Chương 4

Con Đường Thượng Vị Của Thế Thân

Tác giả: Lỗ Đản Quán Đầu

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 4:

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Quý Thiệu Cảnh đang ngủ, bỗng dưng bị vật gì đó đụng phải, buồn bực vươn tay đẩy trở ra, không bao lâu, vật kia lại nhào tới.

Quý Thiệu Cảnh miễn cưỡng tỉnh dậy, nghiêng đầu liền thấy cánh tay phải bị người ôm lấy, đôi mắt Hà Thanh nhắm chặt, nắm chăn che lại thân thể, chép chép miệng, càng lúc càng hướng vào trong lồng ngực hắn mà chui.

Đẩy y ra một chút, y ngược lại càng dính chặt hơn, cuối cùng thậm chí còn đem đầu nhét vào trong lồng ngực của hắn.

Quý Thiệu Cảnh không quen thân mật như vậy, lập tức lớn giọng hạ lệnh, đánh tỉnh y: "Dậy hầu hạ."

"Ta không..." Hà Thanh tối hôm qua ngủ quá muộn, đang vui vẻ gặp gỡ Chu công, chợt bị người quấy rầy tỉnh mộng, lẩm bẩm một câu, mở ra hai chân ngủ tiếp.

Quý Thiệu Cảnh bị y kẹp lấy một bên cánh tay, nửa chống đỡ thân thể không dậy nổi, liền đẩy y, ra lệnh nói: "Bản vương muốn thay y phục."

Mới sáng sớm mà đã ồn ào như vậy, thật phiền.

Hà Thanh hất tay đẩy ra thứ đáng ghét kia, bất đắc dĩ mở mắt, liền thấy Quý Thiệu Cảnh đang bất mãn mà trợn mắt nhìn mình.

Cơn buồn ngủ trong khoảnh khắc tan biến toàn bộ, hoảng hốt rụt lui thân thể, lại quên mất bản thân đang ở bên giường, bi ai mà cuốn lấy chăn gấm "Đùng" một tiếng ngã lăn quay xuống giường.

Hà Thanh cũng không đoái hoài tới đau đớn, biết gia đình vương hầu nhiều quy củ, mới nãy nhìn thấy sắc mặt Vương gia, khẳng định phải xui xẻo, liền thuận thế quỳ xuống, nói: "Vương gia tha cho ta."

Quý Thiệu Cảnh cũng không nhìn y cái nào, vươn mình xuống giường, "Thay y phục cho bản vương."

Hà Thanh đứng bật lên, cầm quần áo hầu hạ Quý Thiệu Cảnh mặc vào, cuối cùng cầm lấy thắt lưng tiến đến trước mặt Quý Thiệu Cảnh, hai tay vòng ra phía sau hắn, chậm rãi cẩn thận mà buộc thắt.

Quý Thiệu Cảnh cảm nhận được sự cẩn thận của y, cúi đầu lẳng lặng nhìn y, chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt.

Đêm đó hắn uống say, Hà Thanh ngã quỵ trên mặt đất bộ dạng thật vâng lời, cực kỳ giống một người.

Cùng là khuôn mặt thon gầy, cùng là tay chân luống cuống xin tha, cùng là mặt mày xám xịt chật vật.

Quá giống, như thể trong nháy mắt đó, khiến Quý Thiệu Cảnh lầm tưởng người kia cũng đặc biệt tới chúc mừng sinh thần của hắn.

Mãi đến khi Hà Thanh ngẩng mặt lên nở nụ cười, hắn mới thu hồi tâm tư, hỏi một câu: "Ngươi bao lớn?"

Vấn đề này không phải tối hôm qua đã hỏi rồi sao?

Hà Thanh nháy mắt mấy cái, đoán chừng tối hôm qua Vương gia uống say nhớ không rõ, liền cung kính đáp: "Nô năm nay mười bảy."

Mười bảy, so với lúc trước sơ ngộ người kia còn nhỏ hơn hai tuổi.

Quý Thiệu Cảnh không muốn nhớ lại những chuyện có liên quan đến người kia, thuận miệng hỏi: "Lúc trước ngươi làm sao tiến vào Cẩm Tú Quán?"

Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí liền có chút cứng ngắc, hài tử gia đình đàng hoàng làm sao có thể đến nơi đó, đơn giản là cùng đường mạt lộ bị ép ủy thân, hỏi như vậy, rõ ràng là bóc ra vết sẹo của người.

Hà Thanh biết rõ trong lòng, lại giả vờ như không hiểu, vừa tiếp tục giúp Quý Thiệu Cảnh chỉnh vạt áo, vừa nói: "Vương Gia cũng biết, tiểu quan có hương vị nhất chính là vào độ tuổi mười bốn, mười lăm, vì ân khách thường nói, quá nhỏ không chịu được dằn vặt, sẽ khóc nháo phá hỏng hứng thú của ân khách, lớn một chút mặc dù rất lạc quan, nhưng thân thể đến cùng không dẻo dai bằng nhỏ tuổi, chơi cũng ít hứng thú."

Hà Thanh vừa cười, phảng phất như chuyện Quý Thiệu Cảnh hỏi chẳng liên quan gì tới y, "Nô năm ấy mười lăm tuổi, liền xả thân vì chuyện tốt của người, đổi chính mình lấy rất nhiều bạc."

Oán sao? Y cũng không biết, y ngây ngốc trong Cẩm Tú Quán hai năm, ban đầu còn khóc nháo phản kháng, nhưng bị đánh mấy trận bụng đói mấy ngày, phẫn uất ngập trời cũng phải đè xuống, y xưa nay vốn không làm được chuyện hiên ngang bất khuất, chỉ nhớ rõ trước đây thật lâu có xem qua một câu trong sách 'Giun dế còn biết sống tạm bợ', cho nên đến cuối cùng, vẫn là trốn không thoát khỏi số mệnh giả lả vui cười nỗ lực lấy lòng ân khách.

Y bình tĩnh mà nói xong một lời, lại cảm thấy bày ra bộ dạng đáng thương không phải là tính cách của y, liền cúi đầu dựa đến bên cạnh Quý Thiệu Cảnh, cười hỏi: "Vương Gia ghét bỏ ta sao?"

Đêm qua kêu rên đến nửa đêm mới ngủ, sáng sớm lại nói nhiều như vậy, giọng càng lộ vẻ khàn khàn, mang theo mệt mỏi.

Quý Thiệu Cảnh lắc đầu: "Không có."

"Nếu không chê nô, sau này thường tới tìm ta có được hay không? Ta không nỡ rời xa Vương gia." Hà Thanh dùng ánh mắt nửa là oan ức nửa là mời gọi mà nhìn Quý Thiệu Cảnh, đây là thủ đoạn mời chào khách quen thuộc hữu hiệu thường dùng trong quán.

Thắt lưng còn đang ở trong tay Hà Thanh, Quý Thiệu Cảnh không ngờ Hà Thanh lại làm trò với mình, ánh mắt không tỏ rõ ý kiến.

Hà Thanh bị mất mặt, bĩu môi lúng túng buông lỏng tay, cũng may hai tiểu tư tiến vào thỉnh Quý Thiệu Cảnh đi dùng bữa, mới miễn cưỡng giảng hòa không khí.

Vấn tóc gọn gàng, Hà Thanh tỉ mỉ giúp Quý Thiệu Cảnh chỉnh trang thỏa đáng, thấy hắn phải đi, cúi người hành lễ một cái, rủ đầu đang muốn đi bổ sung giấc ngủ một hồi, cổ tay lại bị người duỗi ra nắm lấy, thanh âm Quý Thiệu Cảnh vang lên trên đỉnh đầu: "Hầu hạ bản vương dùng bữa."

...

Phùng công tử lúc trước cũng thường dẫn y đi dùng bữa, quý nhân giàu có tại Lâm Châu tụ hội, không chỉ muốn no bụng, mà còn muốn con mắt lẫn tâm tình được no nê. Mang theo kỹ nữ đi tửu lâu không những không ra gì, lại còn rất nhiều bất tiện, vì vậy những lão gia công tử kia liền thay đổi tâm tư, đến Cẩm Tú Quán mang vài tiểu quan mỹ mạo cùng đi, vừa chia thức ăn vừa đùa giỡn, răng môi còn được hứng thú, dù có bị gia quyến bắt được, cắn chặt răng nói là bằng hữu, lừa gạt một chút cũng qua, dù sao ở trong nhã gian, ai có thể tỉ mỉ nghiên cứu đến cùng đã làm gì?

Hà Thanh đối với tâm tư của các quý nhân hiểu biết cực kì, vừa nghe hai chữ 'hầu hạ', liền ra vẻ rành rẽ, thành thật đi theo Quý Thiệu Cảnh tiến vào nơi dùng bữa, ngồi ở bên cạnh hắn.

Thụy An Vương động đũa trước, Hà Thanh nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, cùng đưa đũa gắp một cọng rau cải, phóng ra mị nhãn, cắn chặt một đầu đưa đến bên miệng Quý Thiệu Cảnh.

Tiểu tư chờ chia thức ăn bên cạnh bị doạ đến run lên cầm cập, tiểu chủ nhân này thực sự là, thực sự là không hiểu thân phận khác biệt, không quy củ không quy củ!

Tiểu tư che mắt không nhìn, chỉ lo Hà Thanh sẽ hộc máu tươi tại chỗ, phải biết Vương gia ghét nhất là người khác tiếp xúc thân mật, miệng đối miệng đút ăn thế kia, không biết là sẽ khiến Vương gia chán ghét hay sao.

Đôi môi Hà Thanh ịn trên môi Quý Thiệu Cảnh, đầu lưỡi đem rau cải đưa vào giữa răng môi của hắn, mút nhẹ một cái ngay sau đó liền rời đi, chuẩn bị đút tiếp cái khác. Quý Thiệu Cảnh bị một loạt động tác nước chảy mây trôi của y làm cho sửng sốt tại chỗ, đợi lấy lại được phản ứng, liền phun ra đồ ăn trong miệng, mặt đầy âm trầm: "Ngươi đang làm gì!"

"Hầu hạ Vương gia dùng bữa." Hà Thanh đàng hoàng trịnh trọng, liếm môi nói, "Vương gia không thích sao?"

Đũa đập xuống bàn một tiếng cực vang, khuôn mặt đen thui của Thụy An Vương khiến Hà Thanh bị dọa hoảng trong lòng, lập tức nắm đũa kinh hãi: "Ta biết sai rồi, thỉnh Vương gia tha cho ta lần này."

Thụy An Vương trả lời vô cùng quyết đoán: "Cút ra ngoài cho bản vương."

Thật không biết đã phạm vào kiêng kỵ gì của hắn, Hà Thanh đứng xa xa bên ngoài nơi dùng bữa, nhìn bóng lưng Vương gia như hai người khác nhau so với tối hôm qua, đồ ăn sáng nhìn thấy nhưng không thể ăn khiến y bị tra tấn, không nhịn được dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.

Tính khí hoàng gia, thật đúng là xuống giường vô tình.

Hà Thanh tự mình hối tiếc mà xoa xoa lòng bàn chân trên mặt đất, lúc giương mắt lên lần nữa đã thấy Vương gia phái người thu dọn đồ ăn, đi ra ngoài.

Y liền vội vàng kéo lấy hạ nhân hỏi thăm, người kia chỉ đường dẫn lối nói: "Hà chủ tử, Vương gia đi thư phòng, hãy theo ta."

Vương phủ rất lớn, vòng bảy tám lượt, mới thấy một gian phòng khí thế.

Thư phòng bố trí rất đơn giản, vòng qua bức bình phong, bắt mắt nhất chính là mấy giá sách, bình sứ thủy mặc gì đó lại rất ít, có vẻ trống trải, chỉ có thư án ở đối diện treo một bộ chữ, mặc dù mạnh mẽ hữu lực, nhưng lại thiếu chút hỏa hậu, không giống xuất phát từ tay đại gia thư pháp.

Hà Thanh lười biếng nhìn kỹ, toàn tâm toàn ý nghĩ biện pháp lấy lòng Quý Thiệu Cảnh, bảo vệ địa vị của chính mình.

"Ngươi tới làm gì." Nghe tiếng bước chân, Quý Thiệu Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy người đến, vẫn mang theo ba phần không thích.

"Vương gia, nô đến bồi tội." Thanh âm đè thấp, ba phần xấu hổ bảy phần chân thành.

Quý Thiệu Cảnh cau mày, một lát sau đành đẩy qua nghiên mực, ra lệnh: "Mài mực."

"Dạ." Hà Thanh vui sướng đáp một tiếng, đuổi tiểu tư vốn đang đứng bên cạnh ra ngoài, trắng trợn mà tu hú chiếm tổ chim khách.

Chuyện mài mực này, vô cùng tôi luyện tâm tính, nôn nóng sẽ không thành, quá chậm cũng không thành, nghiên mực tích nhiều sẽ nhạt nhẽo, ít đi liền quá nồng, Hà Thanh mài đến cổ tay đau nhức, ngáp một cái rồi lại một cái, cuối cùng đem một nghiên mực tốt mài thành không cách nào dùng.

Quý Thiệu Cảnh ghét bỏ mà liếc mắt nhìn một cái, Hà Thanh chỉ lo hắn sẽ lại kêu mình cút ra ngoài, một bên cầm khăn lau tay, một bên cười hắc hắc: "Vương gia, Vương gia uy vũ, tha cho nô đi, chuyện văn nhã như vậy nô làm không được."

"Thôi, ngươi đứng một bên." Quý Thiệu Cảnh quái dị mà liếc mắt nhìn y, ngẩng đầu trầm tư nhìn bộ chữ ở phía đối diện.

Hà Thanh thuận theo ánh mắt của hắn nhìn tới, là một bài thơ:

"Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.

Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa."*

《 Đăng khoa hậu 》?

[*đây là bài thơ của Mạnh Giao, tác giả thi hỏng 2 lần, lần thứ 3 năm 796 thì đỗ tiến sĩ.

Dịch thơ – Sau khi đăng khoa:

Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra

Sớm nay thoả chí nức lòng ta

Gió xuân thả sức cho phi ngựa

Ngày trọn Trường An xem hết hoa.

Nguồn: Thơ Đường, NXB Đà Nẵng, 1996.]

Thụy An Vương xuất thân danh môn, chiến công kề bên người, đâu ra 'Ngày xưa khốn khó', 'Hoài niệm sau khi đăng khoa'? Hà Thanh cảm thấy bài thơ này có chút không hợp với tình cảnh, nhưng lại được đặt trong thư phòng thế này, nhất định là vị bạn cũ có chức tước nào đó ép buộc Quý Thiệu Cảnh treo lên.

Một mình quả thật rất nhàm chán, Hà Thanh thấy ánh mắt Quý Thiệu Cảnh lại quay về trên sách, rãnh rỗi tự chơi đầu ngón tay, bất thình lình dùng lực hơn lớn, đau đến "Ôi" một tiếng, cũng không quan tâm tới ngón út đang chảy máu, nhanh chóng hướng về Vương gia bị quấy rầy mà nhận tội.

Quý Thiệu Cảnh giống như trách cứ liếc y một cái, Hà Thanh lại đi tới, mím môi ngồi vào trên đùi Quý Thiệu Cảnh, đưa tay ra cho hắn xem, ý tứ câu dẫn khiêu khích không hề che giấu chút nào: "Trầy da."

Quý Thiệu Cảnh vốn định đẩy y xuống, nghe y ủy khuất như vậy, ngừng lại một lát, tiện tay lấy một chiếc khăn ấn xuống vết thương kia, hơi thở ấm áp đan xen lẫn nhau.

Tâm hoa nộ phóng* là cảm giác gì? Một ngàn đóa pháo hoa nổ tung nơi đáy lòng? Không, so với cái đó còn muốn xán lạn khôn cùng, thiếu niên rơi vào tình yêu nào có lý trí để đàm luận, Hà Thanh vốn đã mang hảo cảm với Quý Thiệu Cảnh, hiện tại lại được hắn ôn nhu ấn một cái, cả trái tim cũng hung hăng mà dính vào trên người hắn, kìm lòng không đặng mút lên vành tai Quý Thiệu Cảnh.

[*cực kì vui mừng, sung sướng.]

Vạt áo tán loạn, Hà Thanh biết là y động tay trước, cũng biết cái vị trí thư đồng mài mực này y làm không được, trời đất quay cuồng một trận, y bị Quý Thiệu Cảnh đặt ở trên thư án.

Nụ hôn mềm mại rơi vào bên má, như đối xử với trân bảo quý giá, tiếng thở dốc của hắn dần dần nặng nề, y cảm nhận được tay Quý Thiệu Cảnh đang mò ra phía sau vạt áo của y.

Không sao cả, bồi tiếp Vương Gia so với nghiền mực thoải mái hơn nhiều, Hà Thanh hơi ngẩng mặt, hôn bên gáy Quý Thiệu Cảnh, tưởng tượng đến ngày sau ngọt ngào quấn quýt.

"Nhắm mắt." Thanh âm Quý Thiệu Cảnh kéo y về hiện thực, mặc dù không hiểu tại sao lại để y hưởng thụ trong bóng tối, nhưng y vẫn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, cảm nhận dục vọng đang len lỏi toàn thân.

Quý Thiệu Cảnh nâng eo Hà Thanh, nhìn người dưới thân mị nhãn như tơ, thành thạo mà phối hợp với hắn, luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó, vì thế càng thêm tàn nhẫn bất chấp mà cướp lấy, làm đến nỗi Hà Thanh rên rỉ không ngừng, lại bởi vì sợ bị hạ nhân ngoài cửa nghe thấy, không thể không liều mạng áp chế tiếng động tràn ra.

Cuối cùng, Hà Thanh mềm nhũn trong lồng ngực Quý Thiệu Cảnh, quần áo nửa mở lộ ra vết tích loang lổ trên cổ không nhấc nổi thân, Thụy An Vương lẳng lặng nhìn y thật lâu, rốt cuộc biết thiếu đi cái gì.

—— đôi mắt này, nếu thanh lãnh thêm chút nữa thì tốt rồi.

---

Editor lảm nhảm: tốt cái đầu mi, ngọt ngào mới tốt, quyến rũ mới tốt, thanh lãnh có gì tốt, bà đây ghét thanh lãnh huhu :(((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro