Chương 1
Không gian bị xé thành hai nửa, rồi có người như bị nôn ra rơi xuống chỗ ngồi một cách vững vàng. Những người đến là vài học sinh tiểu học, họ nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc thốt lên.
“Đây là...?”
“Ể! Chị Ran cũng ở đây nè!”
“Cả Tiến sĩ!”
Mọi người đều nhìn quanh bốn phía, có người quen, có người lạ. Chỉ có Haibara Ai ngồi bên phải Tiến sĩ Agasa cúi đầu, nhìn kỹ thân thể còn hơi run rẩy. Tiến sĩ Agasa phát hiện ra, lặng lẽ đắp chiếc chăn mỏng có sẵn của rạp chiếu phim lên vai Haibara Ai.
Sau khi có tiếng “ting ting” vang lên từ bốn phương tám hướng trong không gian, một giọng trẻ con non nớt mới theo đó xuất hiện, “Chào các bạn, là tôi đã dịch chuyển các bạn đến đây. Các bạn có thể gọi tôi là Cuốn sách.”
Sakaguchi Ango khựng lại, chẳng lẽ là thứ mà anh đang nghĩ đến sao...
“Cuốn sách?”
“Đúng vậy, có những người trong số các bạn có thể biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng điều đó không quan trọng,” Giọng trẻ con của Cuốn sách rất trong trẻo, “Bởi vì thế giới của hai bên các bạn sắp bị hủy diệt rồi!”
Mọi người: “…”
Mọi người: ?!
“Hả?”
“Khoan đã, cái gì gọi là sắp bị hủy diệt?” Giọng nói nghiêm túc của Kunikida Doppo khiến người ta không khỏi an tâm, nhưng câu trả lời của Cuốn sách lại khiến người ta bắt đầu lo lắng.
“Bởi vì thế giới hai bên các bạn sắp dung hợp rồi. Xuất phát từ sự khác biệt về hệ thống sức mạnh, trong quá trình dung hợp khả năng cao sẽ xảy ra phản ứng bài trừ dẫn đến vụ nổ thế giới ——!”
“Vụ nổ?!”
Edogawa Conan và Hattori Heiji ánh mắt giao nhau, đều thấy được sự cảnh giác từ mắt đối phương.
“Chúng ta dựa vào đâu mà tin ngươi?” Nakahara Chūya trầm giọng nói.
“Ai biết ngươi có phải là âm mưu của kẻ địch hay không?” Elise khoác tay Mori Ōgai kêu lên.
Cô bé tóc vàng mắt xanh đặc biệt nổi bật trong đám đông, giọng nói lẫn vào đây cũng rất rõ ràng, “Tóc vàng... là trẻ con nước ngoài sao?” Một người đàn ông mập mạp mặc đồ đen đeo kính râm nói.
Vermouth ngồi ở phía sau thần sắc điềm nhiên liếc nhìn về phía đó, “Đám người bên kia không hề đơn giản đâu... Dù là một cô bé cũng đừng nên coi thường, Vodka.”
“Hả? Ồ...”
“Có lẽ nào quá khoa trương rồi không?” Lời nói của Amuro Tōru khiến khóe miệng Vermouth cong lên, “Việc chúng ta bị dịch chuyển đến đây từ hư không, chẳng phải đã là một chuyện rất khoa trương rồi sao? Cậu nói đúng không Bourbon?”
Vermouth tâm trạng rất bình thường.
Phải biết rằng ả vừa mới còn đang nghỉ mát trên bãi biển Hawaii dưới ánh nắng mặt trời, nháy mắt một cái đã bị dịch chuyển đến đây, bộ bikini trên người cũng bị đổi thành bộ đồ đen bó sát mà ả thường mặc khi ra ngoài.
Hơn nữa...
Ả đưa mắt nhìn về phía trước, phía trước nữa, nơi ấy.
Mōri Ran đang ngồi ở hàng ghế thứ ba trò chuyện với hai người bạn thân bên cạnh.
Tại sao cái thứ gọi là Cuốn sách sẽ đưa cả con bé đến đây chứ...
Nếu thật sự có nguy hiểm thì...
“Nhưng tôi đang giúp các bạn mà!” Cuốn sách nói, “Việc thế giới các bạn hợp nhất cũng là vấn đề do tôi, vì vậy để bù đắp chuyện này, tôi quyết định tập hợp các bạn lại để cùng nhau xem phim!”
“... Xem phim?”
Nakahara Chūya biểu cảm khá phức tạp, “Hả? Việc bù đắp có liên hệ trực tiếp gì với xem phim à?”
“Đúng đó đúng đó!” Elise bất mãn.
Nakajima Atsushi: “A?”
“Tôi có tìm thấy một thế giới song song đã hợp nhất, mặc dù có nhiều điểm tương đồng, nhưng cũng ít nhiều có chút khác biệt...” Cuốn sách tiếp tục, giọng trẻ con mô phỏng vậy mà nghe còn hơi ấm ức?
Nó nói: “Đây chẳng phải là muốn các bạn chuẩn bị trước sao... Xin các bạn yên tâm, chờ các bạn xem phim xong ký ức đều sẽ được giữ lại, hơn nữa tốc độ dòng chảy thời gian của rạp chiếu phim và bên ngoài cũng bất đồng, tôi có thể đảm bảo về cơ bản sau khi các bạn quay về, bên ngoài chỉ mới trôi qua vài giây.”
“Vài giây.” Mōri Ran khẽ lặp lại.
Toyama Kazuha cũng giật giật khóe miệng, “Tốt lắm, vài giây, chúng ta đây có thể nghĩ trước nên giải thích với giáo viên việc chúng ta biến mất giữa giờ học vài giây như thế nào rồi.”
Suzuki Sonoko nhận ra điều này, “Nếu tớ nói với giáo viên chúng ta biến mất là do làm ảo thuật, Ran cậu nghĩ giáo viên sẽ tin không?”
Mōri Ran lộ ra vẻ mặt “cậu nghĩ sao”, Suzuki Sonoko thở dài, “Thôi được, nghĩ thế nào cũng không thể mà...”
Tiến sĩ Agasa mở to mắt, “Cái này đã không thể dùng khoa học để giải thích rồi đúng không?!”
“Việc chúng ta đến được đây thì chuyện này đã không còn là khoa học nữa đâu!” Hattori Heiji nói.
Ba người của Đội Thám tử nhí thực ra lại hơi phấn khích, mặc dù không thể hiểu nổi tại sao họ cũng bị dịch chuyển đến, nhưng mà!
Xem phim đó!
Tuyệt vời!
“Nhưng mà vì sao Conan và Ai-chan lại ngồi ở phía trước vậy...” Yoshida Ayumi bĩu môi, Kojima Genta cũng nói: “Đúng đó, còn cách xa như vậy nữa.”
Yoshida Ayumi chỉ vào Amuro Tōru hơi ở phía sau, “Hơn nữa tại sao Amuro-san lại đi ra tận chỗ xa thế, còn ngồi cùng một nhóm người trông có vẻ không phải người tốt gì...”
Tsuburaya Mitsuhiko gãi đầu, “Nếu là rạp chiếu phim thì có thể đổi chỗ không? Tôi thấy vẫn còn rất nhiều ghế trống? Vậy thì Amuro-san cũng có thể ngồi gần hơn chứ? Cảm giác nhóm người mặc đồ đen kia rất nguy hiểm...”
Mōri Ran và mấy người khác nghe vậy cũng cùng quay đầu lại, “Thiệt này, sao Amuro-san lại ngồi ở phía sau vậy?”
“Người tóc bạc đó cho tớ cảm giác... rất đáng sợ.” Toyama Kazuha rụt cổ lại.
Suzuki Sonoko: “Nhưng nếu nhìn kỹ thì, vẫn là một anh chàng đẹp trai máu lai đó!”
“Sonoko!” Cậu không muốn sống nữa hả?!
Amuro Tōru gượng cười giả vờ không quen biết: “...”
Thật sự rất tệ mà...
Lại còn bị xếp ngồi vị trí này.
Lúc này Cuôn sách cũng lên tiếng, “Vị trí đã được xác định thì không thể rời đi đâu! Để đề phòng bất trắc, các bạn sẽ không đói cũng không khát trong không gian này, chức năng cơ thể sẽ dừng lại ở một giây trước khi các bạn bước vào đây.”
Sakaguchi Ango đẩy gọng kính, nhìn quanh xung quanh, dưới quầng thâm mắt là sự kinh ngạc và mệt mỏi không thể che giấu.
Cho nên tại sao cả Cục Đặc Vụ Dị Năng chỉ có mỗi anh bị dịch chuyển đến vậy!!!
Hơn nữa bắt anh ngồi một mình nguyên một hàng là có ý gì chứ!!
Nói đi cũng phải nói lại, ở đây có thể ngủ không?
Okiya Subaru ngước đôi mắt híp để lộ một khe hở, quét qua một vòng, rồi lần nữa nhắm lại.
Lúc này, Mōri Kogorō đang gào thét trong lòng.
Tại sao lại bắt ông ngồi cùng ba đứa nhóc chứ!!!
Ông cố gắng chống cự, nhưng phát hiện mình bị cố định trên ghế sofa của rạp chiếu phim, có thể tùy ý thay đổi tư thế tại chỗ, nhưng không có cách nào di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác.
Động tĩnh khiến Mōri Ran đằng trước quay đầu lại, “Rốt cuộc bố đang làm gì vậy, bố...”
Sau khi thấy có người đã cố gắng rời khỏi chỗ ngồi nhưng không thành công, mấy người bên Mafia Cảng và Công ty Thám tử Vũ trang cũng từ bỏ việc thử nghiệm, “Hình như bên kia đều là người thường...” Nakajima Atsushi hạ giọng.
Yosano Akiko cau mày, “Đám người mặc đồ đen ở phía sau kia, trông rất giống mafia.” Miyazawa Kenji nghiêng đầu, “Không thể trông mặt mà bắt hình dong đâu...”
Gin cảm nhận được một ánh mắt đang đánh giá mình, hung ác trừng mắt sang. Miyazawa Kenji bị ánh mắt đột ngột nhắm vào của Gin làm hoảng sợ, cậu khẽ vỗ ngực nói với Yosano Akiko: “Ặc, được rồi, có lẽ chị nói đúng.”
Cô hừ nhẹ.
“Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thế nào?” Vermouth có chút thích thú nói, Gin lạnh lùng nhìn ả, “Cô muốn nói gì?” Ả nhún vai, “Nói thật lòng thôi, trước đây anh chẳng phải cũng phái người lén lút theo dõi tôi sao?”
Amuro Tōru giả vờ kinh ngạc, “Ồ, còn có chuyện như thế à, thật đáng sợ.”
Chianti nheo mắt đầy nguy hiểm, “Hửm? Mày không phải đang gây náo loạn đó chứ Bourbon?!”
Amuro Tōru chớp chớp mắt: “Ể, là vậy à?”
Chianti không nói nên lời, “... Tsk.”
Chết tiệt, đột nhiên muốn xử tên đồng nghiệp giả ngây giả ngô trước mắt này.
“Trong thời gian xem phim, rạp chiếu phim cấm đánh nhau! Tất cả các cách thức dẫn đến cuộc chiến giữa hai bên đều đã bị tôi tạm thời chặn lại, sau khi các bạn rời đi sẽ được hoàn trả cho các bạn.”
Nghe lời này, Sakaguchi Ango từ bỏ ý định sử dụng 『Trụy lạc luận』 lên toàn bộ rạp chiếu phim.
Dù sao dị năng cũng không dùng được rồi.
Edogawa Conan sờ vào đồng hồ, phát hiện nó thật sự đã biến thành chiếc đồng hồ trẻ em nắp gập thông thường, ngay cả chiếc nơ đỏ cũng biến thành phụ kiện bình thường. Cậu trở nên thận trọng.
“Đây là sức mạnh của thế lực thần bí sao? Nhưng cái máy thay đổi giọng nói của mình cũng không tính là vũ khí mà...” Cậu lẩm bẩm.
Phía Công ty Thám tử và Mafia Cảng.
“Quả nhiên, dị năng không dùng được.”
Vừa đến không gian này, Tanizaki Junichirō vốn muốn sử dụng dị năng 『Mong manh hoa tuyết』, nhưng phát động cả buổi cũng không thấy một tí gì bóng dáng dị năng. Nghe Cuốn sách nói vậy, cậu mới như chợt tỉnh ngộ mà ngoan ngoãn ngồi yên.
Dị năng không dùng được, cũng không thể rời khỏi vị trí, cho dù có ai đó muốn làm gì họ thì cũng không làm được gì đúng không?
“Nguyên tắc của Cuốn sách ta đều hiểu rồi, nhưng tại sao dị năng của tên đó vẫn còn vậy!!” Yosano Akiko không kìm được mà lớn tiếng, mà hướng ngón tay cô chỉ chính là Mori Ōgai đang vẻ mặt vô tội được Alice ôm lấy ở phía sau cô.
Elise nở một nụ cười xán lạn, “Aiya, bị phát hiện rồi.”
Sự việc nhỏ này cũng khiến đám người Amuro Tōru và Edogawa Conan cùng chú ý đến từ nào đó.
Dị năng?
Elise buông tay, cô bé đứng lên ghế sofa chống hông nói: “Vô lễ! ‘Tại sao vẫn còn’ gì chứ! Nhìn xem, tôi đâu có không bay lên được, kim tiêm lớn của tôi cũng không biến ra được! Cái này không phải là ‘không còn’ thì còn gọi là gì!”
Mèo tam thể đang nằm ở một nơi nào đó trong rạp chiếu phim, phát hiện mình vậy mà vẫn có thể chạy lung tung, cũng phụ họa gật đầu mèo.
Mặc dù ông không biết tại sao dị năng của mình không biến mất, vẫn có thể duy trì vẻ ngoài của mèo, nhưng việc không bị giữ trên ghế sofa là quá tuyệt vời!
Ông vừa lén thử rồi, dù cả người nằm trên ghế sofa, cũng sẽ không bị giam cầm, mọi người đều bị giữ tại vị trí của mình, nhưng ông thì có thể tự do hành động!
Mèo quả nhiên không giống người mà!
Mèo tốt! Người không tốt!
Mori Ōgai lau mồ hôi, tay hắn đưa lên an ủi Elise. Mặc dù hắn cũng không biết tại sao Elise-chan rõ ràng là dị năng thể nhưng lại vẫn còn đó, nhưng hắn đích xác không có cách nào thao túng Elise-chan để tấn công được.
Cảm giác này lại khác với lần của Dead Apple.
Hắn vẫn có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Elise-chan, nhưng lại không thể miêu tả chính xác cảm giác này.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Ha! Trong cái rủi có cái may!
“Được rồi được rồi Elise-chan, Elise-chan lúc giận dỗi vẫn đáng yêu lắm hì hì... Đứng thế không phải là quý cô đâu, lại đây chúng ta ngồi xuống có được không, em thích gì...”
Nakahara Chūya ngồi ngay ngắn trên ghế với vẻ mặt không cảm xúc. Mặc dù người ngồi bên cạnh anh là Thủ lĩnh, mặc dù hiện tại tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều đang nhìn về phía này, mặc dù anh có thể nghe thấy tiếng cười của Dazai Osamu từ phía Công ty Vũ trang truyền đến, nhưng anh, không hề hoảng sợ.
Chỉ cần anh không ngại, người ngại cũng chỉ có thể là người khác!
“Hừ, đồ ngốc Rintarō! Muốn người ta ngồi xuống tại sao không lau sạch ghế sofa đi!”
Mori Ōgai cúi đầu, trên ghế ngồi của Alice toàn là dấu chân do cô bé trèo lên giẫm đạp. Hắn lấy khăn tay từ trong lòng ra, không hề ghét bỏ mà lau sạch dấu chân, “Hừ hừ, này còn tạm được.” Cô bé ngồi xuống lại.
Động tĩnh lần này, cả hai bên đều không chú ý đến âm lượng, đương nhiên cũng bị những người khác nghe thấy.
“Sao, cảm giác...” Yoshida Ayumi nhíu mày.
Tsuburaya Mitsuhiko: “A, hình như là giọng điệu của kẻ bắt cóc trên TV...”
Sau lời giải thích của Cuốn sách, Haibara Ai lờ mờ cảm nhận được sự hiện diện của thành viên Tổ chức Áo đen cũng hơi dịu xuống. Cô trả lại chiếc chăn cho tiến sĩ Agasa, dựa vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Hattori Heiji hạ giọng, “Tình huống gì vậy? Họ trông như có thù hằn?” Edogawa Conan lắc đầu, tỏ ý cậu cũng không biết, “Hattori, cậu vừa nãy... có nghe thấy từ ‘dị năng’ mà người phụ nữ tóc đen đó nói không?”
Cậu gật đầu, “Ừ, cảm giác rất giống những năng kỳ lạ chỉ xuất hiện trong truyện tranh thiếu niên?”
Haibara Ai vẫn nhắm mắt, sau khi hít sâu vài lần, mới khẽ nói: “Có lẽ đây chính là hệ thống sức mạnh mà Cuốn sách nói, dị năng mà chúng ta không có còn họ thì có, thế giới bị cưỡng chế dung hợp sẽ chỉ nổ tung.”
“Vậy chúng ta đến đây xem phim cũng không thể ngăn cản thế giới hợp nhất được mà?”
Tiến sĩ Agasa tưởng tượng một chút, vừa nghĩ đến cuộc sống bình thường hàng ngày của mình sắp xuất hiện cảnh tượng nơi nơi nổ tung, khắp nơi là những người dị năng kỳ lạ bò lổm ngổm, bay loạn xạ, tỉ lệ phạm tội có lẽ cũng sẽ tăng cao, phát minh vừa hoàn thành giây trước không chừng giây sau đã bị người lạ có thể di chuyển tức thời từ đâu đó xông ra phá hủy...
Đáng sợ quá!!
Nếu thế giới trở nên như vậy thà bị nổ tung còn hơn!
Thế là Cuốn sách lại lên tiếng bổ sung: “Cho nên tôi cần các bạn thông qua việc xem phim để thấy được bản thân các bạn ở thế giới song song đã làm như thế nào, và từ đó có được nhận thức nhất định về thế giới của đối phương, vậy sẽ phần nào làm dịu đi phản ứng bài trừ sau khi hai thế giới hợp nhất.”
“Thế chúng ta chỉ có thể ngồi đây xem cái gọi là phim này thôi sao?” Tiến sĩ Agasa còng lưng, “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy,” Edogawa Conan cười bất đắc dĩ.
Ngay cả Mōri Kogorō làm động tĩnh lớn đến vậy cũng không thể thoát khỏi vị trí ngồi, cho dù là cô bé tóc vàng lúc nãy, cũng chỉ là đứng trên vị trí của mình, bản thân vẫn đừng nên phí công vô ích thôi.
“Thế lực thần bí kiểu này thật đúng là phiền phức.” Haibara Ai nói ra tiếng lòng của vài người, “Chẳng qua, Kudō, cậu cũng phải cẩn thận, cậu có chú ý đến những người phía sau không?”
Edogawa Conan nghiêm túc gật đầu, “A, chú ý rồi, Amuro-san đang ngồi cùng với Gin và mấy người đó.” Hattori Heiji nuốt nước bọt, “Nếu đã không thể rời khỏi chỗ ngồi, thì chúng ta ở trong rạp chiếu phim này, hẳn là vẫn an toàn... chứ.”
“Căn cứ vào tình huống rạp chiếu phim này là an toàn, thì xem như vậy đi.” Haibara Ai bình thản.
Quay sang phía Công ty Thám tử Vũ trang, Nakajima Atsushi do dự nửa ngày, “Ranpo-san, chúng ta...” Edogawa bĩu môi, “Ranpo-sama đâu phải thần linh, có một số thứ Atsushi cũng phải động não suy nghĩ mới biết được! Không... nếu cậu đã hỏi… dựa theo những manh mối Ranpo-sama biết được, nơi này tạm thời an toàn.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, Dazai Osamu cũng quay đầu an ủi cậu, “Yên tâm đi, nếu Cuốn sách thật sự muốn làm gì chúng ta, cũng sẽ không để chúng ta ngồi đây xem phim gì đó đâu, huống chi ——” Hắn kéo dài giọng, dùng ngón tay chỉ về phía Mafia Cảng, “Huống chi ngay cả bọn họ cũng đều ở đây, cho dù thật sự có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì cùng chết thôi!”
Rồi bị Kunikida Doppo tức giận tấn công, “Cậu đang nói lời mê sảng gì đấy! Cái gì mà cùng lắm thì cùng chết, cậu không thể mong điều gì tốt đẹp được hả?”
Trong lòng Nakajima Atsushi thầm lặng giơ ngón cái tán thành với Kunikida Doppo.
Anh nói đúng! Kunikida-san!
Ánh mắt Ozaki Kōyō rời khỏi Nakajima Atsushi, nàng quay người sang hạ giọng, “Chuyện này... Ōgai-dono nghĩ sao?”
Mori Ōgai đã khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng thường ngày, hoàn toàn không nhìn ra hắn và cái tên giống tội phạm dụ dỗ bé gái lúc nãy là cùng một người, hắn chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ của mình, “Gần giống với suy nghĩ của Kōyō-dono, bình tĩnh xem diễn biến... thế nào?”
Ozaki Kōyō cười nhẹ, “Nếu đã cùng ý kiến với *thiếp, thiếp tự nhiên cũng nghĩ như vậy.”
*Bản gốc là 妾身, Hán việt là thiếp thân, đây là tiếng tự xưng khiêm nhường của nữ giới Trung quốc thời xưa, bên Nhật cũng có nên mình lấy theo bên Nhật, đó là わらわ, được phụ nữ trong các gia đình samurai sử dụng vào đầu thời kỳ cận đại.
Đội Thám Tử Nhí líu ríu trò chuyện, Mōri Kogorō nghe mà đầu óc quay cuồng.
Tsuburaya Mitsuhiko liếc mắt nhìn về phía sau, thì phát hiện Amuro Tōru đang ngồi cùng một người phụ nữ, cậu kéo Yoshida Ayumi và Kojima Genta, “Đó không phải là Amuro-san sao? Sao anh ấy ngồi xa vậy?”
“Không biết nữa... Cảm giác những người bên cạnh Amuro-san đều đáng sợ quá...” Yoshida Ayumi rụt rụt cổ.
Amuro Tōru cũng chú ý đến động tĩnh của bọn trẻ, biểu cảm anh như thường, trong lòng chỉ hy vọng đám người Gin đừng nhìn ra manh mối gì, và cũng hy vọng đám bọn đừng đến bắt chuyện với mình thì tốt...
“Nếu mọi người không có dị nghị gì nữa, vậy buổi xem phim bắt đầu đây!”
【Hôm nay, Mōri đang ngồi trên chiếc ghế xoay của Văn phòng Thám tử Mōri cảm thấy vô cùng buồn bực.】
Mōri Kogorō khựng lại.
Sao mở đầu lại là ông chứ!
【Còn về nguyên nhân là gì? Nhìn ra phía sau Mōri, tầng hai của tòa nhà đối diện cách một con đường đã được thuê lại, theo tấm biển trên móc cẩu ngoài cửa nâng lên, cái tên đó cũng hiện ra rõ ràng.】
【 “Công ty Thám tử Vũ trang” là tên của mặt bằng mới chuyển đến đối diện.】
“Vậy mà lại có một văn phòng thám tử mở ngay đối diện văn phòng của tôi!” Mōri Kogorō há hốc miệng.
Chẳng trách bản thân kia sẽ buồn bực, sao có thể không buồn bực được chứ?! Kẻ giành giật việc với mình mở cửa ngay đối diện!
“Văn phòng Thám tử Mōri...?” Gin lẩm bẩm, “Luôn cảm thấy có chút quen thuộc.” Trong lòng Amuro Tōru chương báo động vang inh ỏi, anh vội vàng ngắt lời: “Bởi vì thân phận này của tôi là làm việc ở quán cà phê tầng dưới, cho nên mới quen thuộc thôi?”
Vodka cũng gật đầu, “Đúng vậy đại ca, trước đây em còn mang bữa sáng từ quán cà phê đó cho anh, anh nhớ không? Cái bánh sandwich đó là do Bourbon làm.”
Có sẵn cớ giúp đỡ sao lại không làm, Amuro Tōru nói tiếp: “Nếu Gin thích ăn, tôi có thể gửi cho anh công thức bánh sandwich sau khi chúng ta ra ngoài...”
“Không cần.”
Gin lướt qua một lượt Vodka đang khen tay nghề nấu ăn của Amuro Tōru, Amuro Tōru đang quay đầu truyền thụ công thức, Chianti đang lắng nghe với vẻ “Tôi cũng muốn công thức”, Korn im lặng không nói, và Vermouth đang chờ xem kịch hay.
Hắn cười lạnh một tiếng, rồi không thèm để ý đến mấy người kia nữa, tiếp tục xem phim.
【Ran bước ra từ nhà bếp, trên tay còn bưng đĩa trái cây đã rửa sạch, “Đây là trái cây mẹ mang đến, cho dù bố có buồn bực vì đối diện cũng mở một văn phòng thám tử, cũng phải ăn một chút đi.” Cô nàng nói thêm, “Hơn nữa nho khá ngọt đó.”】
“Ran cũng xuất hiện rồi.”
【“Xì, đâu phải bố bảo bà ấy mang đến.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng khi Ran đặt đĩa trái cây lên bàn, tay ông vẫn đưa ra, cầm một quả nho cho vào miệng nhai.】
Tanizaki Junichirō có chút thèm, “Hình như mình lâu rồi không ăn trái cây...”
“Vậy sau khi ra ngoài, Naomi mua trái cây cho anh hai ăn nha?” Cô gái vẽ vòng tròn trước ngực cậu con trai.
Mōri Kogorō chú ý đến ánh mắt Mōri Ran nhìn qua.
“Gì, gì chứ, trái cây của Eri đã gửi đến rồi, không ăn thì phí lắm!”
Mōri Ran mắt nửa vành trăng, “Phải phải phải, bố cứ cứng miệng đi.”
Edogawa Conan: “Bác ở thế giới nào cũng đều là đức tính này cả.”
【“Bố!” Đối diện với ánh mắt không vui của Ran, Mōri khô khan khen ngợi một câu, “Thật, thật sự rất ngọt ha.”
Lúc này, “Em về rồi.” Conan đeo cặp sách đẩy cửa bước vào, “Đối diện cũng mở một văn phòng thám tử, chỉ là cái tên hơi kỳ lạ.” Ran lại nói: “Trái cây mẹ gửi còn dư lại một ít, có cần mang sang biếu đối diện không ạ?”
“Hả? Mang sang biếu? Nếu là thăm hỏi thì gặp mặt là được rồi mà? Trái cây đắt lắm mà.” Mōri Kogorō phụ họa gật đầu, “Đúng đúng đúng, gặp mặt thôi không cần tặng quà đâu.”
"Bố!”】
Mōri Ran ôm mặt, “Thật mất mặt...”
Ngón chân đã bắt đầu cào xuống đất.
【Conan đặt ba lô lên ghế sofa, chạy chậm đến trước bàn làm việc, đưa tay lục lọi trong đĩa, cũng lấy một quả nho ăn, “Bây giờ đi luôn ạ? Ran-neechan?”
Ran suy nghĩ một lát, “Ngày mai đi? Ước chừng hôm nay bên kia cần dọn dẹp vệ sinh gì đó, ngày mai chắc sẽ...” Chưa đợi cô nói xong, đã nghe thấy một trận ồn ào từ văn phòng thám tử tầng hai đối diện, tiếp theo là một tiếng hét chói tai kinh hãi: “Á á á!!!”
“Chẳng lẽ có chuyện xảy ra rồi?!”
Cả ba người đều khựng lại, rồi lập tức phản ứng. Họ nhanh chóng chạy xuống lầu sang bên đối diện, vừa bước vào cửa đã cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương ập vào mặt, “A!” Cả ba người đều rùng mình, Conan nhìn quanh, nhưng không tìm thấy bất kỳ nguồn phát ra khí lạnh nào.
“Mấy người đừng làm loạn nữa coi! Có khách đến kìa, đừng dọa khách sợ!” Người nói là một thanh niên đang cầm chổi, anh có mái tóc nâu gọn gàng, đôi mắt xanh lục toàn là vẻ giận dữ.】
“Đó là Dazai-san đúng không?” Nakajima Atsushi nhìn thấy bóng người đang vắt chân lên cổ chạy trên màn hình.
Dazai Osamu lại không để ý, bởi vì đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào người bên cạnh bản thân mình trên màn hình.
Mặc dù để tóc dài, còn tết thành bím, nhưng khuôn mặt đó... rõ ràng là Odasaku!
Sakaguchi Ango cũng ngây người nhìn người trên màn hình, trong lòng càng thêm lẫn lộn đủ mọi cảm xúc.
【“Nếu quý khách không chê có thể ngồi ở đây.” Lần này người nói là một thanh niên tóc nâu xám đứng ở góc phòng, tuy biểu cảm bình thản, nhưng ánh mắt ông vẫn luôn nhìn về phía ba người bị thanh niên tóc nâu khiển trách, và chỉ tay về phía chiếc ghế sofa đang chất đống đồ linh tinh bên cạnh cho nhóm Mōri.
“Không không không, chúng tôi nghe thấy tiếng hét bên này nên mới...” Ran liên tục xua tay, “Xem các cậu làm chuyện tốt gì đây, làm phiền đến người khác luôn rồi, đặc biệt là Dazai, cậu còn không mau đi xin lỗi!”
Thiếu niên tóc nâu được gọi là Dazai xoa mông, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông tóc vàng nhạt đang cúi đầu đọc sách ở một bên khác. Trên trán bên phải của Dazai được tết một bím tóc nhỏ, cố định bằng chiếc kẹp màu vàng, biểu cảm của hắn rất phong phú: “Haruo-sensei! Nếu không phải tên Kawabata đó dùng... em, em mới không hét lớn như vậy!”】
Suzuki Sonoko lén lút dùng khuỷu tay chọc vào Mōri Ran bên cạnh, “Toàn là mỹ nam đó Ran!” Cô nàng hạ giọng, “Còn có những người bên cạnh chúng ta nữa, cậu nhìn người bên cạnh người đeo kính hàng ghế đầu bên kia đi, chẳng phải là Dazai trên màn hình sao?”
“Mặc dù đổi kiểu tóc... nhưng bản thân anh ấy không ngờ còn đẹp trai hơn trên màn hình nữa! Nếu không phải bị nhốt trên ghế, tớ nhất định phải đi xin thông tin liên lạc!”
Toyama Kazuha kéo khóe miệng, “Cậu thật là...”
Dựa vào việc bạn trai không ở đây mà làm càn hả...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro