Chương 3
【“Úi, không còn sớm nữa, còn phải đi chợ nấu cơm.” Ran nhìn đồng hồ, “Vậy, chúng tôi xin cáo từ trước nhé?” Mōri đứng dậy trước, “Vậy tôi không tiễn?” Satō Haruo cũng đứng dậy. “Không cần tiễn đâu.”
Ba người bước ra khỏi cửa, vẫy tay chào tạm biệt Công ty Thám tử Vũ trang.
Sau khi cửa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Satō Haruo biến mất theo. Một cậu bé tóc vàng vội vã từ phòng trong bước ra, trên tay còn cầm một chiếc kính lúp, “Chủ tịch Chủ tịch, tôi tìm thấy kính kiểm tra rồi! Ranpo-san vậy mà lại giấu nó trong lớp lót của vali, thảo nào Dazai tìm mãi không thấy.”
“Ừm, vất vả cho Kenji rồi,” Haruo nhận lấy kính lúp, nhìn về vị trí Mōri ban đầu ngồi, chiếc ghế sofa phía sau tấm kính vẫn bình thường, không hề xuất hiện hình ảnh mà ông dự đoán, Satō Haruo thở phào nhẹ nhõm, “May mà không sao.”
Dazai hỏi: “Không sao hả? Hết hồn, em còn tưởng vừa đến Tokyo là phải làm việc rồi chứ...”
“Cậu mơ đẹp quá đấy.”】
Miyazawa Kenji xoa xoa cằm, “Tại sao tôi ở thế giới đó lại là một đứa trẻ vậy?”
“Cảm giác ít nhất cũng phải nhỏ hơn cậu năm sáu tuổi.” Yosano Akiko đáp.
“Bọn họ đang kiểm tra cái gì?” Mori Ōgai nhíu mày, phát hiện ra điểm mấu chốt.
“Cảm giác như là phát hiện ra thứ gì đó không tốt thì sẽ giết chết chú ria mép vậy.”
Mōri Kogorō đang xem đám trẻ nghe thấy lời này, rụt cổ lại như con chim cút.
Không phải chứ, ông đã trêu chọc ai đâu.
“Làm việc?”
“Làm việc gì?”
“Đây rõ ràng là lao động trẻ em đúng không!”
【“Ừm? Mōri Kogorō đó an toàn chứ?” Oda Sakunosuke một tay chống eo, một tay buông thõng tự nhiên bên sườn, “Ừm, an toàn, trên ghế sofa không có khí tàn dư của Xâm Thực Giả.” 】
“Xâm Thực Giả?”
“Đó là cái gì?”
【Satō Haruo lại đưa kính lúp cho Dazai, “Dazai, Dan, Oda, phiền ba cậu đi một chuyến đến Yokohama, tìm Ranpo lấy thêm vài cái kính kiểm tra như thế này.”】
Edogawa Ranpo: “Hửm?”
【“Vâng thưa Haruo-sensei!” Dazai vô cùng vui vẻ nhận lấy kính lúp, “Hoan hô, trước khi đi học còn có thể ghé qua thăm Akutagawa-sensei một lần nữa, hì hì...” Sau đó hắn nghe Satō Haruo nói với Dan: “Đi nhanh về nhanh, nhớ kỹ, Dan cậu phải canh chừng Dazai đừng để cậu ta gây chuyện, cố gắng trở về trước 3 giờ chiều ngày mai.”
“Ô...” Dazai thất vọng cúi gập người, “Vâng thưa thầy, em nhớ rồi.” Dan trịnh trọng nói.】
.
【Mặt trời lặn dần, ở chân trời mờ nhạt có bầy quạ bay qua, cuối cùng đậu xuống những cành cây khô héo ven đường. Mặc dù đã là cuối thu, nhưng mùa thu ở Yokohama không quá lạnh, thỉnh thoảng vẫn có thể thấy vài đứa trẻ mặc quần áo mỏng manh đơn giản, chạy luồn lách trong các con hẻm tối đen.
Yokohama không nhộn nhịp như Tokyo, rõ ràng mới hoàng hôn, nhưng người đi đường ven đường đã thưa thớt lắm rồi.】
“Cảm giác... thật quạnh quẽ.” Có người lẩm bẩm.
Kunikida Doppo có chút hoảng hốt, “Yokohama này thật sự không quá giống với bên chúng ta.”
“Không phải không quá giống, mà là khác một trời một vực.” Dazai Osamu bổ sung.
“Sao lại như vậy...” Nakajima Atsushi cảm thấy nghẹt thở.
Cậu thấy theo sự di chuyển của màn hình, từng cửa hàng mà cậu có chút quen mắt đều thay đổi diện mạo, có nơi cửa sổ đóng kín nhưng trên kính đầy những vết sửa chữa sau khi bị đập phá, có nơi đã đóng cửa và nội thất bên trong cũng cơ bản được dọn sạch, thậm chí có nơi cửa sổ bị phá hủy, mở toang hoang không chút kiêng dè.
Đây còn là Yokohama quen thuộc của cậu sao? Yokohama kia rốt cuộc đã trải qua những gì...
【Dazai đi trên phố thở dài nói, “Ở đây vẫn y như cũ.”
“Này! Thằng nhóc thối mày muốn làm gì?! Mau buông tay ra, coi chừng ông đây báo cảnh sát bắt mày!” Đột nhiên, từ con hẻm nào đó đối diện bên kia đường, một đứa trẻ toàn thân dơ bẩn lao ra, ôm chặt lấy chiếc cặp tài liệu của một người đi đường định cướp chạy, nhưng một đứa trẻ gầy gò làm sao cướp được đồ của một người lớn khỏe mạnh?
Đứa trẻ bị người đi đường tóm chặt lấy cổ áo, “... Thằng nhóc thối còn muốn cướp cặp của ông đây!” Người đi đường đó nhổ nước bọt vào đứa trẻ, đủ loại lời lẽ thô tục thốt ra từ miệng gã, “Còn không mau cút đi!” Hắn túm lấy đứa trẻ ném vào trong hẻm.】
Suzuki Sonoko và vài người khác quay mặt đi, không đành lòng nhìn cảnh này nữa.
Đội Thám tử nhí cũng có chút giận bất bình.
【Đứa trẻ rơi xuống đất phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, chắc là bị ngã đau, “Xin ông làm ơn, có thể cho một chút tiền không, bạn của cháu nếu không ăn cơm sẽ... sẽ chết đói mất...” Người đi đường nghe xong càng thêm tức giận, “Khạc, ông đây cho mày tiền, vậy ai cho ông đây tiền?! Chết đói thì chết đói đi, dù sao chỗ này không biết đã chết đói bao nhiêu đứa nhóc như tụi mày rồi!” Gã vừa mắng mỏ vừa ôm cặp đi xa.】
“Yokohama... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Mori Ōgai là một tiếng thở dài khô khốc.
Ozaki Kōyō cũng có chút khó tin, “Nó sao lại trở thành bộ dạng này...”
【Dan nhìn bóng lưng người đi đường, “Cảm giác được không?” Dazai cũng lặng lẽ lấy chiếc kính lúp ra khỏi người, hướng về phía sau lưng người đi đường, nhìn qua thấu kính, không phải là hình ảnh phóng đại, mà là khí đen dần tỏa ra từ người đi đường.】
“Đó là...?!”
Có người nín thở.
【Hơn nữa khí đen đó tụ tập ngày càng nhiều, nhiều đến mức bao phủ hoàn toàn người đi đường. Bỏ kính lúp xuống, người đi đường đó vẫn bước đi bình thường, “Thế nào Dazai?” Oda Sakunosuke hỏi.
“Ừm, tên kia là Xâm Thực Giả,” Dazai cất kính lúp, “Vậy chúng ta có cần... không?” Oda Sakunosuke làm động tác cứa cổ, Dazai lắc đầu, “Đây là địa phận Yokohama, dù là Xâm Thực Giả cũng cần phải giao cho Ango và bọn họ giải quyết, huống chi chúng ta còn có việc quan trọng cần làm.”】
Mori Ōgai giật giật mí mắt.
Không lẽ là điều hắn đang nghĩ...
【“Được.” Dan nhanh chóng soạn tin nhắn trên điện thoại, sau đó phóng to và chụp một bức ảnh bóng lưng người đi đường kia, gửi cùng lúc cho một người trong danh bạ. Điện thoại rung nhẹ, “Ango nhận được tin nhắn rồi, cậu ấy nói sẽ cùng Kyōka đi giải quyết.”】
【“Ể, Kyōka và Ango à? May mà không phải Chūya...” Dazai an tâm xoa ngực.】
Nakahara Chūya: “...” Ý gì?!
Hắn đang mừng cái gì?!
【Trước khi đi, Dazai vẫn chạy chậm đến bên cạnh cậu bé để lại một ít tiền giấy cho đối phương, hy vọng có thể giúp được cậu bé.】
.
【Màn hình thay đổi.
Sâu trong con hẻm hẹp tối đen có một căn nhà, bên ngoài căn nhà treo một tấm bảng gỗ có viết tay chữ “Phòng khám”, nhìn kỹ trên tấm bảng còn có vài nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.】
Mori Ōgai cẩn thận lau mồ hôi.
Đây chẳng phải là cái phòng khám nhỏ mà hắn từng ở năm ấy sao? Sao lại tan hoang thế này.
Nếu hắn nhớ không nhầm, hình như nét vẽ nguệch ngoạc đó là kiệt tác của Elise-chan...
【Mà khác với bên ngoài chính là, sau khi bước vào phòng khám, đập vào mắt trước tiên là hai hàng ghế dài để treo dây truyền nước, cùng với vài chiếc tủ trống rỗng, đồng hồ treo tường và chiếc TV để bàn cũ kỹ.】
Màn hình xuyên qua bức tường trắng bẩn thỉu, xuyên qua một cánh cửa gỗ, tiến vào phòng chứa đồ phía sau cánh cửa dùng để chất đống các loại thuốc đơn giản, xuyên qua cánh cửa tủ quần áo đang mở hé, đột ngột đi xuống và xuất hiện các cơ sở vật chất hiện đại, thang máy đi xuống tầng hầm 3 và mở ra.】
Yoshida Ayumi: “Oa...!”
“Giống như căn cứ bí mật vậy!” Kojima Genta phấn khích nói.
【Hai người lần lượt bước vào thang máy. Một người mặc bộ vest kiểu dáng giản dị, áo khoác ngoài mở rộng, tóc đen rẽ ngôi giữa, đeo một chiếc kính râm gọng đen tròng màu vàng cam, trên tay còn cầm một chiếc cặp đựng tài liệu văn phòng.】
“Đây là Ango?!” Dazai Osamu sững sờ.
Ngay cả Sakaguchi Ango cũng sững sờ.
Thật sự rất khó chấp nhận bản thân mặc bộ đồ này với khuôn mặt đó!
【Người còn lại thấp hơn Ango một chút, trông khoảng 16, 17 tuổi, mái tóc dài ngang vai màu xanh lam sẫm được buộc bằng dây chun ở phía sau đầu, tóc mái dài rủ xuống trước ngực. Bộ kimono nữ kiểu dáng màu đỏ vàng phối hợp được cậu mặc trên người, vô cùng vừa vặn, “Kyōka, thầy mặc bộ này chiến đấu có ổn không?”】
“Đây đây đây...”
Đồng tử Nakajima Atsushi chấn động.
“Đây là Kyōka?!”
Izumi Kyōka đánh giá bản thân giới tính nam đang mặc đồ nữ trên màn hình, rồi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
Ừm, đều rất đẹp.
Mặc dù không biết đối phương tại sao lại mặc kimono nữ...
Naomi mắt sáng rực, “Dễ thương quá!”
“Kyōka-chan ở thế giới song song không ngờ lại là là con trai...” Ozaki Kōyō kinh ngạc tựa vào ghế sofa.
Nhưng sao cứ cảm thấy cậu ấy mặc kimono nữ lại đẹp hơn nhỉ?
Suzuki Sonoko nhướng mày, “Wow, vậy mà từ con gái biến thành con trai luôn.”
【“Ừ! Không vấn đề gì. Tôi có mang theo đồ bảo hộ vô trùng, có thể mặc ra ngoài trước khi chiến đấu.” Giọng thiếu niên lành lạnh truyền vào tai Ango, khiến anh có chút cạn lời, “Nhưng đây không phải là bộ kimono mà Ozaki-san mua cho thầy sao? Cho dù là đồ bảo hộ vô trùng, nhỡ bị dính bẩn... chắc sẽ khó giặt đấy?”
“Không sao đâu, Kōyō-sensei đã đặt may rất nhiều bộ cho tôi, thầy ấy nói tôi mặc một bộ vứt một bộ cũng không sao.” Izumi thành thật giải thích, “Mặc dù nói vậy, nhưng tôi sẽ không làm bẩn quần áo mà Kōyō-sensei tặng đâu!”
“Thôi được... thầy vui là được.”】
Ozaki Kōyō bị lời nói của 【Izumi】 đánh trúng tim.
Đứa trẻ ngoan!!
Đổi là nàng, nàng cũng tặng!! Thậm chí còn phải tặng thật nhiều thật nhiều cho Kyōka-chan nữa!
“Loại kimono này chắc không rẻ đâu ha?” Edogawa Conan do dự.
“Đâu chỉ là không rẻ, một bộ may đo riêng ít nhất cũng phải 70 đến 100 vạn yên trở lên, nhìn vào chất liệu và độ tinh xảo bên trên thì khả năng cao còn đắt hơn nữa.” Haibara Ai nói.
“Nhiều tiền quá...”
“Khoan đã, thầy?!” Nakahara Chūya trợn tròn mắt, “Nếu vậy đại tỷ ở thế giới kia cũng biến thành đàn ông á?!”
Thế anh nên gọi là gì? Đại ca sao?
Cảm giác kỳ kỳ...
Elise cũng há hốc miệng, “OMG...”
“Chūya-kun có ý kiến gì về việc thiếp biến thành đàn ông sao?” Ozaki Kōyō quay lại cười mà như không cười, “Không có, không có ạ...”
“Người ta cũng muốn có quần áo mới mặc không hết cơ...” Elise ngưỡng mộ nói.
Mori Ōgai nghe vậy, lập tức ưỡn ngực, “Elise-chan, đợi chúng ta ra ngoài rồi ta mua cho em một đống váy kiểu Tây nhé? Rồi mỗi ngày, không, nửa ngày thay một bộ!”
Elise ghét bỏ, “Ể, không cần, người ta muốn tự mình lén lút mặc cơ! Sẽ không cho Rintarō xem đâu!”
“Huhuhu Elise-chan!! Đáng yêu quá đi!” Mori Ōgai ôm chầm lấy Elise, “Thật là bó tay với em, vậy thì đổi thành một ngày một lần đi!”
“Không cần nhé! Đồ Rintarō biến thái!”
Phía Conan nghe vậy thì ngửa người ra sau theo chiến thuật.
“Là biến thái đúng không?”
“Đúng là biến thái mà...”
“Cứ như kẻ ấu dâm bắt cóc vậy...”
“Tự tin lên, bỏ chữ 'cứ như' đi.”
Amuro Tōru âm thầm thề, sau khi hai thế giới hợp nhất, điều đầu tiên phải làm là bắt giữ Mori Ōgai, loại phần tử biến thái gây hại cho xã hội này không thể giữ lại!
【Thang máy còn chưa mở, Izumi đã mặc xong đồ bảo hộ vô trùng. Việc chui ra khỏi tủ quần áo, rồi đi qua hành lang đầy bụi bặm và mạng nhện, đối với Izumi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, là chuyện nguy hiểm gấp vạn lần so với chiến đấu với kẻ địch.
Nhưng may mắn thay, cả hai vẫn bước ra được khỏi phòng khám, “Dựa trên bản ghi hình giám sát giao thông, Xâm Thực Giả tên là 'Kitano Naohito' đã trở về căn nhà hắn đang ở, chúng ta bây giờ đi đến đó mất khoảng tám phút.”
“Được, hiểu rồi.”】
“Xâm Thực Giả mà họ nói rốt cuộc là gì?”
“Chỉ cảm thấy giống như một tổ chức chuyên đối phó với loại quái vật này vậy...”
“Nhưng mà...” Edogawa Conan cau chặt mày, “Sao thế?”
“Không, không có gì.”
Cậu vẫn không nói gì, mặc dù có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng cậu vẫn nuốt những suy nghĩ trong lòng xuống.
.
【Chân trước Ango và Kyouka vừa rời khỏi hẻm, chân sau ba người Dazai đã đứng trong thang máy lúc nãy.
“Dan, cậu chắc Ranpo-san ở đây không?” Dan nghi hoặc nhìn lại Oda Sakunosuke, “Tôi đi theo Dazai mà?” Dazai “á?” một tiếng, “Nhưng tôi đi theo hai người mà!”
“...” Thang máy đột nhiên rơi vào im lặng kỳ lạ, cùng với tiếng “đinh” vang lên, thang máy đến lầu 2. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là những bức tường và đèn âm tường giống như một trạm không gian vũ trụ.
Trang trí khoa học kỹ thuật cơ khí với màu xám trắng xen kẽ. 】
“Oa, phong cách công nghệ!”
【Bên dưới phòng khám có tổng cộng ba tầng, người mà ba người cần tìm có một phòng thí nghiệm nghiên cứu độc lập ở tầng 2, “Hello—— có ai ở nhà không?” Dazai chụm các đầu ngón tay lại, tạo thành hình dạng giống như loa phóng thanh đặt trước miệng.
“Các cậu nói xem... chúng ta sẽ không tìm nhầm chỗ chứ?” Oda Sakunosuke không chắc chắn nói. “Chắc, không đâu nhỉ? Sensei không phải nói chúng ta đến Yokohama sao? Ngoài chỗ này Ranpo-san còn có thể đi đâu được nữa?” Ba người vừa nói vừa bước vào trong.
Đèn giám sát màu trắng trên trần nhà nhấp nháy ánh sáng đỏ, quay rõ hình ảnh ba người. Thông qua việc nhập mật mã, ba người thành công đi vào cửa lớn, vừa mới bước một chân vào, liền nghe thấy tiếng “bùm” vang lên, ngay sau đó là vô số mảnh ruy băng màu sắc rơi xuống từ trên đầu.
“Kính chào các vị, bất ngờ lớn đây! Có bị trò lừa nho nhỏ của tại hạ dọa sợ không?” Một thanh niên tóc đen đội mũ chóp cao, mặc áo choàng trắng và áo blouse không biết từ đâu trắng nhảy ra, “A! Ranpo-san!”】
“A? Đó là Ranpo-san?”
“A a a a! Đó không phải Ranpo-sama đâu! Ranpo-sama là thám tử lừng danh số một thế giới, không phải là đạo chích gì hết!” Edogawa Ranpo giãy giụa.
Đúng rồi, đạo chích.
Edogawa Conan chợt nhận ra.
Thảo nào cậu thấy gã trên màn hình có chút quen mắt, bỏ áo blouse trắng và thêm kính một mắt, chẳng phải y hệt Siêu đạo chích Kid 2.0 sao!
Mōri Kogorō huýt sáo, “Ha! Lại một đạo chích, còn là đạo chích làm nghiên cứu khoa học.”
Tiến sĩ Agasa làm nghiên cứu khoa học: “...”
Cảm thấy bản thân bị xúc phạm, làm nghiên cứu khoa học thì sao hả!
“Ranpo-sama không phải loại người cợt nhả như thế!”
【“Đúng rồi, Ranpo-san!” Dazai lấy kính lúp ra khỏi người, “Chiếc kính kiểm tra này Ranpo-san còn dư không? Haruo-sensei bảo chúng tôi đến lấy thêm vài cái.”
Ranpo xoa xoa cằm, “Đồ dư hả, có thì có đó, chẳng qua là...” Đôi mắt màu xanh lục dưới mái tóc đen lóe lên ánh sáng, nhìn dáng vẻ mặt của anh ta, Dazai có chút khẩn trương, “Chẳng qua là gì?” Vẻ mặt này của Ranpo-san không lẽ là muốn...
“Chẳng qua là đều bị Chūya-kun lấy đi mang đến Tokyo rồi!” Ranpo chống nạnh, “Nếu Haruo-san bằng lòng thêm dầu vào lửa cho sự nghiệp trò đùa của tại hạ, tại hạ không ngại bỏ thêm chút tâm tư làm thêm mấy cái nữa gửi qua cho các cậu đâu...”
“Cái gì?! Bị Chūya cướp mất rồi?!” Dazai kinh hãi ôm lấy má, thét lên không tiếng động. “Bởi vì Chūya-kun hứa với tại hạ là sẽ nói với Mori-san cho tại hạ nghỉ phép mà, nên tại hạ đã đưa hết cho cậu ấy rồi.”
“Vậy nếu làm thêm thì cần bao lâu?” Dan quả nhiên là Dan, rất đáng tin cậy khi nắm bắt được trọng điểm.
“Hừm, khoảng năm ngày chăng? Dù sao thì thiết bị chính đều bị Chūya-kun chuyển đến Tokyo rồi, nếu để tại hạ dựa vào thiết bị trong phòng thí nghiệm hiện tại, chỉ có thể tốn thêm chút thời gian thôi.”】
“Tôi sao lại cảm thấy 【Dazai】này hình như rất sợ 【Chūya】vậy.” Kunikida Doppo dùng khăn tay lau kính.
【Ranpo đếm ngón tay trong chiếc găng trắng, “Tại hạ một cái, Ango một cái, Kyouka-kun một cái, Ozaki-san một cái... À đúng rồi, còn có Akutagawa-kun và Mari-chan thỉnh thoảng cũng sẽ quay về giúp đỡ, xem ra còn rất nhiều người há!”】
Elise động đậy, “Mari-chan?”
“Lại là nhân vật mới? Giống như 【Haruo】 và 【Kawabata】 nhỉ?” Mori Ōgai nói một cách dửng dưng.
“Đúng vậy, nghe tên đã cảm thấy chắc chắn là một cô gái dễ thương như hoa nhài rồi!”
Mori Ōgai ngượng ngùng, “Chắc chắn không đáng yêu bằng Elise-chan rồi! Elise-chan là kiểu đáng yêu đến mức rơi vào mắt cũng sẽ không thấy đau!”
Elise hơi lùi ra xa, “Ê... sao kỳ dị thế, ghê tởm quá đi Rintarō.”
Amuro Tōru âm thầm siết chặt tay.
Đủ rồi! Loại người này nhất định phải bị công an trừng trị theo pháp luật!
【“Nói vậy thì Akutagawa-sensei lúc này cũng ở Tokyo rồi!”
“Chắc là vậy.” Dazai bắt đầu hò reo trong phòng thí nghiệm, “Hoan hô!”
“Lâu rồi không gặp, Dazai-kun vẫn... ừm, hoạt bát như vậy.”】
Mọi người trong Công ty Thám tử Vũ trang và Mafia Cảng đều không khỏi có chút đau đầu.
Một 【Dazai Osamu】 hoạt bát như này thật sự quá hiếm thấy...
Hiếm đến mức họ cảm thấy hơi không thể chấp nhận được...
Kunikida Doppo thở dài, đặt tay lên vai Dazai Osamu, cảm thán: “Cậu như này vẫn là bình thường nhất.”
Trong tầm mắt của Dazai Osamu, những người phía sau như Edogawa Ranpo, Nakajima Atsushi và Izumi Kyōka đều liên tục gật đầu, khiến nụ cười của hắn càng thêm cứng đờ.
Dazai Osamu cảm thấy thật vô lý, đặc biệt vô lý.
Đây là cái kiểu chuyện gì vậy!
【Dan gọi điện thoại xong quay lại, vẻ mặt có chút khó xử, “Sensei nói tiền phí sẽ gửi cho Ranpo-san sau khi anh giao hàng đến Tokyo.” Ranpo suy nghĩ một lát rồi đồng ý, “Đúng rồi, các cậu đã tìm được chỗ ở ở Tokyo chưa? Đến lúc đó tại hạ sẽ giao đến đâu?”
“Tìm rồi, tìm rồi,” Dazai xoa xoa mũi, “Hì hì, tôi đã thuê căn phòng cho thuê trên lầu hai đối diện số 39, khu 5, phố Beika để làm Công ty Thám tử. Chủ nhà đúng lúc sắp ra nước ngoài, thấy chúng tôi là học sinh nên đã cho thuê với giá rẻ! Nhờ tôi nên mới tiết kiệm được nhiều tiền thuê nhà như vậy!”】
“Hay lắm, vụ án đã được phá!” Mōri Kogorō trợn tròn mắt.
Hóa ra là tên nhóc này đã đưa Công ty Thám tử mở đối diện Văn phòng Thám tử Mōri!
Quả nhiên là giành khách mà!
【“Vừa hay tầng trệt đối diện còn có một quán cà phê, tôi thấy trên mạng quán cà phê Poirot đó được đánh giá rất cao, khi đi học buổi sáng có thể băng qua đường để giải quyết bữa sáng rồi.”
“Rõ ràng cậu quyết định thuê căn phòng đó là vì thèm đồ ăn ngon của người ta chứ gì!” Dan vạch trần Dazai, “Hì hì, chỉ có cậu là hiểu tớ nhất thôi Dan!”】
Hay lắm!
Thì ra ý đồ là nhắm vào anh!
Amuro Tōru trợn tròn mắt.
Anh thật khờ, thật sự.
Sớm biết cái hệ thống sức mạnh phi khoa học này sẽ xuất hiện, còn rất tình cờ xuất hiện gần anh, nhưng không ngờ rằng người ta lại nhắm thẳng vào anh.
【Dazai đã để lại chiếc kính kiểm tra duy nhất, theo lời Ranpo thì cần có vật tham chiếu để làm lại, nên họ đã tay không trở về, đến Yokohama ngày nào thì quay về Tokyo ngày đó.
Sau khi ba người trở về Công ty Thám tử Vũ trang, Dan nhận được tin nhắn ngắn từ Ango, “Dazai, Ango vừa nhắn tin nói rằng Xâm Thực Giả mà chúng ta thấy lúc nãy đã bị tiêu diệt, thi thể vỏ bọc còn lại cũng đã được hỏa táng theo quy trình bình thường.”】
“Xâm Thực Giả... lại là Xâm Thực Giả...”
“Xâm Thực Giả này rốt cuộc là quái vật gì?”
【“Tuyệt! Quả không hổ là Kyouka và Ango, nhanh chóng ghê!”】
“Tiêu diệt... thi thể hỏa táng...”
Edogawa Conan không dám tin, lặp lại những từ này.
Cậu không thể hiểu được chuyện này.
Nếu đó là quái vật cần bị tiêu diệt, sao lại có từ ngữ như thi thể vỏ bọc? Nếu là con người, thi thể có nghĩa là đã bị giết chết...
Vậy những người này rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu?
Là tổ chức chính nghĩa đối phó với quái vật, hay là tổ chức giết người bịt tai trộm chuông...
【“Xâm Thực Giả? Các cậu gặp Xâm Thực Giả ở Yokohama sao?” Giọng Miyazawa vang lên từ phía sau Oda Sakunosuke, “Phải, nhưng may mà không có thêm người nào bị ảnh hưởng.”】
“Ảnh hưởng?”
【“Hơn nữa tôi nghe Chủ tịch nói, những chiếc kính kiểm tra còn lại đều bị Chūya mang đi rồi?”
“Đúng vậy, Chūya và họ cũng đã chuyển cứ điểm đến Tokyo.” Dazai thuật lại tin tức Ranpo đã nói với họ, “Nếu còn một khoảng thời gian trước khi làm xong, hay là tôi đi tìm Chūya xin lại hai ba cái kính kiểm tra về nhé?”
“Ấy, Kenji biết chỗ Chūya và họ ở sao?” Oda Sakunosuke xoa cằm, “Nhưng lịch trình của Mori-san và họ phải được bảo mật chứ ta?”】
Elise: “A, Rintarō sắp xuất hiện rồi sao!”
Dazai Osamu dang tay, lắc đầu nhẹ, “Quả nhiên dù ở đâu đi nữa, Chūya cũng không thoát khỏi việc bị Mori-san biến thành culi nhỉ.”
“Hừ.” Nakahara Chūya hừ lạnh, “Còn tốt hơn gấp nhiều lần kẻ đã phản bội nửa chừng như mi.”
Phản… bội?
Gin hiếm khi cúi đầu quan sát Dazai Osamu và Nakahara Chūya ở hàng ghế trước.
Hóa ra kẻ có năng lực này cũng là chuột nhắt sao.
Hắn chợt nhớ đến một tên nào đó.
Sinh viên đại học tóc hồng ở hàng ghế trước đột nhiên hắt xì, "Hắt xì!"
“Okiya-san bị cảm rồi ạ?” Có người quan tâm hỏi.
“Không, không sao.” Hắn nhỏ giọng đáp.
Kể từ khi bước vào không gian này, tiếp sau Edogawa Conan phát hiện ra chiếc nơ, giày và thắt lưng của mình đều biến thành quần áo bình thường, hắn cũng phát hiện ra bộ biến âm dưới chiếc áo cổ lọ của mình đã biến thành một chiếc vòng cổ bình thường.
Vì vậy, hắn cố gắng tránh nói chuyện hết mức có thể. Nếu bị đám người phía sau phát hiện ra hắn là Akai Shuichi, thân phận "Okiya Subaru" này sẽ không thể tồn tại được nữa, còn sẽ khiến những hành động trước đây của họ đổ sông đổ biển.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro