Chương 5
---
Asuka kéo thấp vành mũ, khóe môi hơi hạ xuống, ánh mắt nhìn thẳng người đang đi bên cạnh - Morofushi Hiromitsu.
Hai người sóng vai bước đi. Mái tóc ngắn đen nhánh như mực, đôi mắt hạnh sắc lam dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Trên người cô là bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lam nhạt, vóc dáng khoảng hơn một mét sáu - trong số nữ cảnh đã được xem là cao. Đây là tấm hình bình thường nhất trong số vô vàn bức ảnh cô có trong hệ thống phụ trợ của đội.
Người đàn ông đang thi bạo kia, khi thấy cảnh sát xuất hiện, vẫn chưa hề dừng tay. Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, chẳng còn chú ý đến bất cứ điều gì xung quanh.
Cú đấm nối tiếp cú đấm rơi xuống mặt người đàn ông trung niên, tiếng rên thảm thiết xen lẫn tiếng nức nở. Nửa bên mặt ông ta đã sưng vù như cái bánh bao.
Người đàn ông cường tráng lại giơ nắm đấm lên cao, chuẩn bị giáng thêm một cú nữa. Đúng lúc ấy, một cảnh sát từ bên hông lao đến, dùng bộ đàm đánh mạnh vào cổ tay hắn. Nắm tay phải của hắn như bị va phải lực cực lớn, theo quỹ đạo bộ đàm mà văng sang một bên.
Hắn khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu đẫm tơ máu mờ mịt trừng lớn. Ban đầu là nhìn chằm chằm vào bàn tay phải bị đánh sưng, sau đó cúi đầu quan sát bốn phía.
Khi nhận ra thứ khiến cánh tay hắn tê dại, thậm chí như bị gãy, chỉ là một chiếc bộ đàm màu đen, trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia sợ hãi.
Một bóng người toàn thân đen áp sát, bước chân mạnh mẽ dồn tới từ bên cạnh. Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của Asuka.
Hắn cưỡi lên người đàn ông trung niên, trên mặt còn vương nét ngẩn ngơ. Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, giọng gầm khàn đặc bật ra:
"Hiện tại tao còn chưa muốn ra tay với đàn bà, mau cút đi!"
Tiếng gào thét vang dội, mang theo hơi thở thô bạo như dã thú phát cuồng, theo từng chữ còn bắn ra vài giọt nước bọt.
Đám người đứng xem bị dọa đến lùi lại hai bước, khoảng trống giữa họ càng rộng thêm. Morofushi Hiromitsu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ tình hình không ổn, định bước lên khuyên can. Nhưng chân còn chưa kịp nâng, trong không khí đã vang lên một tiếng cười khẽ, lạnh đến mức gần như không nghe rõ.
Asuka khoanh tay trước ngực, mày khẽ nhướng, khóe môi nhếch lên, nụ cười mang theo nét khinh miệt tột cùng.
Cơn giận trong người đàn ông như bị dội thêm dầu, lửa bốc mạnh đến nổ tung. Hắn bật dậy, nắm chặt hai tay, lao thẳng về phía Asuka.
Thân hình cao lớn, vai rộng như hình thang, cơ bắp cuồn cuộn khiến tay áo căng chặt. Khi hắn nhào đến, đám người xung quanh đồng loạt hít mạnh, trong tiếng kinh hô khẽ, ai nấy đều lặng lẽ toát mồ hôi thay cho Asuka.
Khoảng cách giữa người đàn ông và Asuka chỉ còn nửa cánh tay. Nắm đấm sắp sửa giáng thẳng vào mặt cô, Morofushi Hiromitsu cuối cùng không kìm được mà bật thốt:
"Nguy hiểm!"
Nhưng vừa kịp bước ra một bước, hắn liền khựng lại. Đôi mắt mở lớn, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh khiến tất cả những người xung quanh đều phải hít vào một hơi.
Chỉ thấy Asuka chậm rãi đưa tay ra, trong khoảnh khắc nắm đấm còn cách mặt cô vài centimet, bàn tay mảnh khảnh đã nắm gọn lấy cổ tay hắn.
Cú đấm ấy bị chặn lại nhẹ bẫng. Khuỷu tay cô mềm mại chuyển động, không hề tỏ ra chịu lực, thậm chí không một chút run rẩy, như thể thứ cô đỡ lấy chỉ là một tờ giấy mỏng.
Mọi người đều tưởng sẽ là một cảnh tượng cô bị đánh ngã thảm thương, nhưng hóa ra, kẻ không biết lượng sức lại chính là người đàn ông kia.
Không chỉ đám đông xung quanh, ngay cả Hagiwara Kenji đang đứng xem ở bên cũng không khỏi thốt lên kinh ngạc:
"Wow... mạnh thật. Cánh tay cô ấy chẳng có dấu hiệu chịu lực nào cả. Trình độ này, e rằng chỉ Jinpei-chan mới miễn cưỡng làm được."
Ánh mắt hắn thoáng liếc về phía Morofushi Hiromitsu đang đứng cách đó vài bước, khẽ trầm ngâm, trong lòng âm thầm bổ sung một câu:
Cũng có thể là Furuya-chan... dù sao thì ở trường cảnh sát, hai người họ luôn bất phân thắng bại.
Từ góc độ của người đàn ông, hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Asuka, nửa còn lại bị che khuất sau nắm tay của chính mình. Thế nhưng chỉ với một nửa khuôn mặt ấy thôi, cũng đủ để hắn nhìn rõ vẻ thản nhiên, tự nhiên đến lạnh lùng của cô - như thể ngay từ trước khi hắn ra đòn, Asuka đã biết chắc rằng mình có thể dễ dàng đỡ được cú đánh ấy.
"Mày..."
Hắn cố rút tay về, nhưng nắm đấm lại như bị đổ xi măng cố định, không nhúc nhích được dù chỉ một chút. Lại thử thêm vài lần, lực đạo càng lúc càng lớn, song cánh tay bị Asuka nắm vẫn đứng yên tại chỗ, vững vàng như núi.
Hơi thở hắn bắt đầu dồn dập, toàn thân gồng cứng. Đến cuối cùng, hắn dùng hết sức, thân người ngả hẳn về sau, hai chân nghiêng về phía trước, tấm thảm dưới chân cũng bị kéo nhăn lại thành từng nếp.
Mọi người chỉ biết đứng nhìn, trơ mắt thấy sắc mặt hắn từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại đỏ bừng vì gắng sức.
Asuka khẽ bật cười lạnh, rồi bất ngờ buông tay.
Người đàn ông hoàn toàn không kịp thu thế, đôi mắt mở to trong cơn hoảng loạn. Một tiếng "bịch" vang lên, hắn ngã ngửa ra sau, lăn mấy vòng trên mặt đất, cho đến khi đập vào cột nhà mới dừng lại.
Âm thanh đầu va vào cột vang trầm nặng, khiến gương mặt hắn méo đi vì đau. Giữa không khí tĩnh lặng, Asuka khoanh tay, chậm rãi lên tiếng:
"Tôi đã nói rồi, tất cả dừng tay cho tôi."
Người đàn ông ngã xuống đất, giãy giụa đứng dậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là lao về phía quầy, tìm kiếm thứ gì đó sắc bén. Hắn chộp lấy một con dao gọt trái cây bằng kim loại trên giá, vung tay, lại lần nữa xông thẳng về phía Asuka.
Asuka khẽ thở ra một hơi, gương mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ. Cô cúi đầu xoay nhẹ cổ tay, và ngay khoảnh khắc lưỡi dao sắp chạm tới giữa trán mình, bàn tay cô đã nắm chặt lấy cổ tay hắn. Ngay sau đó, một cú đấm ngắn gọn, chính xác giáng thẳng vào bụng hắn.
"U... ộc!" - tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng hắn, con dao nhỏ rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Trong mắt người ngoài, dường như hắn chỉ bị nữ cảnh đấm một cú vào bụng rồi vì đau mà khuỵu xuống, mất đi sức lực. Nhưng trong cảm nhận của chính hắn, thế giới trước mắt bỗng chao đảo, chồng chập. Cảm giác như có ai đó đang lôi kéo linh hồn ra khỏi cơ thể, muốn tách hắn ra làm đôi.
Thứ khiến hắn sợ hãi nhất, lại là người phụ nữ trước mặt.
Tầm nhìn mơ hồ dao động, sau lưng Asuka như có một đôi mắt khổng lồ chậm rãi mở ra. Màu sắc trong đôi con ngươi ấy đan xen giữa lam và tím, trong ánh sáng mờ hồ còn như phủ một tầng ánh vàng lưu chuyển. Chỉ một cái nhìn, hắn đã cảm thấy choáng váng, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.
"Đủ rồi."
Một giọng nữ xa lạ vang lên bên tai, quanh quẩn không dứt. Dường như chỉ mình hắn nghe thấy âm thanh ấy.
"Dừng công kích."
Khoảnh khắc sau, tầm nhìn xoay tròn của hắn chậm rãi trở lại bình thường. Trước mắt, nữ cảnh đã buông cổ tay hắn ra, xoay người cúi xuống đỡ người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất, như thể tất cả những gì hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.
Morofushi Hiromitsu đứng giữa đám đông, lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt vừa cẩn trọng vừa phân tích. Hắn không quên để ý đến kẻ vừa rồi còn cầm dao - người đàn ông kia vẫn có thể lao tới bất cứ lúc nào. Nếu nữ cảnh không kịp phản ứng, hắn sẽ lập tức ra tay hỗ trợ.
Dù vậy, sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi, Morofushi Hiromitsu biết khả năng cô bị đánh trúng gần như bằng không.
Nhưng người đàn ông kia rõ ràng đã bị dọa sợ. Hắn lùi mấy bước, rồi ngã phịch xuống đất, trán túa đầy mồ hôi lạnh. Một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, chỉ còn hơi thở dồn dập, ngực phập phồng mạnh.
Hắn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, nhưng lại không biết là quên cái gì.
"Asuka."
Hagiwara Kenji từ phía trên đáp xuống, hạ mình đứng cạnh cô một cách gọn gàng. "Vừa rồi, cô đã làm gì với hắn vậy?"
Giọng nói tuy là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại mang theo sự khẳng định. Hagiwara chắc chắn rằng khi Asuka đánh vào bụng đối phương, cô còn làm gì đó khác - chỉ là hắn không biết đó là gì.
"Một chút uy hiếp nhỏ thôi." Asuka đáp khẽ, vừa nói vừa đỡ người đàn ông trung niên dậy. "Ngài không sao chứ, tiên sinh?"
Người đàn ông trung niên được đỡ ngồi dậy, không gật đầu cũng chẳng đáp lời. Gương mặt sưng vù, loang lổ những mảng bầm tím. Hắn hé miệng, một dòng máu loãng chảy dọc theo khóe môi, rơi xuống cằm.
Hagiwara Kenji khẽ ngồi xổm xuống, nghiêng người quan sát:
"Ra tay thật tàn nhẫn. Năm đó, lúc Jinpei-chan còn sung sức, ngay cả khi hạ gục bọn lưu manh đòi tiền lão niên, cũng chưa từng đánh mạnh đến mức này."
Asuka liếc hắn một cái rồi thu lại ánh nhìn, bàn tay đưa ra túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên trước mặt. Động tác của cô mạnh đến mức trông chẳng khác gì đang nhấc bổng một con gà con.
Cách hành xử thô bạo ấy khiến Morofushi Hiromitsu hơi nhíu mày, nhưng hắn không lên tiếng ngăn cản, chỉ yên lặng đứng nhìn.
Asuka kéo người đàn ông trung niên lên, tay còn lại chỉ về phía kẻ đang ngồi bệt trên sàn, vẫn chưa hoàn hồn sau cú ngã:
"Ông đã lừa của hắn bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông trung niên mấp máy môi, rồi cúi đầu, im lặng.
Thấy đối phương không có ý hợp tác, Asuka cũng chẳng nói thêm. Cô buông tay, để mặc hắn ngã phịch xuống đất, rồi giơ chân đạp lên lưng, ấn mạnh cho hắn nằm sấp xuống.
Trước ánh mắt kinh hoàng của người đàn ông, Asuka lạnh giọng nói:
"Hay là để tôi đánh cho ông một trận nữa mới chịu khai?"
Phớt lờ tiếng Hagiwara Kenji bên tai đang khuyên nhủ: "Này này, cảnh sát không được phép ra tay đánh người đâu," Asuka chỉ nhướng mày nhìn người đàn ông trung niên, các ngón tay khẽ hoạt động, như thể đang làm nóng trước khi hành động thật.
Người đàn ông trung niên thoáng sững sờ, cổ rụt lại, vội vàng nói:
"Khoảng... khoảng tám triệu yên."
Vừa dứt lời, người đàn ông cường tráng nãy giờ vẫn im lặng lập tức hét lớn, giọng khàn đặc:
"Hắn nói dối! Không chỉ tám triệu đâu! Đừng có tin lời hắn bậy bạ!"
Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh băng mang theo chút không kiên nhẫn của đối phương, hắn lập tức ngậm miệng, rụt cổ lại, sợ sệt nhìn chằm xuống sàn.
Asuka lại quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, không nói một lời, chỉ hơi nhướng cằm ra hiệu.
Người đàn ông trung niên nuốt khan, im lặng thật lâu rồi mới khó khăn mở miệng:
“Ừm… chắc là khoảng 10 triệu.”
Thấy Asuka hơi nhíu mày, hắn vội vã bổ sung: “Cũng… cũng có thể là 13 triệu! Tóm lại, cỡ như vậy! Tôi thật sự đã nói thật rồi! Không còn giấu giếm hay khai gian nữa!”
Asuka liếc sang người đàn ông vạm vỡ, thấy hắn không có ý kiến gì, lúc này mới chỉ vào hắn rồi chậm rãi nói với người đàn ông trung niên: “15 triệu. Trong vòng một tháng chuyển vào tài khoản của hắn.”
Không phải thương lượng. Là mệnh lệnh.
Người đàn ông trung niên lại nuốt nước bọt, cố sức gật đầu liên tục. Còn người đàn ông cường tráng thì trợn to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc lẫn vui mừng không dám tin.
Asuka nhìn sang phía người đàn ông cường tráng:
“Còn về chuyện ngươi động thủ đánh người thì—”
Âm cuối còn chưa dứt, cửa quán cà phê một lần nữa bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào.
Lần này mới là ca cảnh sát đến thay phiên thật sự.
Đạp xe vội vã đến nơi, hai cảnh sát nam đến giao phiên vừa nhìn thấy Asuka trong đám đông liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Hai người liếc nhau, dường như đang dùng ánh mắt hỏi đối phương: Cậu biết cô gái này sao? Cậu cũng không quen à!?
Nhưng họ cũng không để tâm quá lâu đến thân phận của Asuka, lập tức bước lên hỏi han tình hình.
Từ lời kể của những người vây xem, sau khi hiểu rõ sự việc từ đầu đến cuối, một cảnh sát giao phiên lấy còng tay ra còng người đàn ông vạm vỡ đã ra tay đánh người. Cảnh sát còn lại tiến đến trước mặt Asuka, hơi cúi người chào: “Xin chào, tôi là cảnh sát giao phiên khu số 4, phố Beika 2 chome.”
Sau khi giới thiệu ca trực và tên của mình, anh ta hỏi: “Xin hỏi ngài thuộc ca trực nào?”
Vừa dứt lời, Asuka lại rơi vào im lặng kỳ quái.
Trong mắt người ngoài, có lẽ Asuka chỉ không muốn trả lời. Nhưng chỉ có Hagiwara Kenji biết rằng, ngay khoảnh khắc câu hỏi vang lên, trước mắt hắn xuất hiện một màn hình ảo, hiện rõ tin nhắn vừa nhận được từ Asuka:
“Asuka to Hagiwara: Giao phiên là gì?”
Hagiwara Kenji: “……”
Hắn lặng người vài giây, vẻ mặt bất đắc dĩ quay sang nhìn Asuka. Asuka cũng quay lại, ánh mắt bình thản nhưng đầy nghi hoặc đối diện với hắn, như thể hoàn toàn không thấy câu hỏi của mình có gì buồn cười hay khó tin.
Hagiwara Kenji giật giật khóe miệng hai cái, cuối cùng cũng không nén nổi mà phun lời trong lòng ra: “Cô nghiêm túc đấy à? Diễn nửa ngày giống hệt nữ cảnh sát giao phiên, cuối cùng ngay cả giao phiên là gì cũng không biết?”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro