Chương 2: Cô ấy rất can đảm
Bên cạnh nhà họ Lý có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn và dễ thương, chuyện này nhanh chóng lan rộng.
Nghe nói cô bé này dễ thương đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển khiến người ta hết sức che chở.
"Anh bạn, còn chưa đủ thú vị, thâm ốc tàng kiều a."
Lý Chu và Tô Hề đang ăn cơm, Nguyễn Thư Ninh xông vào, nhìn Tô Hòa đang ngồi đối diện với Lý Chu, bất mãn lẩm bẩm.
Lý Chu năm nay 22 tuổi, trước kia có một cô bạn gái, từ khi chia tay đã ở một mình, không có oanh oanh yến yến bên cạnh*, rất sạch sẽ và tự giác. (身边一个莺莺燕燕都没有: ý chỉ bên cạnh không có người phụ nữ nào)
Tô Hòa nhướng mắt nhìn Nguyễn Thư Ninh, sau đó cúi đầu ăn cơm, như cũ không kịp chờ đợi vùi đầu vào trong bát.
"Cậu làm cho cô ấy sợ hãi rồi."
Lý Chu cau mày bất mãn, anh nhìn Nguyễn Thư Ninh nói.
Cô gái nhỏ vốn đã nhút nhát, nhưng Nguyễn Thư Ninh đột ngột xông vào khiến cô muốn vùi đầu vào bát.
"Khục khục, đứa nhỏ rụt rè như vậy sao?" Nguyễn Thư Ninh ngồi vào bàn không tự chủ được, dì Lâm lấy thêm đôi đũa.
Nguyễn Thư Ninh là bạn của Lý Chu từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, tuy hai người không có quan hệ gì với nhau nhưng họ cũng là anh em có tình cảm sâu nặng.
Dì Lâm là bảo mẫu của Lý Chu, Nguyễn Thư Ninh thường đến dùng bữa tối, dì Lâm cũng không lấy làm lạ.
Tô Hòa không nói chuyện, đầu vùi thấp, ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyễn Thư Ninh, cơm sắp dính vào mặt.
"Câm miệng, hoặc là ăn không nói chuyện, hoặc là tránh ra."
Lý Chu cau mày nhìn Nguyễn Thư Ninh bất mãn nói.
Cô gái nhỏ không can đảm, sợ hãi khi nhìn thấy người lạ, chắc hẳn giờ phút này cô rất sợ hãi.
"Được , tôi câm miệng." Nguyễn Thư Ninh làm động tác kéo khóa, nhưng lại nhìn Tô Hòa với ánh mắt thú vị.
Huynh đệ của anh thích loại con gái nhỏ này, sao trước đây anh không biết?
Cô gái nhỏ nhắn, mềm mại và nhút nhát, làm cho người ta có một mong muốn bảo vệ.
"Ngồi đi, mặt đều vùi vào trong bát."
Lý Chu bóc tôm cho Tô Hòa, anh bỏ tôm vào bát của cô*, nhẹ giọng nói. (他把虾子放在黎初的碗里面: nguyên văn là câu này nhưng mà tui thấy hơi sai nên sửa Lý Chu thành Tô Hòa.)
"Nga.."
Tô Hòa vừa đáp vừa ngẩng đầu lên, nhưng mắt không dám nhìn xung quanh.
Vô tình bắt gặp nụ cười vui tươi trong mắt Nguyễn Thư Ninh, tay cô run lên và dời mắt đi vì sợ hãi.
"Thu ánh mắt của cậu vào."
Lý Chu nhắc nhở bằng cách dùng đũa gõ vào bát của Nguyễn Thư Ninh.
"Đúng vậy, phụ nữ giống như quần áo, huynh đệ như tay chân. Cậu có thể gãy tay chân, nhưng không thể không mặc quần áo."
Nguyễn Thư Ninh huýt sáo và nhìn Lý Chu trêu chọc.
Chà, huynh đệ đã thay đổi khi có phụ nữ.
"Câm miệng, đừng nói nhảm."
Lý Chu lạnh lùng nói.
Cô gái nhỏ này chẳng qua là mất trí nhớ mà thôi, anh thu lưu một lúc, có vấn đề gì?
"Anh ơi, em no rồi ..."
Tô Hòa chậm rãi đứng lên, cô nhẹ nhàng nói rồi cầm bát đi vào phòng bếp.
Lảo đảo, dễ thương.
" Anh trai? Lý đại thiếu gia, cậu còn có sở thích này nha?"
Nguyễn Thư Ninh che miệng cười, nhìn cô gái nhỏ lảo đảo đi vào phòng bếp, hắn cho là khá buồn cười.
Cô bé này trông thật ngốc và dễ thương.
Lý Chu: "Ăn của cậu đi."
"Không phải, anh thật thích cái này nha?"
Nguyễn Thư Ninh nhướng mày, nghi ngờ nhìn Lý Chu rồi nói.
Không sai, hắn và Lý Chu quen nhau lâu như vậy, hắn biết Lý Chu có bao nhiêu chân tơ kẽ tóc, nhưng hắn chưa từng biết Lý Chu thích kiểu con gái này.
"Không phải, cô gái nhỏ là tôi nhặt được, bị mất trí nhớ, tạm thời sẽ sống với tôi"
" Tiểu cô nương lá gan rất nhỏ, cậu không cần dọa cô ấy". Lý Chu xoa xoa thái dương nói.
Khi đưa Tô Hòa trở về từ đồn cảnh sát, Lý Chu đã rất hối hận, nhưng anh không đành lòng bỏ lại khi nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhỏ.
Được rồi, vậy là xong.
"Cậu không điều tra sao, tôi tin rằng cậu có thể điều tra nhanh hơn so với sở cảnh sát xử lý vụ án" Nguyễn Thư Ninh suy nghĩ một chút rồi nói, cô gái nhỏ này không có trí nhớ, ở bên cạnh Lý Chu cũng không thích hợp.
Lý Chu thân phận rất phức tạp, e rằng có một số chuyện sẽ liên quan đến cô gái nhỏ này.
"Tôi điều tra rồi, không tìm được."
Lý Chu lắc đầu, từ đồn cảnh sát trở về, chính tay điều tra Tô Hòa, hoàn toàn không có tin tức.
"Cô gái nhỏ bị mất trí nhớ. Tên cô ấy nhớ có thể không phải là tên thật của cô ấy"
Nguyễn Thư Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói. Sự sợ hãi trong mắt cô gái nhỏ là thật. Không có vấn đề gì.
——
Tô Hòa yên lặng ngồi trên giường, trên tay ôm con búp bê, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó là bộ phim thần tượng.
Sau khi Nguyễn Thư Ninh rời đi, Li Chu bước vào phòng của Tô Hòa và nhìn thấy cảnh này.
Cô gái nhỏ lặng lẽ xem phim truyền hình, không ồn ào náo nhiệt, yên lặng như một con búp bê.
"Ăn chút hoa quả."
Lý Chu đặt quả dưa hấu đã cắt trước mặt Tô Hề, chậm rãi nói.
"Cảm ơn anh trai."
Tô Hòa nhướng mi, mị mị cười, trong mắt như có ẩn ý cười, như có thể nói chuyện.
"Anh ơi, anh cũng ăn đi."
Tô Hòa lấy một miếng dưa hấu, đưa tới miệng Lý Chu.
Lý Chu không nhúc nhích,anh nhìn Tô Hòa.
"Anh trai, anh không thích ăn sao?"
Một tia mất mát thoáng qua trong mắt cô gái nhỏ, cô khẽ cắn môi dưới, sau đó đặt dưa hấu vào đĩa.
Lông mi của cô ấy rất dài, nhấp nháy, và cô ấy trông giống như cô ấy đã phải chịu đựng một nỗi bất bình lớn.
"Không phải, anh thích."
Lý Chu vươn tay cầm lấy miếng dưa hấu nhét thẳng vào miệng, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Anh trai sai rồi, Tiểu Hòa cũng ăn đi."
Lý Chu nói xong đưa miếng dưa hấu đến trước mặt Tô Hòa, nhỏ giọng dỗ dành.
Đứa nhỏ thật đáng yêu, hắn thật sự không lạnh được chút nào, ngược lại còn cảm thấy có lỗi khi lớn tiếng với cô.
"Cám ơn anh." Cô gái nhỏ xúc động đến đi đều rất nhanh, vừa ăn dưa hấu cười nhìn Lý Chu, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ.
Dịu dàng dễ thương, Lý Chu đột nhiên cảm thấy lòng mình rối bời, quá đáng yêu.
"Tiểu Hòa không nhớ nhà sao?"
Lý Chu hỏi, nhìn Tô Hòa dễ dàng thỏa mãn như một đứa trẻ.
Cô gái nhỏ mềm mại dễ thương, Lý Chu tin chắc rằng cô như vậy sẽ không phải người hung dữ, chỉ là một cô gái nhỏ mất trí nhớ mà thôi.
Tô Hòa chớp chớp mắt, "Tiểu Hòa không muốn xa cách với anh trai."
Cô ngước mắt lên nhìn Lý Chu, ánh mắt đầy chân thành, ngây thơ như một đứa trẻ.
Lý Chu vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, cô gái rất đơn thuần dễ thương, vậy thì nuôi trước đi.
---
:333
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro