Chương 4: Tiểu bạch thỏ không "đơn giản"

Tô Hòa yên lặng ngồi ở trên bàn ăn ăn điểm tâm, vừa nhìn thấy Lý Chu đi xuống, liền nhếch miệng cười, "Anh ơi, anh buồn ngủ sao?"
Nhìn thấy ánh mắt buồn ngủ của Lý Chu, Tô Hòa nghiêng đầu nhìn Lý Chu.
"Ân, đúng vậy, lát nữa anh trai sẽ đi ngủ bù sau, Tiểu Hòa ngoan ngoãn đừng đi chơi một mình ở ngoài, ân?"
Lý Chu xoa đầu Tô Hòa nói nhỏ.
Tô Hòa sống trong biệt thự của anh, không biết nhóm người đó có biết chuyện không, chỉ sợ chúng tấn công Tô Hòa.
"Vâng ạ."(nguyên văn là 2 chữ "Ân" --> 嗯嗯 mà nghĩa nó giống nhau nên tui để "vâng" luôn)
Tô Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Lý Chu ăn sáng xong liền lên lầu, trong phòng đã được dì Lâm dọn dẹp sạch sẽ.
"Thiếu gia, mọi việc phải cẩn thận. Cô Tô ở lại đây có lẽ không thích hợp ..."
Dì Lâm đứng ở cửa phòng Lý Chu, không khỏi thốt lên khi nhìn thấy Lý Chu đi lên.
Những năm gần đây bà không thấy cô gái nào được Lý Chu quan tâm như vậy, cô gái tên Tô Hòa này có chút trọng lượng trong lòng Lý Chu.
Nếu không phải thân phận đặc biệt của Lý Chu, bà đương nhiên sẽ hoan nghênh Tô Hòa ở lại, nhưng thân phận đặc biệt của Lý Chu có thể khiến Tô Hòa trở thành điểm yếu của anh.
Tô Hòa thoạt nhìn là một cô gái mềm mại như sáp, dễ thương và ngây ngô, trong sáng như một tờ giấy trắng.
"Dì Lâm, chăm sóc Tiểu Hòa thật tốt."
Lý Chu xoa xoa thái dương nói rồi bước vào phòng.
Số điện thoại của Nguyễn Thư Ninh rất nhanh chóng đã gọi đến, "Huynh đệ, lần này là đến từ thành phố A."
Nhà họ Lý ở thành phố A, và Lý Chu là người thừa kế duy nhất được công nhận. Người ở đó muốn động thủ với anh. Đó là điều bình thường.
Anh sống ở thành phố B quanh năm vì không quan tâm đến thân phận người thừa kế này.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Lý Chu ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Huynh đệ, cậu tối hôm qua thật sự không bị gì sao?" Nguyễn Thư Ninh tiếp tục hỏi.
"Không sao."
Lý Chu nói xong cúp điện thoại, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Anh ta đến thành phố B từ năm năm trước và đang phát triển ở đây, trong năm năm qua, đã từng xảy ra các vụ ám sát lớn nhỏ, nhưng đều tương đối nhỏ, cho nên Lý Chu chỉ là chơi đùa thôi.
Thành phố A, hiện tại có vẻ rất nghiêm túc, nhóm người đó muốn tính mạng của anh.
Thiếu gia nhà họ Lý hai mươi ba tuổi đều sẽ nhậm chức, sáu tháng nữa anh sẽ hai mươi ba tuổi.
Gần như cả đêm không ngủ, Lý Chu thật sự cảm thấy buồn ngủ rồi nên ngủ thiếp đi.
Tô Hòa rón ra rón rén đi vào phòng Lý Chu, cô nhìn xung quanh cách bài trí trong phòng, sau đó đi đến bên giường Lý Chu.
"Anh ơi, anh ..."
Cô ngọt ngào gọi vài tiếng, giọng nói mềm mại như sáp.
Lý Chu không có động tĩnh gì, hẳn là đã ngủ say.
Tô Hòa lấy trong túi ra một nén hương đặt lên đầu giường Lý Chu, không màu, không vị, không có mùi gì cả, cô duỗi tay bóp lấy mặt Lý Chu.
Không có phản ứng gì cả, khi chìm vào giấc ngủ thì hương thơm có thể giúp ngủ ngon hơn, không có thành phần nào có hại cho cơ thể.
"Anh trai, ngủ đi, Tiểu Hòa sẽ bảo vệ anh." Tô Hòa nghiêng đầu, vẻ mặt đáng yêu nhìn Lý Chu, sau đó đắp chăn bông cho Lý Chu.
Ngoài cửa sổ có mưa nhẹ, mờ mịt, Tô Hòa mở rèm cửa, trên môi nở một nụ cười.
"Này, anh là Người Nhện sao? Sao lại muốn trèo lên?" Một lúc lâu sau, Tô Hòa mới mở cửa sổ, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen suýt chút nữa đã trèo lên cửa sổ, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt trông ngây thơ và tò mò.
Đôi mắt đầy hiếu kỳ, cô nhìn người mặc đồ đen với vẻ thích thú.
Động tác của tên mặc quần áo đen hiển nhiên là sửng sốt, hắn nhìn cái đầu đầy lông đột nhiên nhô ra ngoài cửa sổ một cách khó tin.
"Ồ, Người Nhện hình như không nói được, chú ơi, chú đang làm phim à?"
Cô gái nhỏ tròn xoe mắt tò mò hỏi.
Người mặc đồ đen: "..."
Làm phim?
Chú?
Cô bé "ngây thơ và dễ thương" này do đâu mà xuất hiện?
Đây không phải là phòng của Lý Chu sao?
"Chú ơi, chú ăn kẹo không?"
Cô bé không biết từ khi nào đã lấy ra cây kẹo mút trong tay, lột vỏ nhét vào miệng người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông mặc đồ đen đã mất cảnh giác.
"Rất ngọt, đôi khi những thứ quá ngọt có thể gây tử vong."
Tô Hòa chớp chớp mắt nói, trong mắt hiện lên vẻ vô tội.
Gần như ngay khi giọng nói của Tô Hòa vang lên, người mặc đồ đen đột nhiên co giật một hồi, tay cầm sợi dây cũng không vững mà ngã xuống.
Ồ, không có sức lực.
Tô Hòa nhìn người mặc đồ đen ngã xuống, cô cũng mở cửa sổ nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất.
Tầng hai không cao, người mặc đồ đen chỉ cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, cảm thấy khó chịu kinh khủng.
"Tôi đã nói rằng cái gì quá ngọt sẽ gây tử vong."
Tô Hòa chậm rãi đi tới bên người mặc đồ đen, cô bình tĩnh lấy kẹo mút ra, chính xác thả vào thùng rác.
"Cô... cô ..."
Người mặc đồ đen kiệt sức, kinh hãi nhìn Tô Hòa.
Một cô gái thoạt nhìn cả người đều vô hại, căn bản không có người vô hại như vậy, người vô hại bề ngoài mê hoặc gã, làm cho gã bất ngờ không kịp đề phòng.
"Lý Chu tôi bảo vệ. Bất cứ kẻ nào muốn mạng sống của anh ấy đều đáng phải chết."
Giọng nói của Tô Hòa lạnh lùng, lạnh lùng khủng khiếp, tạo thành hai sự tương phản lớn với vẻ ngoài vô hại của cô.
Kẹo mút ...
Người mặc đồ đen đột nhiên nghĩ đến một người, "Cô là... cô là ..."
Hắn chỉ vào Tô Hòa.
"Đúng vậy, nhưng ai nhận ra tôi thì không thoát khỏi quy luật chết chóc."
Tô Hòa nhấc tảng đá lớn bên cạnh đập mạnh vào sau đầu hắn khiến hắn bất tỉnh.
Cô đặt đầu của người đàn ông mặc đồ đen lên đá, tạo hiện trường vô tình rơi xuống từ tòa nhà, xóa giám sát, tạo giám sát thiếu sót, vỗ vỗ bụi bặm trên người rồi rời đi.
"Ôi, cô Tô, sao cô lại chạy ra ngoài? Thiếu gia kêu cô ở nhà, cô nếu mà biến mất thì phải làm sao?"
Dì Lâm đột nhiên phát hiện Tô Hòa không thấy đâu, bà vội tới mức xoay vòng. Vừa mở cửa, đã thấy Tô Hòa ngồi xổm ở cửa nhìn đàn kiến ​​di chuyển.
"Tiểu Hòa thông minh sẽ không đi lạc."
Tô Hòa nhướng mắt cười với dì Lâm một nụ cười ngọt ngào.
Dì Lâm nhìn đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa nhìn đàn kiến ​​di chuyển, nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Rốt cuộc, cô gái nhỏ đơn thuần một chút, có lẽ trước khi mất trí nhớ cô là công chúa nhỏ được ôm trong lòng bàn tay.
Dì Lâm vô cùng lo sợ Tô Hòa sẽ xảy ra chuyện.
"Lần sau Tiểu Hòa ra ngoài nhất định phải nói với dì, nếu không sẽ không tìm được Tiểu Hòa, Tiểu Hòa cũng không muốn anh trai lo lắng đúng không?"
Dì Lâm ngồi xổm xuống trên người cô, đưa tay chạm nhẹ vào đầu Tô Hòa và nói.
"Vâng, Tiểu Hòa đã nhớ rồi."
Tô Hòa gật đầu, biểu thị rằng đã biết.
Dì Lâm hài lòng gật đầu, rồi cùng Tô Hòa đi xem đàn kiến ​​di chuyển.
Cô gái nhỏ càng ngày càng đáng yêu, nếu có thể cùng thiếu gia đạt được hôn nhân tốt đẹp thì không phải là chuyện tốt sao.
Dì Lâm nghĩ trong lòng.

---

:333

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro