42


Malt không phải Amamiya Seihan.

Một khi ý nghĩ này nảy sinh, nó rất khó tan biến; đôi khi xuất hiện bất ngờ trong khoảnh khắc thảnh thơi, lại cứ quanh quẩn trong đầu.

Morofushi Hiromitsu  đã tìm Amuro Tooru để bàn về việc này không lâu sau đó.

"Cậu ta quá khó hiểu," Morofushi Hiromitsu vừa bất đắc dĩ kể lại đầu đuôi câu truyện, vừa mở ví, "có lúc cảm giác cậu ta quá đơn giản, có lúc lại thấy cậu ta phức tạp đến mức khó hiểu."

"Cũng không phải là lần đầu tiên  Malt," Amuro Tooru thở dài khi nhìn động tác của Morofushi, "tớ hiểu ."

"Ăn xong rồi nói," Morofushi Hiromitsu rút ra một tấm ảnh từ ví, đưa cho Amuro đang ngồi đối diện: "Đây là lúc Malt còn chưa có mật danh."

Đợi một lúc vẫn không thấy Amuro đưa tay cầm lấy , Morofushi hơi nghi hoặc, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý tứ của bạn thân.

"......Sao vậy?" Anh nửa tin nửa ngờ, thu hồi tấm ảnh, lật đi lật lại vài lần, không phát hiện gì khác thường.

Amuro nhìn kỹ hơn, vẻ mặt khó tả: "Cậu ... để ảnh Malt trong ví à?"

Morofushi Hiromitsu đáp tự nhiên: "Đúng, để trong túi dễ đánh rơi, còn có thể cong vênh; để trong ví tiện hơn nhiều."

Amuro trầm ngâm vài giây, cảm thấy lý do này hợp lý, rồi hỏi: "Bức ảnh này có vấn đề gì sao?"

"Đây là bức ảnh sớm nhất chúng ta có thể thấy Amamiya Seihan. Khi đó cậu ta vừa gia nhập tổ chức, chưa đạt được mật danh Malt . Vô tình thế nào mới để lại bức ảnh này." Morofushi đẩy ảnh ra giữa bàn, "Từ góc nhìn dễ nhận thấy, lúc đó bề ngoài Malt khác khá nhiều so với hiện tại."

"Đúng là thay đổi không ít," Amuro nói. "Chủ yếu là kiểu tóc và mắt kính, còn gương mặt thì vẫn là Malt."

Anh ta nhìn kỹ, nói thêm: "Tuy không quá rõ, nhưng lúc đó quầng thâm mắt hắn chưa nặng như bây giờ."

Morofushi, dù đã xem ảnh nhiều lần, vẫn phải nhìn lại, thấy đáp án của mình trùng khớp với Amuro: "Đúng vậy."

Hắn nhớ đến thói quen làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật của người nọ, thở dài: "Cái kiểu này khó hiểu quá, không ch·ết đột ngột, quầng thâm mắt thế nào cũng lộ ra."

Amuro bật cười: "Đúng thế."

"Nhìn bức ảnh này, so với cái gọi là Malt Whiskey..." Morofushi cầm ly, "không bằng gọi là Amamiya Seihan."

"Chính xác. Khi đó hắn còn chưa có danh hiệu." Amuro giơ ly, chạm nhẹ với Morofushi, "Nhưng chẳng lâu sau là có."

Hai người nhấp rượu, im lặng một lúc trên bàn.

"Ba tháng để có danh hiệu 'quái vật'. Không trách Rum nắm giữ mọi chuyện rối rắm vẫn kiên trì muốn giữ hắn dưới trướng." Amuro đặt ly xuống bàn, thốt: "Nhưng hắn vẫn rất bí ẩn. Điều tra Malt Whiskey còn có manh mối, còn Amamiya Seihan thì chẳng có gì."

Morofushi trầm ngâm: "Hắn cho ta cảm giác, hắn không thích 'Malt Whiskey'."

Amuro hơi bối rối: "Nhưng hắn chính là Malt Whiskey mà."

"Ta không ý đó," Morofushi thở dài, khó hình dung. Hắn đặt tay lên bàn, gõ vài nhịp, nói: "Gần đây ta cảm giác không thể đồng nhất Malt Whiskey và Amamiya Seihan."

"Xin lỗi... ta chưa hiểu ý ngươi," Amuro nhíu mày. "Dù Malt Whiskey và Amamiya Seihan là cùng một người, chỉ là cách gọi khác nhau thôi."

Đây vốn là tình huống trong cục diện. Morofushi có chút hối hận vì không truyền đạt trọn vẹn sự kiện cho bạn, nếu không sẽ sinh ra rắc rối không mong muốn.

Nhưng đã mở lời, không nói xong cũng không được. Hắn dựa vào ghế, sau một lúc mới lại nói: "Ta vẫn rất khó hình dung, nhưng tổng cảm giác Amamiya Seihan không thích Malt Whiskey."

"Dù họ là cùng một người?"

"Dù họ là cùng một người."

Không khí trên bàn ăn trở nên thật yên tĩnh, hai người đều như tự chìm đắm trong suy tư của chính mình. Một lát sau, cả hai nhìn nhau, rồi không hẹn mà một lần nữa nâng ly.

" Tuy giờ tớ tạm thời vẫn chưa hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng tớ vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu"

 Amuro Tooru nói, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. 

" Hầu hết những thành viên có mật danh trong tổ chức đều không thích việc có người cố tình tìm hiểu thân phận thất sự của họ, nếu cậu thất sự quyết tâm muốn dồn sự chú ý của mình lên Amamiya Seihan , nhớ cẩn thận một chút."

"Ừ."

Buổi gặp gỡ nhỏ ấy kết thúc cũng chẳng sớm. Dù được ngồi riêng với bạn thân, vừa trò chuyện vừa uống chút rượu giúp Hiromitsu tạm buông lỏng đôi phần căng thẳng trong lòng, nhưng kết quả cuộc nói chuyện lại không như mong đợi, khiến anh không khỏi thấy chút tiếc nuối.

Anh hiểu , cảm giác tiếc nuối ấy vốn dĩ là điều tất nhiên. Ngay cả chính anh chẳng thể hiểu rõ những suy nghĩ mơ hồ kia của bản thân — mà khi đã không thể diễn tả rành mạch, việc không nhận được sự đồng tình hay thảo luận cũng là điều bình thường.

Lúc mình vội vàng nhắc tới cái suy nghĩ kia, có lẽ là muốn Zero giúp mình phân tích một chút, Hiromitsu nghĩ, nhưng mà cái suy nghĩ này cũng quá mức mơ hồ, nếu không có bằng chứng rõ ràng, cả hai có lẽ sẽ không lâm vào cục diện rối rắm như này.

Sau khi chào tạm biệt bạn thân, Hiromitsu một mình rảo bước trên con đường.

Thời gian chớp mắt đã tiến vào cuối hạ, nhiệt độ buổi tối cũng không quá thấp, nhưng cũng chẳng ấm áp gì, nhưng trước đó anh cũng đã mặc áo khoác, vì vậy cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Trên đường phố, người đi bộ thưa thớt, chỉ ngẫu nhiên có một vài chiếc xe lướt qua.

Morofushi Hiromitsu bỗng nhiên nhớ tới một người, cái người cũng có thói quen đem bản thân hòa làm một với đêm đen tịch mịch.

Anh cũng bất giác nhận ra, bản thân dường như đã rất nhiều lần đứng từ xe quan sát người ấy, xem cái cách người ấy bước từng bước vào màn đêm.

Người ấy từng cùng anh đi song song bên nhau, cũng từng mạnh mẽ kéo anh đi trên con đường vắng vẻ, nhưng đến cuối cùng, lần nào cũng vậy, người ấy vẫn sẽ rời đi một mình.

Morofushi Hiromitsu tại khoảnh khắc này bỗng dưng tò mò, người ấy vì cái gì luôn đi dạo một mình vào ban đêm, là vì yêu thích sao? 

Hay là thói quen? 

Hay vì một nguyên nhân đặc biệt nào khác?

Người ấy, khi một mình bước đi trên con đường trống trải và tối tăm ấy... rốt cuộc mang theo tâm tình gì?

Muốn tới đâu?

Người ấy chọn con đường đó, vì điều gì?

Và liệu có khi nào, vì mỏi mệt quá đỗi,  mà buộc phải dừng chân đôi chút giữa màn đêm?

Hiromitsu không biết, anh mang theo những suy nghĩ vu vơ đó tiếp tục tiến về phía trước, đi thẳng về phía trước, dù cho có đi ngang qua căn phòng an toàn cũ, anh vẫn không dừng lại.

Có lẽ do không nhận được khẳng định từ bạn tốt, đến khi trời bắt đầu hửng sáng, Hiromitsu vẫn không tìm được đáp án chính xác.

Khi con đường an toàn quen thuộc lại hiện ra trước mắt, anh cuối cùng cũng dừng bước.

 Anh ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đang dần hửng sáng, cảm giác buồn ngủ bỗng chốc lan tràn.

Anh không biết người kia khi rời đi đã mang theo tâm trạng như nào, vì sao lại đi qua đoạn đường kia, nhưng nghi vấn cứ chồng chất nghi vấn, như vừa bừng tỉnh lại như mơ hồ - mình, vì sao lại đi đến tận bình minh?

Anh cuối cùng vẫn xoay người, đi về phía phòng an toàn. 

Morofushi Hiromitsu dùng chìa khóa mở cửa phòng, tiện tay treo áo khoác lên giá ở huyền quan, vào phòng tắm rửa mặt, thay một bộ quần áo, rồi thẳng người ngã xuống giường.

Thức đêm với anh mà nói cũng không tính hiếm , anh cũng không đến mức bởi vì một đêm không ngủ mà mệt mỏi như vậy.

Đại khái là bởi vì đêm qua anh đã suy nghĩ quá nhiều vấn đề, mà những vấn đề đó dù  dù có cân nhắc bao nhiêu, có đồng cảm đến mấy, cuối cùng vẫn khiến hắn tự vấn chính mình — mà một đêm trôi qua, vẫn chẳng thể tìm được đáp án.

Anh ngủ, trong lòng vẫn đầy suy tư.

Hôm nay không có nhiệm vụ, anh cố ý tắt đồng hồ báo thức, chờ đến khi tỉnh dậy , sắc trời đã hoàn toàn sáng.

Ánh mặt trời chói lóa xuyên qua rèm cửa chiếu vào, Morofushi Hiromitsu theo bản năng híp mắt, giơ tay che một chút.

Cơn buồn ngủ đã tan, nhưng mệt mỏi vẫn còn sót lại. Anh duỗi người, rồi tùy tiện mở cửa phòng ngủ bước vào.

Động tác của anh thoáng dừng lại. 

Người ngồi trên sofa quay đầu nhìn qua, giơ tấm vật ấy trong tay — quá đỗi quen thuộc — mỉm cười nói:

"Anh quả thực rất thích bức ảnh này nhỉ?"

Morofushi Hiromitsu: "Tôi......"

"Anh ?"

Sau một lúc lâu, Morofushi Hiromitsu nhắm chặt hai mắt, bất chấp tất cả, nói:
"Ừ... tôi thực sự thích."

__________________________

Morofushi Hiromitsu không biết Malt đã đến và đợi bao lâu, nhưng người kia vẫn mang theo bữa sáng.

Anh lấy phần bữa sáng đã lạnh và cho vào lò vi sóng hâm lại, không muốn lãng phí chút gì.

Quay lại phòng khách, anh hỏi:
"Tủ lạnh có kem đó, cậu có muốn ăn không?"

Người nọ nằm trên sofa, nghịch ngợm với anh, trêu chọc như quen thuộc, khiến Morofushi Hiromitsu không biết người ấy thực sự đang nghĩ gì.

Anh không nhận được câu trả lời. Theo thói quen, Morofushi Hiromitsu định hỏi lại, nhưng vừa mở miệng thì bỗng nhiên im bặt.

Trên sofa, người nọ nghiêng đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt bình tĩnh kia vẫn nhìn thẳng, như đang dò xét ý nghĩ của anh.

Anh nhanh chóng chỉnh lại thần sắc, nở nụ cười, hỏi:

"Muốn ăn kem không?"

Người nọ chỉ thu hồi ánh mắt, tiếp tục chơi đùa với vật trong tay.

Morofushi Hiromitsu nhẹ nhàng thở ra. Tiếng lò vi sóng vang lên như một cứu cánh, anh vội mượn cơ hội lui lại phòng bếp.

Morofushi Hiromitsu lấy bữa sáng ra từ lò vi sóng, nhìn Malt ăn uống như bình thường, bỗng rơi vào trầm tư.

Kỳ thật, anh vừa chuẩn bị nói — "Malt, muốn ăn kem không?"

Rõ ràng mọi thứ vẫn bình thường, không có gì khác biệt, không phát sinh điều gì dị thường. Nhưng chỉ một khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt người nọ, tên "Malt " bỗng nghẹn lại trong cổ họng anh, dù đã gọi vô số lần.

Malt không phải Amamiya Seihan — ý nghĩ đó trào ra không thể kiềm chế, dù có muốn cũng không áp xuống được.

Anh nhớ lại lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ cùng người nọ vào buổi tối ấy. Người nọ cầm cây kem, tiện tay ném vào thùng rác, quay lại nhìn anh và hỏi:

— "Anh biết tên của ta sao?"

Anh chỉ kịp nghĩ đến cách thoát thân, bất đắc dĩ trả lời:

— "Malt ."

Người nọ lắc đầu:

— "Không đúng."

— "Đó là danh hiệu, không phải tên."

— "Tên của tôi là Amamiya Seihan."

Nghiêm túc nghĩ lại, từ lần đầu gặp nhau đến nay, người nọ chưa từng tự xưng là "Malt" một lần nào.

Dùng "Malt" gọi người ấy sẽ luôn bị xem nhẹ, dù nói gì cũng không nhận được phản hồi. Người nọ vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Nhưng khi Gin thốt ra tên "Amamiya Seihan", người ấy lập tức bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn như học trò nghe hiểu tiếng người trong nháy mắt.

Một mình lang thang trong đêm, anh không thể nghĩ thông mọi chuyện, nhưng khoảnh khắc này như tìm được đáp án đã giấu đâu đó trong tâm trí.

— "Tên của tôi là Amamiya Seihan."

Đúng vậy, người ấy từ đầu đã nói với anh , đáp án luôn ở trước mặt, nhưng phải đến tận bây giờ, hắn mới khó khăn lắm mới phản ứng được.

Bởi vì người ấy từ đầu đến cuối vốn là Amamiya Seihan, không phải Malt Whiskey, nên việc gọi tên "Malt" trong lòng chẳng thể nhận được hồi đáp. Anh lẩm bẩm lặp lại câu ấy trong đầu:

— "Tên của tôi là Amamiya..."

"Ừ?"

Một âm thanh nghi ngờ vang lên phía sau, khiến Morofushi Hiromitsu cứng đờ, xoay người theo bản năng như muốn giải thích. Nhưng cùng lúc đó, một tiếng khác vang lên — âm thanh ấy vang sớm hơn cả tiếng của hắn:

— "Anh muốn cùng họ với tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro