Chương 4
---
Một người đàn ông cao gần mét chín, khi tức giận mà phồng lên như con cá nóc, thì trông sẽ như thế nào?
Asuka trước đây từng không biết, nhưng bây giờ thì đã rõ.
Bị ấn nút tắt tiếng, Hagiwara Kenji khoanh tay ngồi đối diện Asuka. Khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, lại toát ra thứ cảm giác có chút cổ quái khó tả. Đôi mắt màu lam tím cụp xuống, ánh nhìn chan chứa trách cứ, không hề chớp, cứ thế dán chặt vào Asuka.
Thế nhưng Asuka chỉ thờ ơ liếc hắn một cái, rồi chẳng buồn để ý thêm, cúi đầu tiếp tục nhấp cà phê.
Hagiwara Kenji: “……”
Tín hiệu ai oán từ ánh mắt của Hagiwara Kenji như uốn cong, bắn thẳng về phía Asuka, nhưng cô cố tình dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người, chặn hết mọi “tín hiệu” ấy lại.
Mãi cho đến khi nuốt xuống ngụm cà phê cuối cùng, Asuka mới chậm rãi lên tiếng:
“Yên lặng chút đi, ánh mắt của cậu thật phiền.”
Hagiwara Kenji sững người một lát, hơi thở như bay hơi, rồi chậm rãi gục xuống bàn, hoàn toàn xẹp lép.
Hai mươi lăm năm sống trên đời, trừ ba năm bị tạm đình chỉ công tác, đây là lần đầu tiên Hagiwara Kenji bị dằn mặt đến mức hoàn toàn bại trận như vậy. Hồi nhỏ dù bị chị gái đánh, hắn cũng chưa bao giờ thấy ấm ức đến thế.
Asuka chẳng buồn để ý đến Hagiwara Kenji đang dần bẹp như chiếc bánh hamster, chỉ đứng dậy, thong thả bước đến quầy để gọi thêm đồ.
Nửa phút sau, âm thanh ma sát khẽ vang lên giữa chân ly pha lê và mặt bàn.
Hagiwara Kenji uể oải ngẩng đầu, ngay trước chóp mũi anh, cách chừng ba tấc, là một ly tuyết đỉnh cà phê vừa mới làm xong. Trong ly pha lê chứa đầy chất lỏng màu nâu sẫm, bên ngoài phủ một lớp sương mỏng. Phần kem trắng phía trên được tạo hình thành đầu một chú chó Shiba, trên cùng còn rắc đều một lớp vụn đậu phộng.
Hagiwara Kenji hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía người phụ nữ vừa quay lại.
Asuka ngồi xuống, vắt chéo chân, khoanh tay, hơi ngẩng cằm ra hiệu:
“Uống đi.”
Hagiwara Kenji bĩu môi, không mấy kỳ vọng mà đưa tay về phía ly cà phê. Anh vốn không thể chạm vào phần lớn vật thể trong thế giới thực — giống như những chiếc bánh nếp mà Matsuda Jinpei đặt trước bia mộ anh, hay đồ cúng của bạn bè đến viếng. Ba năm bị giam giữ trong tình trạng ấy, đôi khi anh còn tự hỏi, rốt cuộc là ai nghĩ ra cái kiểu tế lễ quái đản đó — bày ra bao nhiêu món ngon ngay trước mắt người chết, để họ chỉ có thể nhìn mà chẳng thể nếm.
Trừ Asuka, người có thể bẻ cong quy tắc thế giới này, Hagiwara Kenji không thể thật sự chạm vào bất cứ ai hay vật gì. Việc có thể ngồi trên chiếc ghế này cũng là nhờ cô ở đây.
Thế nhưng, điều ngoài dự đoán là anh lại cầm được ly cà phê.
Qua lớp găng tay trắng đặc chế của Đội Cơ động, anh không cảm nhận được độ lạnh ẩm của đồ uống, nhưng rõ ràng, anh đã chạm vào chiếc ly pha lê ấy.
Chiếc ly trong tay mang cảm giác rắn chắc, thân ly nổi lên những đường cong tinh tế, mang theo sức nặng rõ rệt. Khi anh khẽ nghiêng ly, chất lỏng màu nâu sẫm bên trong cũng nhẹ nhàng lay động theo.
Mọi thứ đều chân thật đến lạ, giống như…
Anh vẫn còn sống.
Hagiwara Kenji dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt qua từng góc cạnh của chiếc ly pha lê, ánh sáng mềm mại phản chiếu trong mắt anh, tựa như từng gợn sóng lan trên mặt biển.
“Nhưng nếu tôi uống ly tuyết đỉnh cà phê này thật, sẽ không khiến người khác chú ý sao?”
Anh buột miệng nói ra, rồi sực nhận ra mình đã được gỡ bỏ cấm ngôn. Đôi mắt Hagiwara Kenji mở to, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trong ánh nhìn cuộn trào vô số cảm xúc.
Asuka chống một tay lên cằm, nhìn ra cảnh sắc bên đường, giọng nói thản nhiên:
“Yên tâm đi, tôi là quản lý viên thời không. Những thứ tôi đặc biệt xử lý qua, cho dù cậu có bưng lên liếm sạch, cũng sẽ chẳng ai chú ý đâu.”
Hagiwara Kenji khẽ bật cười, giọng pha chút bất đắc dĩ: “Thì ra trong mắt Asuka, tôi là loại người sẽ liếm cả cái ly à.”
Anh vừa nói vừa cắm ống hút, sau đó cúi đầu uống một ngụm lớn.
Hương vị đậm đà lan tràn trong khoang miệng, đầu lưỡi anh khẽ chạm lên vòm miệng, thầm nghĩ kỹ thuật pha cà phê sau ba năm hẳn đã tiến bộ vượt bậc. Suốt hai mươi hai năm qua, anh chưa từng uống được tách cà phê nào ngon đến thế.
Nhưng có lẽ… là vì anh đã làm oán linh quá lâu. Lâu đến mức quên mất hương vị của nhân gian.
Chỉ trong bảy, tám giây, ly tuyết đỉnh cà phê lớn đã bị Hagiwara Kenji uống sạch không còn giọt nào. Vẫn còn chưa thỏa mãn, anh nuốt xuống, rồi nhìn Asuka với ánh mắt như đang suy tính điều gì đó.
Asuka dường như đã sớm đoán được anh nghĩ gì, chủ động mở miệng: “Mỗi ngày tôi đều có thể dẫn cậu đi ăn một món.”
“Thật sao? Tuyệt quá!”
Trong tiếng reo vui của Hagiwara Kenji, khóe môi Asuka khẽ cong, cô bắt đầu vẽ ra viễn cảnh hấp dẫn: “Không phải cậu từng nói muốn cố gắng thăng cấp lên SSR sao? Nếu biểu hiện tốt, tôi có thể thưởng thêm cho cậu một phần ăn trong ngày đó.”
Asuka không nói rõ thế nào mới được xem là “biểu hiện tốt”. Chỉ cần chưa có quy định nào được viết ra, thì tiêu chuẩn đó sẽ do cô toàn quyền quyết định.
Hagiwara Kenji dĩ nhiên hiểu Asuka chỉ đang vẽ ra chiếc “bánh nướng lớn” cho anh mà thôi. Giống như treo khúc xương trước mũi con chó, để nó cố gắng chạy về phía trước. Nhưng anh cũng chẳng bận tâm. Bởi Asuka là người duy nhất có thể giúp anh thực hiện tâm nguyện của mình. Hơn nữa, khi anh còn chưa chính thức bắt đầu công việc, cô đã thay anh viết hai bức thư và gửi đến tay người nhận một cách hoàn hảo.
So với quan hệ chủ - tớ, Hagiwara Kenji càng thấy mối quan hệ giữa anh và Asuka giống một bản hợp đồng lao động chứa đầy điều khoản bất bình đẳng.
Nhưng anh không có lựa chọn khác. Hagiwara Kenji cần một người có thể dẫn anh thoát khỏi nơi giam cầm tăm tối kia. Asuka không chỉ có thể trò chuyện cùng anh, mà còn có thể đưa anh đi khắp nơi. Duy nhất một điều khiến anh hơi bất mãn, là không thể tự quyết định điểm đến của mình.
Giống như việc mua một tấm vé máy bay “blind box” — trước khi mở hộp, anh vĩnh viễn chẳng biết chuyến đi lần này sẽ dừng ở đâu.
Với Hagiwara Kenji, người đã mòn mỏi nằm trên bia mộ suốt ba năm, thế giới bên ngoài tràn đầy sức hấp dẫn. Dù chỉ là những cảnh quen thuộc nhất của Tokyo cũng khiến anh say mê.
Ông chú bán hải sản ở chợ cá, người luôn lớn giọng rao hàng nồng nặc mùi tanh; dòng người vội vã ùa qua khi đèn xanh bật sáng; bát mì bốc khói nghi ngút thơm lừng mùi cá khô…
Tất cả những con người và sự vật từng bị anh thờ ơ bỏ qua khi còn sống, giờ đây lại trở thành những điều khiến anh day dứt và nhớ nhung nhất.
Nhìn đi nhìn lại, tất cả cũng chỉ là “hơi thở pháo hoa, dáng vẻ thường nhật của nhân gian.”
Những điều bình dị, tưởng chừng chẳng có gì đáng kể ấy, giờ lại trở thành với Hagiwara Kenji thứ xa vời như trăng trong nước, hoa trong gương — chạm vào liền tan biến.
Chỉ cần có thể lên đường, đến đâu cũng được.
Thế nên mỗi khi ra ngoài, Hagiwara Kenji đều vui vẻ đến mức cứ quẩn quanh bên cạnh Asuka, liên tục thúc giục cô nhanh lên.
Anh không khỏi tự giễu, có lẽ kiếp trước mình vốn là một con chó nhỏ, chỉ biết chờ Asuka dắt đi dạo.
Ý nghĩ ngớ ngẩn đó khiến anh bật cười khẽ, nâng cằm, phì ra một tiếng. Khi bắt gặp ánh mắt thăm dò của Asuka, Hagiwara Kenji chỉ cười lắc đầu, làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì, rồi vẫy tay qua loa.
Asuka cũng không hỏi thêm. Cô vốn chẳng phải kiểu người thích đào sâu suy nghĩ hay đời tư của người khác. Thấy Hagiwara Kenji đã uống xong cà phê, cô lười biếng nói:
“Giờ có thể về nhà chưa?”
Hagiwara Kenji mỉm cười gật đầu:
“Về thôi.”
Ánh mắt anh lướt qua ba túi mua sắm phồng căng bên cạnh Asuka, khẽ thở dài: “Đáng tiếc là tôi giờ chỉ là linh hồn, chẳng thể giúp cô xách được.”
Asuka thản nhiên nhún vai, một tay xách túi lên, chuẩn bị bước ra khỏi quán. Thế nhưng ngay khoảnh khắc cô sắp chạm đến cửa, âm thanh ầm ầm của bàn ghế bị hất đổ đột ngột vang lên.
Âm thanh ầm ĩ vang lên khiến mọi người trong quán cà phê đều giật mình, ánh mắt lập tức bị thu hút về hướng đó — bao gồm cả Asuka, người đang chuẩn bị rời đi, và Morofushi Hiromitsu, người vừa kết thúc quan sát cô.
Ở một góc khuất của quán, một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ dường như bị kích động dữ dội. Hắn giống như con tê giác nổi điên, lao vào đè ngã một gã trung niên bụng phệ đối diện xuống đất.
Miệng hắn liên tục gào lên những lời hỗn loạn: “Là mày nhắm vào tao!”, “Đồ cặn bã!”, “Tất cả đều do mày ép tao!”
Vừa hét, hắn vừa chộp lấy chiếc ly rơi bên cạnh, điên cuồng nện từng cú xuống đầu người đàn ông đang bị đè.
Cả quán chết lặng trong giây lát vì sốc, rồi ngay sau đó là tiếng la hét, tiếng ghế đổ, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên khắp nơi.
Có người hô lên phải gọi cảnh sát, có người sợ bị vạ lây, vội vàng tản ra bốn phía.
Morofushi Hiromitsu vốn định đứng dậy để ngăn lại màn hỗn chiến chẳng hiểu nguyên do này, nhưng vừa mới cử động, cánh cửa quán cà phê đã bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh. Một người đàn ông mặc toàn đồ đen bước vào, ánh mắt lạnh lùng quét khắp quán, rồi dừng lại, khóa chặt trên người Hiromitsu.
Morofushi Hiromitsu thu tầm mắt khỏi hai kẻ đang đánh nhau, bàn tay giấu trong túi áo siết chặt lại. Gương mặt anh lạnh như băng, khẽ gật đầu với người đàn ông được tổ chức cử đến.
Nhiệm vụ lần này đã được tổ chức chính thức phê chuẩn và giao cho anh cùng danh hiệu mới. Ở thời điểm then chốt này, anh tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Bên kia, người đàn ông trung niên bị đè xuống nền đất lúc đầu còn cố vùng vẫy phản kháng được đôi chút, nhưng chẳng mấy chốc đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Kẻ đang cưỡi lên người hắn là một gã đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt đỏ ngầu, ra tay mỗi lúc một tàn nhẫn hơn. Trong quán cà phê vang lên từng tiếng nắm đấm nện vào da thịt, nghe đến rợn người.
Gương mặt và cổ gã đàn ông cường tráng đỏ bừng, gân xanh nổi lên rõ mồn một, trông cực kỳ đáng sợ. Từ những câu chửi rủa lộn xộn phát ra giữa cơn giận dữ, có thể mơ hồ đoán được rằng người bị đánh là giám đốc của một công ty nào đó. Có vẻ như vị giám đốc này đã lừa gã trong một vụ làm ăn, khiến hắn phải gánh khoản nợ lớn cho cha mình.
Giữa đám đông hoảng loạn, không biết ai đó hoảng hốt hét lên: “Gọi cảnh sát đi! Mau lên, báo cảnh sát!”
Một giọng nữ run run cất lên:
“Báo rồi… Lúc họ vừa bắt đầu đánh nhau tôi đã gọi rồi.”
Người khác lập tức hùa theo:
“Thế cảnh sát đâu rồi? Sao vẫn chưa tới vậy!”
Hai chữ “cảnh sát” khiến Asuka lập tức cảnh giác. Cô cúi đầu suy nghĩ chốc lát, rồi ánh mắt thoáng lóe lên như vừa nảy ra một ý tưởng mới.
Ngoài việc thu thập linh hồn của những cảnh sát đã khuất, có lẽ cô còn có thể thử một con đường khác… để nâng cấp cuốn “Sổ tay Chính Nghĩa”.
Nghĩ vậy, Asuka không bận tâm đến lời ngăn cản của Hagiwara Kenji, quay người rời khỏi quán cà phê với bước chân nhanh và dứt khoát.
Người đàn ông trung niên đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng. Hắn quơ quào hai tay trong vô vọng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt, trông chẳng khác nào một con mồi đang bị dã thú cắn xé đến đứt mạch máu.
Người đàn ông mặc đồ đen mà tổ chức phái đến, sau khi trao đổi xong thông tin với Morofushi Hiromitsu, liền khẽ gật đầu:
“Đi thôi, Rum và những người khác đang đợi ở chỗ cũ.”
Morofushi Hiromitsu im lặng gật đầu, bước ra ngoài với dáng đi nặng nề như mang theo nghìn cân trên vai. Ánh mắt anh khẽ liếc về phía sau, nơi cuộc ẩu đả vẫn tiếp diễn, nay đã biến thành một màn bạo hành đơn phương.
Đáng chết… nếu cứ tiếp tục thế này, người đàn ông trung niên đó có lẽ sẽ chết mất.
Người giao ca sao vẫn chưa đến? Nếu bọn họ còn chưa kịp tới, anh phải làm sao để hóa giải tình huống này?
Thấy hơi thở của người bị đè xuống đất ngày càng yếu dần, mồ hôi lạnh lặng lẽ rịn trên trán Morofushi Hiromitsu. Anh theo bước đồng đội rời khỏi quán cà phê, nhưng khi đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại nói:
“Xin lỗi, tôi đánh rơi đồ trong quán. Tôi quay lại lấy một chút.”
Người đàn ông mặc đồ đen, vốn đã có vài năm kinh nghiệm trong tổ chức, nheo mắt nhìn anh, đánh giá từ đầu đến chân rồi hỏi:
“Quên cái gì?”
Morofushi Hiromitsu điềm nhiên mỉm cười: “Một lá bùa may mắn. Nó thường mang lại vận khí tốt cho tôi. Anh cũng biết mà, người như chúng ta khi phục kích con mồi, ngoài thực lực trăm phần trăm, đôi khi cũng cần một chút may mắn.”
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, cảm thấy lời của Morofushi Hiromitsu không hề vô lý. Hơn nữa, trong tổ chức chưa bao giờ thiếu những kẻ vừa có thực lực vừa quái dị. Nghĩ vậy, hắn khẽ gật đầu với Morofushi Hiromitsu.
“Hành động nhanh lên.”
“Rõ.”
Dứt lời, Morofushi Hiromitsu lập tức quay người trở lại quán cà phê. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bước chân ngày một gấp gáp.
Qua lớp cửa kính và đám đông vây quanh bên ngoài, hắn không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Đẩy cửa bước vào, việc đầu tiên là hắn đảo mắt quan sát một vòng. Sau khi chắc chắn người phụ trách liên lạc và các thành viên khác của tổ chức không có mặt, hắn mới chen vào giữa đám đông, định giả làm người qua đường bị cuốn vào vụ xô xát, rồi dùng sức mạnh can thiệp, buộc phải dừng lại màn kịch lố bịch kia.
Nhưng trước khi hắn kịp hành động, tiếng chuông cửa lại vang lên khẽ khàng. Cánh cửa lớn của quán cà phê một lần nữa bị ai đó đẩy mạnh mở ra.
“Tất cả dừng tay cho tôi!”
Giọng nói trong trẻo nhưng mạnh mẽ vang vọng khắp quán. Rõ ràng là giọng của một người phụ nữ, vậy mà khí thế lại dữ dội như sấm nổ giữa trời quang.
Đám đông đang hỗn loạn liền đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng nói ấy.
Trước cửa quán cà phê, một nữ cảnh sát với gương mặt dịu dàng đang đứng dưới ánh phản quang — đó chính là Asuka sau khi đã cải trang. Ánh hoàng hôn cuối ngày nghiêng xuống, phủ lên dáng người cô một lớp cam nhạt, rải dọc theo thân hình thành từng dải sáng mờ ảo.
Asuka bước chậm rãi giữa tiếng giày da nện xuống sàn, từng tiếng vang giòn giã, rõ ràng đến mức khiến tim người nghe cũng rung theo. Dù bước chân không hề nặng, nhưng mỗi bước đi của cô như bị kéo dài, khiến âm thanh càng thêm sắc lạnh, từng nhịp đánh thẳng vào lòng mọi người trong quán.
Mỗi khi cô tiến lên một bước, đám đông chen chúc liền tự động lùi lại một bước, vô thức nhường đường cho cô.
Morofushi Hiromitsu đứng trong lối trống vừa được mở ra, quay đầu nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần với dáng vẻ bình tĩnh mà cứng cỏi ấy.
Theo lẽ thường, những cảnh sát được điều động thay ca hầu hết đều là tân binh vừa tốt nghiệp học viện. Người phụ nữ tóc ngắn trước mặt, dù từ huy chương trên ngực áo cho đến phù hiệu cảnh sát đều thể hiện rõ cô chỉ là một cảnh sát mới vào nghề, thế nhưng dáng vẻ bước đi của cô — vững vàng, kiên định, không chút do dự — lại khiến Morofushi Hiromitsu bỗng nhớ đến hình ảnh vài giờ trước, khi anh bóp cò và nhìn qua ống ngắm.
Người đàn ông bị anh bắn gục trong thư phòng, viên đạn xuyên giữa trán rồi cắm sâu vào sau thái dương, máu đỏ hòa cùng thứ trắng đục văng tung tóe lên bức tường phía sau, nhuộm một mảng lớn thành sắc đỏ nhòe. Trong khoảnh khắc thu súng, qua ống ngắm, Morofushi Hiromitsu thoáng nhìn thấy bức tranh thủy mặc treo trên tường sau lưng người chết.
Đó là một bức tranh thủy mặc vẽ hổ — chỉ hai màu đen trắng, mà khí thế như muốn xé toang giấy lụa.
Nét bút của họa sư mạnh mẽ, dứt khoát. Chỉ với ba nhát cọ, đã phác họa nên hình tượng vị vương giả của muôn thú, tràn đầy uy thế như trăm quân giương nỏ sẵn sàng ra trận.
Người phụ nữ đang sánh vai trước mặt Morofushi Hiromitsu, xét ra chỉ là một tân binh vừa tốt nghiệp, vóc dáng nhỏ bé, chỉ cao đến vai anh. Thế nhưng, bóng dáng cô in trong đôi mắt anh lại khác hẳn.
Trong tầm nhìn của Morofushi Hiromitsu — cô không còn là một nữ cảnh sát trẻ.
Mà là một con hổ.
Một con mãnh hổ có thể nghiền nát mọi thứ cản đường mình.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro