Chương 4: Bà nội của Tề Chân là fan hâm mộ của Dụ Cảnh Hành?!

Ăn xong bữa trưa, Tề Chân nhìn thời gian cũng chẳng còn, buổi tối cũng không về nhà, nên cô nhờ Dụ Cảnh Hành đưa cô trở về khu chung cư gần trường học.

Chung cư này là mẹ cô thuê cho cô, đơn giản là vì không muốn cho Tề Chân ở ký túc xá của trường. Lạc Lâm Trân cảm thấy ở ký túc xá người nhiều, các vật dụng sinh hoạt cũng không được tốt lắm, giường vừa hẹp vừa bé, không thể nào mà thích nổi.

Tề Chân đương nhiên biết mẹ cô là có ý tốt, nhưng cũng không hay ở căn chung cư này, phần lớn thời gian cô vẫn thích ở lại ký túc xá, cũng không thích làm mình trở nên khác hơn so với mọi người.

Nhưng bởi vì có một số vấn đề, quan hệ của Tề Chân và bạn cùng phòng vẫn luôn không được tính là quá tốt, thậm chí còn có chút lãnh đạm.

Trước lúc xuống xe, Tề Chân vẫn có chút khẩn trương, chỉ sợ bị paparazzi bắt gặp chụp lén mấy cái.

Tuy ở cùng một chỗ với Dụ Cảnh Hành, nhưng Tề Chân còn khẩn trương hơn anh rất nhiều.

Dụ Cảnh Hành nhìn ra sự khẩn trương cô, bèn cười cười nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, em không cần phải khẩn trương."

Không có gì chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra, cũng không có một lời giải thích nào, nhưng ngữ khí của anh lại vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.

Tề Chân có hơi ngượng ngùng, nhìn chằm chằm vào mũi chân, nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay để anh mời rồi, thật ngại quá, hôm nào để tôi mời anh ăn bữa cơm."

Dụ Cảnh Hành cười, đôi mắt màu nâu ôn hòa cơ trí, tiếng nói ôn nhu, nhẹ nhàng: "Em muốn mời tôi ăn cái gì đây?"

Anh cao hơn Tề Chân rất nhiều, vai rộng chân dài, mặc bộ âu phục tối màu. Dưới ánh trăng mờ ào, anh rủ mắt nhìn cô gái trước mắt, giống như thể ôm toàn bộ thân thể mảnh mai kia vào trong lòng ngực.

Rõ ràng thần tượng của cô không phải là Dụ Cảnh Hành, idol của cô là Phong Thản Chi nha! Nhưng đứng trực diện như thế này vẫn không kiềm chế được khẩn trương, khẩn trương một cách khó hiểu.

Mặt Tề Chân có chút đỏ lên, ngửa đầu lên nhìn anh: "Vậy hôm nào tôi mời anh ăn cơm bà nội tôi nấu nhé, bà làm ngon lắm đó."

Dụ Cảnh Hành có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Tề Chân nói xong liền cảm thấy có lẽ anh đã hiểu lầm ý cô rồi.

Ý cô không phải là muốn đưa Dụ Cảnh Hành về ra mắt người nhà, cô chỉ là nghĩ rằng làm gì có nhà hàng nào mà Dụ Cảnh Hành chưa từng dùng bữa qua, nên hẳn là sẽ cảm thấy không có gì mới mẻ, nếu muốn tỏ ra có thành ý một chút mà nói, cô tự nhận thấy là bà nội làm đồ ăn rất ngon.

So với bất kì nhà hàng nào ngoài kia đều ăn ngon hơn.

Quan trọng nhất chính là, bà nội Tề là fan của Dụ Cảnh Hành.

So với thế hệ trẻ trước đây, bà cụ tương đối thích xem thể loại văn nghệ lịch sử, mà Dụ Cảnh Hành chính là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực đó, anh đã từng diễn vai chính trong《 Thủy hoàng 》, đó cũng chính là phim mà bà cụ yêu nhất, hơn nữa anh còn vô cùng đẹp trai, bà cụ lại càng không dấu diếm thể hiện niềm yêu thích đối với anh.

Nhưng thực sự là... Tề Chân không thích thể loại chẳng có tí tình cảm gì như thế!

Cho nên cô cũng chưa từng xem qua《 Thủy hoàng 》bao giờ!

Cô nghiêm túc giải thích cho anh: "Bà nội tôi là fan của anh, hơn nữa nấu ăn cũng siêu cấp ngon, nên hy vọng rằng anh có thể đến dùng bữa cơm. Nếu biết là anh sẽ đến làm khác, bà nhất định sẽ nghiêm túc chuẩn bị bữa ăn. Đảm bảo tay nghề không thua kém bên ngoài..."

Tề Chân có chút ngượng ngùng, Dụ Cảnh Hành nhìn vào đôi mắt cô, khóe môi hơi cong lên, bàn tay to sờ sờ đầu cô, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn cô chăm chú, ý cười ôn hòa: "Được, tôi vô cùng mong chờ."

Ngoại trừ một vài thời điểm bắt buộc, Tề Chân không có tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác, hiện tại hành động sờ đầu này, lại càng giống như sự dung túng ôn nhu của bậc trưởng bối.

Một chút cũng không hề giống như cô đang hẹn hò cùng với đối tượng xem mắt.

Từ trên xe của Dụ Cảnh Hành bước xuống, mặt Tề Chân nóng như bị thiêu.

Cũng không phải là yêu thích gì đó, chỉ là ở chung một chỗ, gần gũi như vậy với một người đàn ông phong độ lại ưu nhã như thế, bất luận thế nào đi chăng nữa thì đương nhiên vẫn có chút ngượng ngùng.

Huống hồ trước đây anh cũng từng là minh tinh mà cô thích, mỗi bộ phim cổ trang mà anh diễn trước đây, cô đều vô cùng thích.

Trở lại chung cư, Tề Chân rửa mặt xong ôm máy tính ngồi ở trên giường, bắt đầu tìm thông tin về bộ phim cổ trang mà mình thích nhất 《 Cười hỏi thương sinh 》.

Thể loại hoàn toàn khác với《 Thủy hoàng 》, bộ phim này được gắn mác ngôn tình, nên cô đã xem nó đến không biết mệt.

Mà nói thật, cô thấy xem phim không xem ngôn tình thì xem cái gì?

Sau khi kết thúc khúc nhạc mở đầu, chính là cảnh anh chơi đàn trong một khu rừng trúc yên tĩnh, một bộ cổ phong màu xanh da trời, tay áo rộng, vạt áo tung bay, tay cầm chặt thanh kiếm, ở sau đầu sợi tóc đen nhánh rối tung, khuôn mặt cũng không có gì khác so với hiện tại, nhưng lại càng mang thêm vài phần ngạo khí, đôi mắt là sắc bén đạm mạc.

Trong bộ phim này, anh diễn vai nam chính, mang trên mình mối thù to lớn đối với quốc gia, từ rất sớm đã có mưu tính, lừa dối công chúa cũng chính là nữ chính, không từ thủ đoạn thao túng mọi thứ trong tay cũng vô cùng ngược tâm, nhưng còn nói những lời mật ngọt, làm công chúa khăng khăng một mực chỉ theo mình hắn. Cuối cùng hắn lên nắm quyền, công chúa nước mất nhà tan.

Từ một người ở ẩn trong rừng trúc chẳng ai biết đến, từng bước đi lên con đường trở thành người nắm quyền. Cuối cùng thì lập mưu cướp ngôi, lên tạo dựng nên một thế hệ đế vương mới. Ngay cả khí chất cũng trở nên khắc chế mà uy nghiêm, so với chàng thiếu niên dáng vẻ tùy hứng lúc mở đầu thì thực sự là khác xa.

Nhưng cho đến cuối cùng đã thấu hiểu nhân sinh, cùng công chúa nhìn về phía chân trời xa xa, một kết cục mà không hề có bất cứ ai ngờ đến lại khiến lòng người thổn thức.

Khi đó Tề Chân mới chỉ là một cô nữ sinh cấp hai, xem kết cục của bộ phim xong còn khóc đến mức chết đi sống lại. Thậm chí cô còn cùng bạn cùng bàn ầm ĩ một trận, cho dù thế nào đi chăng nữa thì nam thần vẫn vô cùng xứng đôi với công chúa! Vẫn là vô cùng xứng với sư phụ bạch nguyệt quang*!

*Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng (ngôn ngữ mạng Trung Quốc), ý chỉ người trong lòng mình thầm mến, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình, xuất phát từ tiểu thuyết << Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng >> của Trương Ái Linh (Nguồn: HNC)

Kết quả hai người ai cũng không phục ai! Cắt một đạo vĩ tuyến 38, cả một tuần hai người không nói chuyện với nhau câu nào.

Ai có thể ngờ đến cuối cùng nam thần của màn hình điện ảnh lại chính là đối tượng xem mắt của cô? Ngẫm lại vẫn có cảm giác hơi chút kích động.

Không...... Không thể lại suy nghĩ lung tung Chân Chân!

Mày suy nghĩ vớ vẩn cái gì Chân Chân!

Đầu óc tỉnh lại ngay!

Tề Chân làm ổ trên giường gửi tin nhắn cho Dụ Cảnh Hành trên WeChat: [ Tôi đang xem lại bộ phim《 Cười hỏi thương sinh 》......]

Lại xem tiếp một tập, Tề Chân nhìn màn hình di động, thấy Dụ Cảnh Hành đã hồi âm: [ Thế nào? ]

Anh còn gửi thêm một cái icon mặt cười nữa.

Tề Chân: [ Tôi cảm thấy nam chính đúng là tra nam mà _(:з" ∠)_ tan nát cõi lòng quá đi. ]

Dụ Cảnh Hành ôn hòa đánh giá: [ Đúng là có chút như vậy thật. ]

Tề Chân: [ Ừm...... Hồi còn nhỏ tôi thực vô cùng thích bộ phim này, tuy rằng hiện tại xem lại vẫn thấy hay, nhưng hoàn toàn không thể nào ghép chung anh với kiểu con gái đáng yêu được, cảm thấy nam chủ chú cô sinh tương đối hảo. ]

Dụ Cảnh Hành: [ Trưởng thành rồi thì cảm quan sẽ thay đổi, nên chuyện đó vô cùng bình thường. Loại hành động của anh ta đúng là không thể xem là của một người đàn ông được, em nói thế cũng không sai. ]

Tề Chân:............

Cô thật ra không có nghĩ nhiều như vậy, thật không ngờ Dụ Cảnh Hành sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Không tính đến chuyện người nổi tiếng có chung cách nhìn với mình, cảm tình đối với anh có chút tăng lên rồi nha.

Bất quá cô vẫn hồi âm lại: [ Nhưng thực sự là vô cùng đẹp trai!! ]

Đánh xong cô liền có cảm giác thẹn thùng, chôn mặt vào trong gối, mái tóc dài đen nhánh xõa tung.

Khen người ta lớn lên đẹp trai, Dụ Cảnh Hành chắc được người khác khen nhiều cũng không có phản ứng gì mấy, nhưng với cô thì vẫn là lần đầu tiên, trực tiếp khen người khác đẹp trai như vậy.

Dụ Cảnh Hành: [ Cảm ơn em đã khích lệ. ] lại là một cái icon mỉm cười.

Vốn dĩ đang xem lại bộ phim mà anh từng diễn, Tề Chân khó tránh khỏi có chút nhập tâm. Rốt cuộc loại nhân vật ôn nhu lại vừa phúc hắc, tính tình lạnh nhạt dáng vẻ thâm trầm kiểu này, thực sự là quá giống con người của Dụ Cảnh Hành.

Tóm lại là làm cô có cảm giác hơi sợ hãi.

Nhưng anh lại không hề đặt mình vào cái nhìn của nhân vật nam chính, mà là đứng trên yêu tố khách quan để đánh giá nhân vật này. Không gì hơn, mà lại khiến cho cô dỡ bỏ chút phòng bị đối với anh.

Bất quá nói thật, Dụ Cảnh Hành cũng thuộc loại người lễ phép mà cũng vô cùng phong độ, nhưng có vẻ tương đối xa cách lãnh đạm với người khác đi?

Cô xem lại WeChat một lượt, lần này cái gì cũng không thấy nữa.

Một lát sau, cô lại phát hiện thấy Weibo đặc biệt thông báo có tin mới, click mở lại thấy Dụ Cảnh Hành mới đăng lên một hình ảnh mới.

@ Dụ Cảnh Hành: [ hình ảnh ]

Là một mảng bầu trời về đêm.

Tề Chân ngồi ở cửa sổ ngẩng đầu lên, phát hiện ra ánh trăng kia giống y chang trong ảnh.

Weibo của Dụ Cảnh Hành hằng ngày rất ít khi đăng chuyện cá nhân, hôm nay xem như phá lệ, nhưng cũng chỉ có một tấm hình.

Tề Chân thuận tay lướt xuống xem mấy cái bình luận, lập tức có cảm giác á khẩu.

@ Cảnh Hành cảnh ngăn:!!! Lão công, anh không làm gì mà lại nói ngủ ngon với em sao. Chán ghét! Anh, anh, anh thật khiến cho người thẹn thùng quá đi!

@ Anh có muốn uống ánh trăng xanh: Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, mong rằng anh thấy em, em nhìn anh không rời được mắt, em thật sự rất nhớ anh [ tim ].

@ Tô Mạc Già: Ô ô tôi cảm thấy nam thần đang yêu nha [ hình ảnh ] tôi không chấp nhận, không cần cầu xin.

@AvadaKedavra: Cư nhiên không phải quảng cáo tuyên truyền sao...... Tôi mới suýt hấp hối vì bị ốm xong.

@ Thiên tình _99108: Là ở phim trường mà phải không, tôi thấy cảnh xung quanh giống ở Hải Thành mà, lầu trên lại nói nam thần đang yêu đương, tự vả vào mặt vài cái mạnh vào.

......

Tề Chân thoát khỏi Weibo, ngửa đầu ngã xuống giường, đeo bịt mắt lên rồi lại nhớ đến mấy ngày vừa qua, trong nháy mắt lại cảm thấy thật ra thì Dụ Cảnh Hành cũng không tồi, ít nhất ở cùng một chỗ với anh cũng rất vui vẻ.

Đảo mắt lại cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều.

Bởi vì mẹ Tề, Lạc Lâm Trân, từ sau khi ly hôn, đối với con gái luôn không mấy nói chuyện.

Giống như là thức tỉnh rồi cái gì huyết thống giống nhau, Lạc Lâm Trân cho rằng phụ nữ tuyệt đối không thể thua ở ngay vạch xuất phát, năm đó nếu bà nắm chặt cơ hội tìm một người tốt, có lẽ so với bây giờ cuộc sống của bà còn tốt hơn, cho nên con gái nhất định không thể yêu đương lung tung được, không thể đem tâm tư đặt hết lên một người không xứng đáng được.

Tề Chân cũng mới chỉ yêu đương có một lần vào hồi học cao trung, cũng chút nữa Lạc Lâm Trân biết chuyện, bởi vì năm đó mẹ của anh ta cho là hai người không phù hợp nên xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, chuyện này đã vô tình kích thích sự nghi ngờ của mẹ cô.

Bất quá cũng không có gì, rốt cuộc cuối cùng vẫn là chia tay, cho dù từ góc độ nào mà nói, cái nhìn của mẹ cô đã đúng.

Ngày hôm sau lớp vũ đạo vẫn bắt đầu như bình thường, mặc dù hiện tại cô chỉ là loại nghiệp dư nổi hứng học, nhưng Lạc Lâm Trân vẫn báo danh cho cô vào trường vũ đạo tốt nhất, trong lớp cũng có mấy người là bạn bè của Phương Mẫn Nghi.

Bởi vì đêm qua cô đi ngủ hơi muộn, sáng sớm nay cô lại còn quên chưa gọi điện cho bà nội. Tề Chân vừa đổi giày múa vừa căn chuẩn thời gian cầm di động ấn số điện thoại.

Phải căn chuẩn thời gian như thế là vì cô sợ bản thân bận cả buổi quên luôn việc cần làm. Hơn nữa bà nội cô sáng sớm thường thức dậy sớm hơn một chút, nên hoàn toàn không thể tính là sẽ quấy rầy bà được.

Mặc dù cha mẹ ly hôn, Tề Chân cùng bà nội Tề vẫn vô cùng thân thiết, bởi vì từ khi còn nhỏ cô vẫn luôn ở cùng bà nội, ba cô hồi còn trẻ luôn bận rộn làm nghiên cứu khoa học, mẹ cô lại liều mạng làm việc, thân là con gái ruột nhưng quả thực giống đứa con riêng hơn, chỉ có bà nội là yêu thương cô, cho cô sự ôn nhu cùng với một thời thơ ấu vui sướng.

Bà nội nhẹ nhàng ho khan một tiếng, oán trách nói: "Chân Chân a, con đứa nhỏ này, sao đến tận bây giờ mới gọi điện thoại cho bà? Hôm nào con về nhà, bà nội làm đồ ăn ngon cho con, bà sẽ nấu món tôm lột hấp rượu mà con thích, ngày thường muốn nghe lời nói, ngươi ba ba lão nói ngươi gọi người nhọc lòng."

Tề Chân khẽ thở dài: "Dạo này con rất bận, hơn nữa việc viết tiểu thuyết cũng không thuận lợi cho lắm, thực vô cùng phiền phức."

Bà nội cũng không có vẻ oán giận gì nói: "Không có vấn đề gì cả, không viết được thì cứ mặc kệ nó đi, không thể làm rối loạn thời gian làm việc và nghỉ ngơi được."

Bà lại tiếp tục lải nhải: "Con còn trẻ, không biết giữ gìn thân thể khỏe mạnh quan trọng thế nào đâu, ông cụ Lý cách vách nhà gần đây đi khám phát hiện ra là bị ung thư phổi, con cũng không được học theo mấy đứa trẻ ngoài kia rượu chè, hút thuốc đâu nhé, nguy hiểm lắm đấy!"

Tề Chân lè lưỡi: "Biết rồi, bà nội lúc nào cũng chỉ nói mấy chuyện đấy thôi, lỗ tai nghe đến đóng kén rồi."

"Ừm...... Cài này, hai ngày nữa con có mời một minh tinh tới nhà mình ăn cơm, bà nội có rảnh không?"

Dụ Cảnh Hành là ảnh đế quốc tế được cả già lẫn trẻ đều yêu thích, chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng các vị của thế hệ trước. Bà nội Tề là fan cuồng nhiệt của anh, trước đó vài ngày còn cố ý tiêu tiền mua vé máy bay đi tới một thành phố khác chỉ để xem quốc tế tảng lớn lễ chiếu đầu. Đối với một người già cả đời chi tiêu tiết kiệm mà nói, một lần chi tiêu như vậy quả thậ là chả mấy khi, bà nội Tề quả thực là fan não tàn siêu cuồng thần tượng.

Nhưng Tề Chân cũng không định nói cho bà nội biết trước, nhỡ đâu trước đấy lại có chuyện gì, thì chắc là bà sẽ thất vọng lắm.

Bà cụ nhất thời chẳng nói nổi lời nào, cũng không biết là bị kinh tới rồi, vẫn là cũng không tưởng tiếp đãi.

Tề Chân có tật giật mình, hơi sốt ruột, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Bà nội, người đấy là đối tượng xem mắt mà ba mới giới thiệu cho con."

Bà nội Tề nghĩ nghĩ, nhưng thật ra cũng không lập tức từ chối, mà cho dù người ta rốt cuộc có là ai thì bà cũng không có hứng thú, chỉ vô cùng trầm ổn nói: "Bà đã về hưu ở nhà, bất cứ khi nào cũng đều rảnh, nhưng đàn ông trong giới giải trí, so với những người đàn ông khác xung quanh họ có vô cùng nhiều cám dỗ. Nếu con thật sự muốn xem xét cậu ta, thì hãy nhớ cân nhắc về lâu về dài."

Vẫn còn lời vẫn chưa nói ra, kỳ thật theo cái nhìn của bà nội Tề mà đánh giá, trong giới giải trí đàn ông tốt vô cùng ít, cháu gái bà cho dù có thông minh học giỏi đến mấy, nhưng xem ra có vẻ chưa nhận thức được một đại minh tinh là như thế nào, mà người già lại rất có thành kiến với các tiểu thịt tươi hiên tại, cho rằng đa số bọn họ trình độ văn hóa đều không cao, trong lòng cũng không có đủ sự tịnh tâm, tỉnh táo.

Bà cụ lại nhớ đến "khẩu vị" của cháu mình, lời tới bên miệng rồi lại không nói ra, bà sợ đứa cháu gái nhỏ lại cảm thấy phiền phức mà không thực tế.

Bà nội Tề cảm thấy mình nên nói chuyện thật cẩn thận với cháu gái một cách thoải mái và nhẹ nhàng, mấy kiểu tiểu thịt tươi "khô" kiểu đấy, sinh hoạt ở trong cái vòng luẩn quẩn đây, thật sự là chưa chắc đã thích hợp với Chân Chân.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro