Chương 12: Đảm bảo cuộc sống của Lý Chu không phải lo lắng
“Trước kia tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào về nhà họ Lý, nhưng bây giờ tôi không muốn có, cũng phải có rồi.”
Lý Chu uống cạn bình nước sôi* trước mặt, anh từ tốn nói. (Tui cũng không biết sao tác giả dùng từ “白开水” có nghĩa là nước đun sôi nhưng mà chắc là nước sôi để nguội. Không rõ lắm nên tui để nguyên nước sôi luôn.)
Trước kia thật sự là không có, nhưng bây giờ những người bên kia bắt anh phải làm, đối mặt với bao nhiêu vụ ám sát, anh vẫn là đối với Lý gia một chút biện pháp cũng không có, vẫn là không nên.
"Tôi nhớ anh đã nói rõ trước khi đến thành phố B. " Nguyễn Thư Ninh nói, thành phố A là nơi Lý Chu lớn lên. Nếu Lý Chu không muốn từ bỏ quyền thừa kế của mình, anh ấy sẽ không đến thành phố B.
Đám người này không tin tưởng Lý Chu, hay là sợ Lý Chu một đi không trở lại?
"Lời hứa không phải là lời hứa. Họ có thể quay lại bất cứ lúc nào. Họ chỉ sợ một đi không trở lại",
Nhiếp Tương Dương cho biết, những thứ không có bằng chứng bằng văn bản không phải là những điều thực tế. Người nhà họ Lý sợ rằng Lý Chu vẫn nghĩ quyền thừa kế, hoặc cố tình nói từ bỏ chỉ để cứu mình khỏi thảm họa.
Họ chắc chắn không tin bất cứ điều gì chưa được đảm bảo tuyệt đối.
“Lời hứa bằng miệng tại sao không được tính là lời hứa?”
Mặt cô gái nhỏ phình to, ngẩng đầu tò mò nhìn Lý Chu, trong nháy mắt lộ ra vẻ không biết gì.
Dường như cô không hiểu gì cả, thật khiến người ta cảm thấy ngây ngô.
“Cô gái ngốc, bởi vì lời nói nói ra, gió thoảng mây bay. Có thể phủ nhận là em chưa nói, hiểu không?”
Lý Chu xoa nhẹ đầu Tô Hòa, chậm rãi nói.
“Hả?”
Tô Hòa chớp chớp mắt, làm như không hiểu.
"Em thích kẹo mút phải không?"
Lý Chu hỏi.
Tô Hòa gật đầu.
"Ví dụ, anh bây giờ sẽ nói cho em biết anh sẽ mua cho em kẹo mút, rồi sau đó anh không mua, em không có bằng chứng cho thấy anh đã nói mua cho em kẹo mút, phải không?"
Lý Chu ngắn gọn súc tích giải thích cho cô gái nhỏ rất dễ hiểu.
“Ồ, em hiểu rồi.”
Tô Hòa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nguyễn Thư Ninh và Nhiếp Tương Dương nhìn sự kiên nhẫn của Lý Chu với Tô Hòa, họ biết rằng Lý Chu không thể thoát khỏi tai ương.
Ngay cả khi anh không cảm thấy nó bây giờ, anh sẽ cảm thấy nó trong tương lai.
“Anh ơi, em muốn đi vệ sinh .” Tô Hòa nhẹ nhàng kéo quần áo của Lý Chu, trầm giọng nói, có chút xấu hổ, hai má đỏ bừng.
“Em tự đi được chứ?”
Lý Chu nhẹ giọng hỏi Tô Hòa, hướng nhà vệ sinh phương hướng.
“Ân ân.”
Tô Hòa gật đầu, sau đó chạy về phía toilet.
“Cô gái nhỏ dễ xấu hổ.”
Nguyễn Thư Ninh trầm ngâm nói, sau đó nhìn Lý Chu bằng ánh mắt vui đùa.
Nói thật, anh ấy nghĩ Lý Chu và Tô Hòa rất hợp nhau, không thể giải thích được là tính cách của họ khá bổ sung cho nhau.
“A Chu, tôi nghĩ cậu có thể tiếp nhận đứa nhỏ này.”
Tương Dương chống cằm nhìn Lý Chu, trong mắt mang theo ý cười.
Cô bé xinh xắn dễ thương.
Chỉ là không biết cô bé thật sự vô tội hay giả vờ ngây thơ, là mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả, nếu tất cả đều là giả thì cô gái nhỏ này thật quá kinh khủng.
"Đừng nói nhảm, đứa nhỏ nhận tôi làm anh trai."
Lý Chu lắc đầu nói, cô gái nhỏ này thuần khiết và mạnh mẽ, đối xử với anh đơn thuần như anh trai.
Tô Hòa không trực tiếp đi vào toilet, mà xoay người đi ra hành lang, cô đứng ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Nói đi, có chuyện gì sao?”
Tô Hòa ngáp một cái, lạnh lùng hỏi.
“Lão Đại, sắp xếp người của chúng ta như thế nào?”
Tống Văn cung kính hỏi, theo chỉ dẫn của Tô Hòa, người của bọn họ lần lượt đến thành phố B.
Trụ sở chính ở thành phố A, vẫn còn rất nhiều người ở thành phố A. Sớm muộn gì Lý Chu cũng sẽ trở lại thành phố A. Anh ta cũng sẽ giúp giải quyết công việc của thành phố A.
“Biệt thự nhà họ Lý có một số người, và một số người ở nhiều nơi khác nhau, cố gắng đảm bảo tính mạng của Lý Chu được an toàn.”
Tô Hòa chậm rãi nói, giọng nói có chút lạnh lùng.
Cô không thể đảm bảo anh không bị thương, nhưng cô có thể đảm bảo tính mạng của mình mà không cần lo lắng, bởi vì cô có khả năng này.
“Vâng, lão đại.”
Tống Văn gật đầu, tuy rằng anh ta không hiểu tại sao Tô Hòa lại hết lòng bảo vệ Lý Chu, nhưng là thuộc hạ, anh ta không nên nói quá nhiều.
“Nhân tiện, lúc anh ấy ra ngoài cũng phái người bảo vệ, không cho anh ấy phát hiện ra.”
Tô Hòa cúi đầu, cô khoanh chân đứng nhìn như một ông chủ lớn, giọng điệu của cô cũng hơi lạnh lùng.
Đó là một tin tức tốt, Tô Hòa thở dài trong lòng nói, không biết tại sao cô lại hết lòng giúp đỡ Lý Chu.
Người ta nói rằng đó là sự báo đáp lòng tốt, nhưng thực tế là đã qua rồi.
“Sau này không cần tìm tôi có chuyện thì nhắn tin là được. ”
Tô Hòa đi tới rửa tay trước bồn rửa tay, giọng điệu lạnh lùng.
Thường xuyên gặp mặt rất dễ dàng phát hiện ra, mặc dù đã làm việc tốt nhưng cô vẫn không muốn Lý Chu biết mình chỉ là một tiểu bạch thỏ đơn thuần khi ở chỗ của Lý Chu.
Sau khi Lý Chu an toàn, cô có thể rời đi.
“Vâng, lão đại.”
Sau khi nói xong Tống Văn biến mất khỏi tầm mắt của Tô Hòa.
Tô Hòa rửa tay một cái, liền trở lại phòng ăn.
“Cô gái nhỏ, một chiếc bánh nhỏ vị đào trắng và ô long.”
Ngay khi Tô Hòa trở về chỗ ngồi, Nguyễn Thư Ninh đã đẩy một chiếc bánh nhỏ đến trước mặt Tô Hòa .
Kẹo mút mà Tô Hòa đưa cho cậu lần trước là hương ô long đào trắng, lần trước cậu nhìn thấy trong túi của cô gái nhỏ có một viên kẹo ô long đào trắng rất lớn.
Cô gái nhỏ thích hương ô long đào trắng.
“Cảm ơn anh Thư Ninh.”
Tô Hòa cười ngọt ngào, ánh mắt tràn đầy hứng thú khi nhìn chiếc bánh nhỏ.
“Không, cô gái nhỏ cho em ăn cái này, gọi anh là anh trái.” Nhiếp Tương Dương đặt ly trà sữa đến trước mặt Tô Hòa, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu.
Chà chà, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ nhà Lý Chu rất đáng yêu, đã lâu rồi anh không thấy một cô gái đơn thuần như vậy.
Tô Hòa nhìn Lý Chu, “Anh ơi, anh ấy tên gì?”
Lý Chu không có giới thiệu Nhiếp Tương Dương với Tô Hòa, nhưng cho dù Lý Chu không giới thiệu, Tô Hòa cũng biết người trước mặt là Nhiếp Tương Dương, nhưng cô không thể nói rằng cô biết điều đó.
Lý Chu: “Nhiếp Tương Dương.” “Cảm ơn anh, anh Tương Dương.”
Tô Hòa nhe răng cảm ơn Nhiếp Tương Dương.
Nhìn thấy Tô Hòa nở nụ cười ngọt ngào với hai người kia, mấy tiếng anh em cũng ngọt ngào như vừa gọi anh, trong lòng anh chợt cảm thấy hơi khó chịu.
"Không có gì, em có thể nói chuyện với anh Tương Dương về những gì em muốn ăn trong tương lai, và anh Tương Dương sẽ mời em đi ăn nếu em có thời gian."
Nhiếp Tương Dương tỏ ra đặc biệt nhiệt tình với Tô Hòa, từ tốn nói.
Anh ấy thường rất bận rộn và không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Nói xong, Nhiếp Tương Dương đặc biệt nhìn về phía Lý Chu, hy vọng có thể nhìn thấy Lý Chu biểu hiện thay đổi.
--
Âyy vẫn không kịp trong 1 ngày...
:333
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro