đang mô phỏng là từ Thượng Hải đến Quảng Châu. Từng giây từng phút trôi qua, máy bay đã tiếp cận sân bay Quảng Châu, bắt đầu giảm độ cao.
Đúng lúc này, Hạ Thời Dữ chợt phát hiện trên radar xuất hiện một vùng mây vàng ngay phía trước đường bay của họ.
Có mưa à? Dự báo thời tiết trước đó đâu có nhắc đến.
Khi Hạ Thời Dữ còn đang thắc mắc thì chợt thấy vùng mây vàng ấy không ngừng lan rộng, hơn nữa ở trung tâm còn xuất hiện vùng đỏ đang ngày càng lớn dần.
Lục Kiêu cũng nhận ra điều bất thường, hỏi hắn: "Cơ trưởng, phía trước có giông mạnh, có cần bay vòng không?"
Hạ Thời Dữ nhìn lướt qua bản đồ, hiện tại họ đã ở rất gần sân bay Quảng Châu, nhưng phạm vi vùng mây vàng vẫn đang mở rộng, dù có chọn hướng nào để tránh thì cũng sẽ phải bay thêm một quãng đáng kể. Hắn chỉ sợ trên đường bay vòng tránh, có khả năng họ sẽ gặp thêm vấn đề khác.
Gặp vùng mây giông, ngoài cách bay vòng còn có thể điều chỉnh độ cao, chỉ cần không ở cùng một tầng độ cao thì băng qua thật nhanh là được.
Hạ Thời Dữ không muốn có sự cố phát sinh, bèn quyết định: "Không bay vòng. Yêu cầu tăng độ cao, băng qua từ phía trên."
Lục Kiêu lập tức hiểu ý, mở thiết bị vô tuyến liên lạc với kiểm soát không lưu.
"Xin chào, kiểm soát tiếp cận Quảng Châu. Lộ Hàng 2035, phía trước chúng tôi có thời tiết xấu, yêu cầu điều chỉnh độ cao lên 9600."
Vài giây sau, giọng nói ung dung của Vân Dực – người đang đóng vai kiểm soát viên không lưu, chậm rãi vang lên từ phía sau.
"Lộ Hàng 2035, radar Quảng Châu đã thấy. Tầng bay 9600 có xung đột."
"Ơ... Vậy 11000 thì sao?"
"Có xung đột."
Vân Dực không nhanh không chậm thốt ra ba chữ, sau đó im bặt.
Lục Kiêu lúng túng liếc nhìn Hạ Thời Dữ.
Hạ Thời Dữ hoàn toàn không bất ngờ trước phản ứng này của Vân Dực, hắn âm thầm thở dài, đành phải chấp nhận số phận.
"Bay vòng đi."
Lục Kiêu lại nói vào thiết bị vô tuyến: "Kiểm soát tiếp cận Quảng Châu, chúng tôi chấp nhận thay đổi đường bay, yêu cầu chỉ dẫn."
"Muốn đổi sang hướng nào?" Vân Dực hỏi.
Hạ Thời Dữ chỉ vào bản đồ hành trình rồi ra hiệu, Lục Kiêu lập tức hiểu ý hắn, đó là phương án bay vòng để tránh vùng mưa giông từ bên phải rồi bay thẳng về phía sân bay.
"Chúng tôi yêu cầu được rẽ phải, hướng bay 260."
Lần này, Vân Dực đồng ý rất dễ dàng: "Hướng 260, cho phép."
"Rõ, rẽ phải hướng 260, Lộ Hàng 2035."
Nhưng bọn họ còn chưa kịp thả lỏng một hơi, Hạ Thời Dữ đã thấy vùng mây vàng trên radar nhanh chóng lan rộng về hướng 260.
Không do dự dù chỉ một giây, hắn lập tức ra lệnh cho Lục Kiêu xin đổi hướng, vòng tránh sang bên trái.
Lần này, Vân Dực vẫn đồng ý rất nhanh.
Nhưng mà...
Vài giây sau, trên hướng bay mới của họ lại xuất hiện một vùng màu vàng rất rộng, xen lẫn vài đốm đỏ và cả màu hồng nhạt.
Đó là dấu hiệu của giông bão mạnh và mưa đá.
Phải rồi, mọi tình huống bất ngờ trên buồng lái mô phỏng đều do huấn luyện viên thiết lập từ máy tính, bao gồm cả thời tiết.
Không cho điều chỉnh độ cao, chặn kín đường cả hai bên trái phải bằng các vùng mưa bão diện rộng.
Đây chẳng phải là muốn ép họ thẳng tiến vào tâm bão sao?
Thế nào gọi là sớm nắng chiều mưa, một tay che trời, lần này Hạ Thời Dữ đã lĩnh hội được rồi.
Xem ra người ngồi phía sau đang chơi vui lắm.
Trong lòng Hạ Thời Dữ có hơi bất mãn, khẽ hừ một tiếng, vô thức nghiêng đầu ra sau.
Đúng lúc này, trong bộ đàm vang lên giọng nói của Vân Dực: "Lộ Hàng 2035, có cần hỗ trợ không?"
Giọng nói của anh rất ôn hòa, miệng nói là muốn trợ giúp, nhưng hắn lại thấy giống như anh muốn xem trò vui hơn.
Hạ Thời Dữ không trả lời, dời tầm mắt trở lại màn hình radar, tập trung nghiên cứu khu vực thời tiết đó, cố gắng tìm một vị trí có thể đột phá.
Hai bên đều là những vùng mây vàng tròn trịa đang dần chuyển thành màu đỏ sậm, chính giữa lõm vào, kéo dài về phía sân bay đích như một chiếc đuôi nhỏ.
Hai bên trái phải đối xứng hoàn hảo đến mức không giống như thời tiết được hình thành tự nhiên. Đã vậy còn thêm những mảng màu hồng và tím nhạt được điểm xuyết vừa khéo, sự phối màu và "hoa văn" này, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có cảm giác nghệ thuật.
Khiến người ta không khỏi nghi ngờ rằng thứ đó vốn là do người vẽ ra.
À, suýt nữa thì quên mất, đúng là do người vẽ ra thật.
Hạ Thời Dữ tức tối cắn chặt quai hàm.
Nhưng mà hình dạng này... Sao trông quen mắt thế nhỉ?
Giống như... Một hình trái tim lộn ngược?
Hạ Thời Dữ bị suy nghĩ kỳ quặc của bản thân dọa cho suýt cắn phải lưỡi.
Bảo mày nghiên cứu bản đồ radar cơ mà, sao lại ngồi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hả?!
Hắn thật sự muốn tự vả cho mình một cái.
Hạ Thời Dữ cố gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, ép bản thân bình tĩnh lại. Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ngay chính giữa khu vực mây giông có một khe hở màu sắc rất nhạt.
Hiện giờ khoảng cách giữa họ và sân bay đã không còn xa, tình hình thời tiết lại biến đổi từng giây. Hắn âm thầm tính toán một chút, nếu thao tác kịp thời, hắn tin rằng mình có thể lợi dụng cơ hội chớp nhoáng mà khe hở đó mang lại để hạ cánh an toàn.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Hạ Thời Dữ mở bộ đàm, liên lạc trực tiếp với kiểm soát không lưu: "Quảng Châu tiếp cận, chúng tôi không chuyển hướng nữa, vẫn giữ nguyên hướng 240, xin phép giảm độ cao xuống 5000."
Nói xong, sợ đối phương không hiểu rõ ý mình, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Tôi muốn bay xuyên mây."
Đúng vậy, chính là điểm nằm ngay giữa tâm hình trái tim, khe hở hẹp mà Vân Dực cố ý chừa lại, hắn muốn bay thẳng vào nơi đó.
Bên kia bộ đàm im lặng hai giây, rồi giọng nói của Vân Dực vang lên: "Chờ một chút."
Hạ Thời Dữ đợi một lát, chỉ nghe thấy Vân Dực nói: "Độ cao 5000 có máy bay ngược chiều, các anh có thể giữ nguyên hướng bay này trong vòng 1 phút rồi hẵng giảm độ cao không?"
Hạ Thời Dữ cau mày: "Không được, chờ thêm 1 phút nữa là đi vào vùng có sấm sét mất rồi."
Giọng nói của Vân Dực vẫn vô cùng trong trẻo và hờ hững: "Hiện tại không phận sân bay có khá nhiều máy bay, nếu anh không muốn đổi hướng thì chỉ còn cách chờ thêm một chút thôi."
Chờ cái quái gì mà chờ?!
Nhìn máy bay sắp lao thẳng vào tâm bão, Hạ Thời Dữ giận đến mức không nhịn được xả ra: "Anh đã bày vẽ mưa đá giữa tháng 12 ở Quảng Châu thì thôi đi, lại còn làm cả một mảng mây to đùng ngay trên sân bay, làm gì có máy bay nào không sợ chết mà thèm bay vào chứ?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Thời Dữ cảm thấy hình như người phía sau khẽ cười một tiếng, sau đó thong thả nói: "Hay là anh bật mã báo động khẩn đi, tôi sẽ để các máy bay khác nhường đường cho anh?"
Giọng nói rõ ràng mang theo ý cười.
"..."
Hạ Thời Dữ cứng họng.
Máy bay của tôi đâu có bị trục trặc, cũng không gặp tình huống khẩn cấp, càng không bị cướp máy bay, bảo tôi bật mã báo động khẩn, cậu thấy tôi viết báo cáo còn chưa đủ nhiều hả...
Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc căng thẳng này, trong buồng lái đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh báo.
Lục Kiêu liếc nhìn đèn cảnh báo, nói: "Cơ trưởng, cảnh báo hỏng động cơ bên trái."
Hạ Thời Dữ bình tĩnh đáp: "Thực hiện kiểm tra sự cố động cơ mất hiệu lực theo danh sách."
Lục Kiêu đã lấy danh sách ra, bắt đầu đọc lần lượt từng mục.
Sau hai lần cố gắng khởi động lại không thành, Hạ Thời Dữ rành mạch phát chỉ thị: "Tắt động cơ bên trái, phòng ngừa hư hỏng thêm."
Lục Kiêu: "Động cơ bên trái đã tắt."
Hạ Thời Dữ: "Điều chỉnh tư thế bay, duy trì ổn định."
Lục Kiêu: "Đã hoàn tất điều chỉnh tư thế bay, ổn định."
Hoàn toàn dựa vào phản xạ có điều kiện đã khắc sâu thành trí nhớ cơ bắp, sau khi phát mã khẩn cấp 7700, Hạ Thời Dữ mới sực nhận ra điều gì đó.
Hắn hít sâu một hơi, nói vào bộ đàm:
"Quảng Châu tiếp cận, Lộ Hàng 2035, máy bay của chúng tôi hiện gặp sự cố mất một động cơ, xin phép hạ cánh ngay lập tức."
Vân Dực đáp lại: "Cho phép hạ cánh ngay lập tức. Còn yêu cầu gì khác không?"
"Cảm ơn, tạm thời không có."
Lời vừa dứt, hắn liền nghe thấy trên kính chắn gió phía trước vang lên một loạt tiếng lộp độp, thân máy bay cũng đồng thời rung lên theo.
Là mưa đá.
Vì vừa rồi mất nửa phút kiểm tra động cơ nên họ đã tiến vào khu vực có mưa đá.
Tuy nhiên, vấn đề này không quá nghiêm trọng, máy bay bắt đầu hạ độ cao.
Lục Kiêu thực hiện xong danh sách kiểm tra ứng phó mưa đá theo sổ tay hướng dẫn, báo cáo với cơ trưởng rằng mọi thứ đều bình thường.
Hạ Thời Dữ điềm tĩnh điều khiển máy bay, bắt đầu quá trình hạ cánh với một động cơ.
Đối với Hạ Thời Dữ, điều khiển Airbus 320 hoàn thành hạ cánh bằng một động cơ thuộc hạng mục bắt buộc phải luyện tập mỗi năm khi tái huấn luyện.
Dù gặp phải thời tiết khắc nghiệt với sấm sét và mưa đá đan xen, hắn cũng hoàn toàn tự tin mình có thể hạ cánh ổn định.
Chỉ là...
Trong lòng hắn vẫn luôn có một dự cảm khó tả, cảm giác thử thách thật sự của hôm nay không phải chỉ có bấy nhiêu.
Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi sao?
Hắn nhanh chóng suy nghĩ kĩ lại, sự do dự trong lòng không ngừng phóng đại, vô thức quét mắt nhìn qua bảng điều khiển trước mặt.
Có vẻ như mọi thứ đều bình thường.
Hắn lại nhìn sang phía Lục Kiêu.
Chỉ một cái liếc mắt, Hạ Thời Dữ nhạy bén đã lập tức phát hiện ra vấn đề: Đồng hồ đo tốc độ không khí* trước mặt hắn và Lục Kiêu không hiển thị số liệu giống nhau!
(*) Đồng hồ đo tốc độ không khí (Airspeed Indicator - ASI) là thiết bị trên buồng lái của máy bay, dùng để hiển thị tốc độ bay tương đối của máy bay so với không khí xung quanh. Dữ liệu của nó thường được lấy từ ống Pitot và lỗ tĩnh áp (Static Port) để tính toán và hiển thị tốc độ một cách chính xác cho phi công.
Trong buồng lái, trước mặt cơ trưởng và cơ phó đều có một đồng hồ đo tốc độ không khí, trong điều kiện bình thường, thông số của hai bên phải hiển thị hoàn toàn giống nhau.
Nếu xuất hiện tình huống không đồng nhất, thì có thể do rất nhiều nguyên nhân gây ra, cần nhanh chóng xác định vấn đề nằm ở đâu.
Hạ Thời Dữ lập tức nhớ tới vụ tai nạn mà mình từng đọc qua. Vào năm 2009, một chuyến bay của Airbus 330 từ Rio de Janeiro đến Paris đã gặp sự cố ống Pitot* không hoạt động, khiến bảng điều khiển hiển thị số liệu sai lệch. Khi đó phi công không nhận ra số liệu có vấn đề nên đã thao tác dựa trên các thông số sai, cuối cùng dẫn đến tai nạn thảm khốc khiến toàn bộ 228 người thiệt mạng.
(*) Ống Pitot (Pitot Tube) là một thiết bị trên máy bay dùng để đo tốc độ không khí thực (Indicated Airspeed - IAS) bằng cách đo áp suất động của không khí khi máy bay bay qua. Ống Pitot thường được lắp ở phần mũi hoặc cánh máy bay và có vai trò quan trọng trong việc cung cấp dữ liệu cho các thiết bị trên buồng lái như hệ thống đo tốc độ, độ cao và cảnh báo mất tốc độ (thất tốc – stall warning system).
Cuối cùng, cuộc điều tra đã kết luận nguyên nhân tai nạn là do khi bay qua khu vực có bão trên Đại Tây Dương, ống Pitot của máy bay đã bị đóng băng khiến dữ liệu truyền về sai lệch.
Nghĩ tới đây, Hạ Thời Dữ hoảng đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Máy bay của họ vừa mới bay qua khu vực bão, còn gặp cả mưa đá nữa!
Đúng lúc này, trong buồng lái vang lên tiếng cảnh báo thất tốc chói tai.
Lục Kiêu đột ngột quay đầu nhìn hắn: "Thất tốc? Làm sao có thể?"
Trong lòng Hạ Thời Dữ đã có phán đoán sơ bộ, lúc này lại tỏ ra vô cùng tỉnh táo, hắn nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng nói: "Đừng hoảng hốt. Thực hiện kiểm tra danh mục thông số tốc độ không đáng tin cậy* đi."
(*) Kiểm tra danh mục thông số tốc độ không đáng tin cậy (Unreliable Airspeed Checklist) là quy trình mà tổ bay phải thực hiện khi nghi ngờ các số liệu về tốc độ bay không chính xác do lỗi thiết bị hoặc các nguyên nhân khác.
Hắn vừa dứt lời, trong buồng lái lại vang lên tiếng cảnh báo quá tốc*.
(*) Quá tốc độ (Overspeed) trong hàng không chỉ tình trạng khi máy bay hoặc một bộ phận nào đó (như động cơ, cánh quạt) vượt quá giới hạn tốc độ an toàn đã được quy định. Nếu không xử lý kịp thời, có thể gây hỏng hóc hoặc mất kiểm soát máy bay.
Thất tốc và quá tốc, hai loại cảnh báo hoàn toàn mâu thuẫn cùng lúc vang lên, âm thanh chói tai không ngừng nối tiếp nhau, một hàng đèn cảnh báo đỏ rực liên tục nhấp nháy, yêu cầu phi công phải nhanh chóng giải quyết. Gặp phải tình huống này, người nào thiếu kinh nghiệm chắc chắn sẽ rất dễ rơi vào trạng thái suy sụp.
Nhưng Hạ Thời Dữ đã có chuẩn bị từ trước, hai tiếng cảnh báo mâu thuẫn kia càng chứng thực suy đoán của hắn: Đây chính là dấu hiệu điển hình của lỗi tốc độ bay không đáng tin cậy.
Thì ra, thời tiết xấu lúc ban đầu và sự cố hỏng một động cơ sau đó chỉ là món tráng miệng, đám mây hình trái tim kia cũng chỉ là lớp vỏ ngọt ngào, tốc độ bay không đáng tin cậy mới thật sự là món chính.
Khóe môi Hạ Thời Dữ hơi cong lên.
Tìm ra nguyên nhân rồi thì dễ xử lý thôi.
Dưới sự phối hợp của Lục Kiêu, Hạ Thời Dữ bình tĩnh xử lý sự cố một cách gọn gàng đâu ra đấy.
Mười lăm phút sau, máy bay của họ hạ cánh an toàn xuống sân bay Bạch Vân, Quảng Châu.
Hạ Thời Dữ tắt động cơ, tháo dây an toàn, quay đầu nhìn người phía sau.
"Thầy Vân, thầy hài lòng với thao tác của tôi chứ?"
Vân Dực ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên ý cười mơ hồ.
"Cơ trưởng Hạ đúng là chưa bao giờ làm người ta thất vọng."
*
Tác giả:
Hạ Thời Dữ: Hình như cậu ta vừa vẽ một trái tim bằng mây trên radar?
(Mười phút sau) Đúng là mật ngọt chết ruồi, muốn lừa tôi sao, tôi không mắc mưu đâu.
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro