Văn án
--01
Tôi là một nữ sinh viên bình thường sống ở khu phố Beika, đặc điểm nổi bật là... có tiền.
Hiện tôi đang trong giai đoạn tuyệt vọng vì yêu đơn phương, người tôi thích là một nhân viên nổi bật của một quán cà phê.
Một ngày nọ, đột nhiên xuất hiện một trò chơi nhỏ có phong cách siêu thực, mô phỏng chuyện yêu đương và kinh doanh.
Trong trò chơi, người tôi thầm mến trở thành một chibi (nhân vật nhỏ kiểu Q) có thể khiến hoa nở trên đầu và tôi còn có thể chọc ghẹo anh ấy đủ kiểu.
Sau khi trò chơi kỳ lạ và đầy "phép thuật" đó xuất hiện, thế giới của tôi thay đổi.
Trước tiên, tôi một cách khó hiểu trở thành bà chủ của quán cà phê ấy.
Sau đó, người tôi thầm mến... trở thành bạn trai tôi.
---
--02
Bạn trai tôi vô cùng toàn năng: nấu ăn, biên tập, xuất bản, đánh nhau, lái xe, phá án, chơi game, đánh tennis...
Trên đời này có vẻ không có kỹ năng nào mà anh ấy không biết làm 【nhìn trời】
Anh ấy rất bí ẩn, nhìn thế nào cũng không giống một nhân viên phục vụ bình thường.
Ví dụ như: đột nhiên biến mất một thời gian không rõ lý do, hoặc thật sự biết đua xe, hoặc đánh nhau cực giỏi, hoặc đôi lúc toát ra khí chất chiếm hữu và kiểm soát rất mạnh --
Rất lâu sau đó.
Tôi chứng kiến một cảnh: một người anh họ xa làm trong ngành cảnh sát, đang nói với bạn trai tôi:
"Ngài Furuya, xin hỏi công việc này còn sắp xếp nào khác nữa không?"
---
--03
Bạn trai tôi thật sự ở phương diện nào cũng giỏi hơn người, thậm chí cả cái tên cũng nhiều hơn người khác vài cái.
"Amuro, Furuya, và cả Bourbon nữa." Cuối cùng, anh ấy thẳng thắn nói vậy.
Tôi: "?"
Bạn trai tôi đúng là hoàn hảo ở mọi mặt, ngay cả yêu đương với anh ấy cũng là một trải nghiệm chất lượng cao.
Có được một người như anh ấy, tôi có cảm giác như đang yêu cùng lúc nhiều người vậy.
...... Thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện những màn nhập vai... không tiện nói ra. 【hư~】
【Tiểu kịch trường 1】
Sau khi biết tên thật của bạn trai là Rei, tôi-vốn đã quen gọi anh ấy bằng mấy cái tên giả-bỗng nhiên thấy rất khó sửa cách xưng hô. Vô thức lại cứ gọi theo mấy cái tên cũ.
Tuy rằng mỗi lần như vậy anh ấy đều mỉm cười đáp lại, nhưng gọi nhiều lần quá, chính tôi cũng bắt đầu thấy áy náy.
Có lần, tôi lại vô tình gọi nhầm tên giả, lúc ấy bạn trai mặc cảnh phục, lười biếng tựa vào bàn làm việc trong văn phòng, buông tập hồ sơ trong tay xuống, điềm nhiên nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, anh mỉm cười nhè nhẹ:
"Em thích cái anh phục vụ quán cà phê ôn nhu săn sóc kia hơn sao?"
Tôi: "???"
Khoan đã! Đó chẳng phải là... chính anh à??
---
【Tiểu kịch trường 2】
Sau khi biết bạn trai của tôi kiêm nhiệm đủ loại công việc với cả đống "vai diễn", dẫn đến ngủ không đủ giấc, tôi rất chu đáo nhắc anh ấy phải nghỉ ngơi đầy đủ.
Tôi lấy điện thoại ra, lớn tiếng lẩm bẩm như đang đọc kiến thức phổ thông:
"Mỗi ngày thức khuya rất hại sức khỏe, balabala... dễ ảnh hưởng đến thận..."
Đột nhiên tôi cứng họng.
Bạn trai tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, cười tủm tỉm nhìn tôi:
"Sao không nói tiếp nữa?"
Tôi: "......QAQ"
Tôi yếu ớt đáp:
"... Hư."
Rồi từ đó về sau, rất nhiều đêm tôi cũng bị ép phải thức khuya cùng anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro