Chương 8: Nụ hôn đầu

Tôn Hâm Hàng thực vô cùng kinh ngạc, Dụ Cảnh Hành vậy mà lại cảm thấy hứng thú với một cô gái nhỏ.

Từ trên lầu nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn ra này làn da cô gái rất trắng, sống lưng thẳng tắp thon dài, màu tóc xanh đen như mực, nhưng cũng chỉ có như vậy.

Giới giải trí, người giàu có nhiều, không thiếu nhất chính là các cô gái trẻ có tướng mạo xinh đẹp, muốn tìm người đẹp hơn nữa cũng không phải không có.

Lời nói ra tuy như vậy, nhưng Tôn Hâm Hàng thân là bạn tốt tri kỷ của Dụ Cảnh Hành, thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, Dụ Cảnh Hành con người này, nói trắng ra chính là tình cảm đạm mạc, hắn cũng không đùa bỡn tình cảm người khác, nhưng từ trước đến nay không hề đặt một người phụ nữ nào ở đầu quả tim, cảm giác thích và thưởng thức vĩnh viễn dùng lý tính để khắc chế.

Tôn tổng dùi tắt thuốc lá, buồn cười nói: "Giận dỗi với cậu?"

Dụ Cảnh Hành nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có."

Vị họ Tôn kia đương nhiên là không tin.

Không giận dỗi thì đi xem mắt làm gì, mà cô gái nhỏ này còn tìm một ông chú đáng khinh như vậy, tưởng là có thể làm Dụ Cảnh Hành tức chết sao?

Như vậy thì cô đúng là quá sai rồi, Tôn Hâm Hàng nghĩ như vậy, Dụ ảnh đế sẽ không tức giận, mà chỉ biết đề nghị chia tay với cô thôi.

Tuy rằng Dụ Cảnh Hành thoạt nhìn ôn hòa nhĩ nhã, nhưng thật ra tính cách vô cùng lãnh đạm, không dễ dàng làm quen với người khác, càng khó mà chống đỡ người sinh ra hảo cảm.

......

Tề Chân ăn bữa cơm này cũng không thoải mái chút nào.

Trâu Minh Thuận nhìn cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, nước miếng vẩy ra đĩnh đạc mà nói, từ mấy căn nhà ở Hải Thành đến bằng cấp cao đẳng, đều mang ý tứ khoe khoang cả, trông không khác gì con công giống đực xòe đuôi ra với con cái mà nó thích.

Khuôn mặt Tề Chân như dại ra, cơ bản là không nghe được cái gì vào đầu.

Cô cũng không cảm thấy chán ghét hay là không kiên nhẫn, bởi vì Tề Chân đã quen với chuyện phải đối mặt với những lời nói không hề có ý nghĩa nào rồi, tự khiến bản thân nghe tai này ra tai kia là chuyện vô cùng dễ dàng.

Chỉ là tự nhiên không hiểu sao, vì cô thấy tò mò ly rượu hoa hồng trên bàn, mọi khi lại vẫn thường thấy nữ sĩ uống rượu, trong phút chốc chẳng suy nghĩ gì, vô ý thức mà uống vào hơn phân nửa ly rượu.

Hiện tại có cảm giác không chịu nổi độ cồn của rượu, trên đầu choáng váng.

Cô là kiểu người chỉ uống bia thôi đã lăn ra say ngất ngây rồi, vốn dĩ đã tự nhủ bản thân không thể uống nhiều, hiện tại ít nhiều gì cũng hối hận rồi, nhưng bởi vì cô lại hay viết tiểu thuyết, rất nhiều lần đều thích sử dụng ngoại vật để kích thích tình cảm, cảm hứng.

Có hôm cô uống rượu ở nhà bạn tốt Nguyễn Tình Không, bạn Tề Chân thấy bộ dạng cô sau khi uống rượu xong cũng phải lắc đầu: "Cậu như vậy ngàn vạn đừng để người khác thấy."

Bên tai lại truyền đến giọng nói ong ong: "Tề tiểu thư, tôi nghĩ thông suốt rồi, qua hôm nay tìm hiểu nhau, chúng ta có thể tiến thêm một bước thử ở cạnh nhau xem.

Không bằng cô cuối tuần này chuyển đến nhà tôi đi, chúng ta có thể càng dễ dàng tìm hiểu kĩ lẫn nhau hơn, cô có ý kiến gì không?"

Tề Chân vừa định thuận miệng trả lời, hơi cồn từ trong dạ dày bốc lên, cô che miệng lại xua xua tay, chạy nhanh về phía toilet.

Nỗ lực vài lần, đáng tiếc cũng không thể nôn ra được cái gì, cũng bởi vì cô cũng chưa ăn được cái gì vào bụng cả.

Đứng trước bồn rửa tay lấy nước lạnh rửa sạch hai bên mặt, cô chậm rãi nhìn chính mình trong gương, gò má ửng đỏ, nhu nhược không chịu nổi, làn da tuyết trắng mà dịu dàng, trong mắt là một hồ xuân thủy như thể thỏa mái có thể tràn ra bất cứ lúc nào.

Tề Chân có chút ảo não, cô dù chỉ một chút cũng không muốn gặp người khác trong tình trạng thế này.

Cô mới ra khỏi cửa toilet, đã ngay lập tức đụng phải người khác, cô vừa định xin lỗi, lại bị một đôi tay thon dài mạnh mẽ đỡ lấy vai cô, tránh không bị té ngã.

Tề Chân ngửa đầu nhìn người nọ, cảm thấy khó tin mà mở to hai mắt: "Dụ tiên sinh, anh sao lại ở chỗ này?"

Dụ Cảnh Hành nhìn thẳng vào đôi mắt mê mang ướt át của cô, nhưng thật ra là ngẩn ra mất gần nửa ngày, mu bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng đưa lên xoa xoa gương mặt nhỏ đang phiếm hồng của cô, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Em uống bao nhiêu rượu rồi?"

Con sâu rượu nhỏ Tề Chân lắc nhẹ cái đầu nhỏ cho tỉnh, cúi đầu xòe ngón tay ra đếm đếm, lại ngẩng đầu nhìn anh, ủy khuất nói: "Nửa, nửa ly đi."

Tề Chân cảm thấy chính mình hiện tại vẫn rất tỉnh táo, nhưng lá gan lại lớn hơn không ít, cô ngửa đầu nhìn thẳng lên gương mặt tuấn tú của Dụ Cảnh Hành từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.

Tề Chân vừa muốn nói chuyện, phía sau liền truyền đến giọng nói của một người đàn ông, còn có tiếng chìa khóa xe quay đều: "Tề tiểu thư, cô còn chưa đi sao? Cô có muốn tôi đưa cô về không, đên chỗ tôi qua đêm......"

Khi Trâu Minh Thuận đứng lên cũng phải cao tới 1 mét 8 trở lên, đây cũng là điều mà một người đàn ông như hắn lấy làm tự hào. Mà thói quen hàng năm đến phòng tập thể thao để rèn luyện, khiến cho hắn nhìn qua dáng dấp còn có chút rắn chắc, cũng không có bị tửu sắc đào* mình không thể.

*Tửu sắc là những thú ham mê có hại: gái và rượu

Trâu Minh Thuận đứng từ phía xa xa nhìn thấy, bên cạnh Tề Chân còn có một người đàn ông khác đang đứng, thân hình tu nhận, vóc dáng rất cao, nhưng cũng không có vẻ thon gầy.

Tề Chân chỉ cao tới bả vai người đàn ông đó, mà người đàn ông đó còn đang ôm cô vào trong lòng ngực, một cái tay khác nâng cái ót của cô lên, cúi đầu chậm rãi nói cái gì đó bên tai cô, tư thế ái muội khiến người khác cũng phải mặt đỏ.

Là một thằng đàn ông nhưng hắn cũng khó nhịn được mà cảm thấy khiếp đảm, bởi vì người đàn ông mang kính râm kia như có như không nhìn thoáng qua về phía hắn, tuy rằng cách một cặp mắt kính màu trà nên không thấy rõ ánh mắt, nhưng đại khái là vẻ lạnh nhạt không hề che dấu chút nào.

Biểu cảm trên mặt Trâu Minh Thuận tức khắc trở nên cứng đờ, có vẻ vặn vẹo mà buồn cười, miễn cưỡng duy trì được tươi cười: "Tề tiểu thư, cô đây là có chuyện gì sao? Cô uống rượu say, mới đi ra ngoài chưa được bao lâu cũng đừng nhận sai người chứ."

Miễn cưỡng cố gắng đến gần nhìn xem, nụ cười của hắn ngay lập tức khó có thể duy trì.

Người đàn ông kia cũng không hề kiêng dè hắn, ôm chặt Tề Chân vào trong lòng ngực, lãnh đạm cong khóe môi: "Xin chào, tôi là bạn trai của Chân Chân."

Anh ta là đang giới thiệu bản thân sao...

Đại não của Trâu Minh Thuận trở nên vô cùng trống rỗng, bởi vì người đàn ông trước mắt này mặc dù mang kính râm, hiển nhiên cũng vẫn không thể che khuất dung mạo nguyên bản của anh, ngay cả độ cong của khuôn cằm cũng thật rất đạm mạc.

-- Dụ Cảnh Hành.

Không chỉ là một minh tinh đơn giản như những minh tinh khác, anh vốn là thần tượng của Trâu Minh Thuận, sự sùng bái phát ra từ nội tâm từ rất nhiều năm, mới vài phút trước ở trên bàn ăn hắn thậm chí còn ở trước mặt đối tượng xem mắt nhỏ tuổi đĩnh đạc mà nói, trong lòng hắn vô cùng khinh thường với thẩm mỹ phẩm vị minh tinh của các cô gái trẻ bây giờ.

Nào biết đâu rằng cô gái trẻ kia, vậy mà lại có loại quan hệ thế kia với Dụ Cảnh Hành, có khi họ cũng đã làm chuyện thân mật nhất rồi.

Trâu Minh Thuận không biết nên nói cái gì, khó có thể khống chế được tâm trạng kích động rối rắm cùng xấu hổ, ngay cả ngón tay cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Hắn theo bản năng muốn thỉnh cầu anh được chụp ảnh chung và ký tên cho hắn, há miệng thở dốc lại không thể nói ra thành lời, xoay người liền cầm chìa khóa xe rời đi.

Dụ Cảnh Hành đưa cô lên khu ghế lô trên tầng, Tôn Hâm Hàng đã chờ không nổi muốn gặp mặt bạn gái nhỏ của Dụ Cảnh Hành, lại phát hiện ra cô ấy đang được Dụ Cảnh Hành ôm vào trong ngực đưa đến, cũng chỉ lộ ra có một nửa gương mặt phiếm hồng.

Tề Chân lần đầu tiên bị anh nắm tay, bàn tay ấm áp thon dài, có thể bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của cô, cô có chút mà ngượng ngùng miễn cưỡng ló đầu ra khỏi ngực anh, cùng Tôn Hâm Hàng chào hỏi.

Tề Chân nhéo cổ tay áo của Dụ Cảnh Hành, ngoan ngoãn nói: "Chào chú ạ."

Tôn Hâm Hàng: "............"

Anh loạng choạng suýt làm đổ ly rượu vang đỏ, vẻ mặt chết lặng nghĩ bụng: Cái gì, tôi nhìn qua như thế này mà đã già đến thế rồi á?

Dụ Cảnh Hành quay người cô lại đây, phủ thêm lên vai Tề Chân một chiếc áo khoác tây trang to rộng: "Mặc ít quá."

Tề Chân ôm vai, trên mặt phiếm hồng: "Ách, cũng không lạnh lắm..."

Dụ Cảnh Hành nhìn cô một cái, khẽ cười.

Dụ Cảnh Hành đưa theo Tề Chân định rời đi, Tôn tổng chỉ có thể nói với cô gái nhỏ được một câu: "Em gái lần sau gặp lại ha, lần này gặp mặt vội vàng, để hôm nào mời em tham gia party bể bơi......"

Nói còn chưa dứt lời, bị Dụ Cảnh Hành nhàn nhạt nhìn liếc một cái, Tôn Hâm Hàng lập tức câm miệng im tiếng.

Tề Chân vừa nhấc mắt, mờ mịt: "Làm sao vậy?"

Dụ Cảnh Hành sờ sờ đầu cô: "Không có việc gì."

Tề Chân đứng trong thang máy đầu vẫn choáng váng, thẳng đến khi ra khỏi cửa thang máy, cô mới cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, hôm nay, tôi không nói rõ ràng với anh sớm một chút."

Dụ Cảnh Hành đối xử với cô vẫn luôn luôn khoan dung, cũng chưa bao giờ so đo bất luận sai lầm gì: "Em không phải cố ý."

Tề Chân cảm thấy bản thân như thể một chân bước vào vũng bùn, lại chậm chạp không bước ra, chỉ sợ cả người đều sẽ rơi vào trong.

Cô ủ rũ buông cổ tuyết trắng xuống, có chút vô định mờ mịt nói: "Tôi cũng ý thức được, nếu như không tính toán tốt, không nên lừa dối người khác, hành vi như vậy không tốt, cho nên......"

Cô là muốn nói, chúng ta cắt đứt đoạn quan hệ này đi.

Chỉ trong chớp mắt, lại thấy Dụ Cảnh Hành thực vô cùng bình tĩnh nhìn cô, như thể cho dù cô có nói như thế nào, anh vẫn sẽ khoan dung.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có hơi nói không nên lời. Nhưng không thích hợp chính là không thích hợp, địa vị tuổi tác hay cả tư tưởng suy nghĩ, đều không thích hợp.

Dụ Cảnh Hành bỗng nhiên cười cười: "Là cảm thấy tôi không tốt sao?"

Tề Chân nhìn anh, vội vàng nói: "Không phải, anh rất tốt!"

Dụ Cảnh Hành không nói gì, chỉ là bình đạm mỉm cười một chút.

Tề Chân cúi nhìn móng tay cái của mình, phấn nhuận mà chỉnh tề, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, có vẻ như là đang nhìn kỹ, lại có chút giống như là cảm giác ôn nhu, hô hấp hai người như thể dán lại gần nhau.

Tề Chân tránh đi đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh của anh, nghiêng đầu rối ngôn loạn ngữ: "Là bởi vì người tôi thích là Phong Thản Chi, tôi bỗng nhiên phát hiện tôi là fan lão bà của anh ấy."

"Anh ờ độ tuổi này khả năng là cũng tương đối truyền thống, không biết fan lão bà là cái gì..."

Dụ Cảnh Hành nghe vậy thì cười, lại không nói gì thêm.

Tề Chân bắt đầu giải thích với anh: "Chính là kiểu fan muốn gả cho thần tượng của mình đó! Thấy có scandal cái là thành chanh tinh* ngay. Cho nên ai mà nói muốn gả vào làm chanh nhà khác cũng không có kết quả tốt gì, ăn uống không trôi mà ngủ cũng không ngon......"

*Chanh tinh: người hay ghen. Ở đây để là bình giấm chua luôn cũng được

Cô thật nhìn không ra chút gợn sóng nào trong ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt của Dụ Cảnh Hành, mạnh mẽ hạt bẻ, nhón mũi chân, chống vách tường, nghiêng đầu nghiêm túc mà đứng đắn nhìn Dụ Cảnh Hành, từng bước dẫn dắt nói: "Đó! Bởi vậy, chúng ta tiếp tục cũng đâu thể có được kết quả gì đâu?"

Cô nghiêm túc xụ mặt xuống, học thầy giáo chính trị ở trường học bọn họ giảng bài, ý đồ bắt chước ông thầy giáo già kia đứng trước toàn trường bắt đầu công cuộc đi tẩy não.

Tề Chân đứng ngửa cổ đến mức cảm thấy cả người mệt mỏi, Dụ Cảnh Hành quá cao, cô cảm thấy anh bắt đầu giống bác sĩ trị liệu xương cổ rồi...

...... Hơn nữa thời điểm anh không có tí biểu cảm gì lại dọa người hơn.

Tề Chân mở to đôi mắt ngập nước, đầu choáng váng, nỗ lực tập trung tinh thần nói: "Anh xem anh đi, chẳng phải anh hẳn là nên cưới chanh tinh nhà mình sao! Fan lão bà fan bạn gái của anh một đàn một đống, như vậy nhân sinh của anh mới có thể đầy đủ hương vị chua chua ngọt ngọt......"

Lời còn chưa dứt, cô bỗng nhiên mở to hai mắt: "Ưm......"

Hết chương 8

Lời của editor: Hai người họ sắp về chung một nhà rồi🎊🎊. Với tư cách là mẹ nuôi (bị cụt:vvv), chúc hai con đầu bạc răng long, mau chóng sinh cháu cho mẹ:)))))). Mà thằng con già đầu kia, nó chuẩn bị ăn thịt con gái tôi rồi các chị em ơi....

Mà chương này tôi có cảm giác con gái tôi nó uống một hớp rượu là bắt đầu có triệu chứng nói hươu nói vượn rồi, chẳng bù cho mẹ nuôi nó là tôi đây:)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro