CHƯƠNG 16: Hồi màu đỏ - Yoshida (Thượng)
---
Khi tia nắng chiều tà cuối cùng vừa khuất dần sau đường chân trời, bên trong tòa nhà lớn của lực lượng Cảnh sát An ninh đã lên đèn sáng rực.
Yoshida Kiyoko đã truyền đạt đầy đủ mọi chỉ thị của Furuya Rei đến các đơn vị. Căn cứ vào những suy đoán của anh, Akai Shuichi sau cái chết giả với sự trợ giúp của Conan, đã cải trang thành Okiya Subaru và tá túc tại nhà Kudo. Những điều tra viên FBI vẫn còn nghi ngờ về cái chết của Akai Shuichi có lẽ sẽ tìm đến vách đá để xác minh.
Tối nay, Cảnh sát An ninh có hai nhiệm vụ chính. Một là đợi lệnh bên ngoài nhà Kudo. Nếu Okiya Subaru thừa nhận thân phận, họ sẽ quyết định bắt giữ hay không theo chỉ thị của Furuya Rei, hai là chặn đứng các điều tra viên FBI, bắt giữ một người trong số họ làm con tin để kiềm chế hành động của Akai Shuichi. Bởi vách đá kia chính là hiện trường cái chết giả của Akai Shuichi, hai điều tra viên FBI vẫn còn hoài nghi về cái chết này rất có thể sẽ tìm đến nơi đó trong đêm nay.
Kazami Yuya ngồi trong phòng họp, ra lệnh cho toàn bộ lực lượng Cảnh sát An ninh. Yoshida Kiyoko có hàm cấp tương đương với Kazami-san, đều là Phó Thanh tra, và là một trong những người có cấp bậc cao nhất trong căn phòng này. Hơn nữa, với tư cách là người liên lạc của Furuya Rei, cô đương nhiên trở thành tổ trưởng một tổ, cùng Kazami phụ trách chỉ huy hai nhóm riêng biệt.
"Tôi sẽ đi đến khu vách đá," Yoshida Kiyoko tuyên bố. Cô từng chạm mặt Okiya Subaru và hình ảnh cô thể hiện ra ngoài gần như đã xác nhận cô là cảnh sát. Để tránh việc Okiya Subaru nhận ra mình và từ đó suy luận ra thân phận của Furuya Rei, cô cho rằng đi đến vách đá là lựa chọn tốt nhất.
Kazami hiểu rõ điều này, chỉ là anh có chút lo lắng: Yoshida Kiyoko, dù sao vẫn còn là người mới, có rất ít kinh nghiệm truy đuổi trên đường quốc lộ.
Yoshida Kiyoko nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, lộ ra sự quyết đoán và khí chất mạnh mẽ hoàn toàn khác hẳn vẻ thường ngày. Cô cam đoan: "Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Qua khoảng thời gian làm việc chung, Kazami Yuya đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô. Hơn nữa, tổ của Yoshida Kiyoko còn có Uno Daisuke - một người giàu kinh nghiệm. Kazami lập tức ra lệnh xuất phát. Những người đàn ông trong trang phục đen đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng và có kỷ luật tiến xuống tầng dưới.
Yoshida Kiyoko mở cửa, ngồi vào ghế phụ, đeo thiết bị Bluetooth vào tai để kết nối với điện thoại di động, sẵn sàng liên lạc với các cảnh sát khác bất cứ lúc nào. Vì chỉ có một tuyến đường chính dẫn đến khu vách đá, nên tổ của cô đã được phân công, tổng cộng có năm chiếc xe. Ba chiếc xe sẽ chờ ở các giao lộ bắt buộc phải đi qua để đến vách đá. Còn cô cùng chiếc xe còn lại sẽ thiết lập chướng ngại vật trên đường quốc lộ dẫn tới đó, nhằm chặn đứng đội FBI.
Kỹ thuật lái xe của bản thân Yoshida Kiyoko không thực sự xuất sắc, chỉ ở mức trung bình trong lực lượng Cảnh sát An ninh. Rất nhiều người trong Tổ Zero còn giỏi hơn cô, và Uno Daisuke cùng tổ chính là một trong số đó. Anh ta trước đây ở Tổ Zero chỉ đứng sau Kazami, nổi tiếng với kỹ năng lái xe điêu luyện. Anh cũng là một trong số ít người của Tổ Zero biết rõ thân phận của Furuya Rei, và trong các chiến dịch trước đây, anh thường cùng Kazami chia nhau chỉ huy các tổ.
Mây chiếc xe nhận lệnh của cô lập tức khởi động, hướng thẳng đến các địa điểm đã định.
Lúc này, màn đêm đã bao trùm hoàn toàn thành phố Tokyo. Ánh đèn neon lấp lánh trên đường, tạo nên một cảnh đêm phồn hoa nhưng lại che giấu đi sự hỗn loạn không hề tầm thường.
Ở phía bên kia, Kazami Yuya dẫn đầu đội của mình hội hợp với Furuya Rei gần dinh thự Kudo. Furuya-san gật đầu với họ, đồng thời ra hiệu cho họ đợi ở ngoài cửa.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu xanh dương, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ghi lê màu kaki, cùng với quần dài ôm sát màu xanh lam. Vốn là trang phục thường ngày, nhưng dưới khí chất của anh, nó lại toát lên sự mạnh mẽ, đầy tính công kích.
Furuya Rei bước lên bậc thềm, nhấn chuông cửa:
"Tôi là nhân viên giao hàng."
Cánh cửa mở ra, một thanh niên tóc vàng xuất hiện trong tầm mắt. Khóe môi hắn khẽ cong lên: "Chào buổi tối. Rất vui được gặp anh. Tôi là Amuro Tooru."
Yoshida Kiyoko chỉ huy các xe thiết lập chướng ngại vật trên quốc lộ, đồng thời cô nhận được tin tức từ tổ viên: "Đã đuổi kịp đội FBI, chúng tôi đã đến tuyến đường chính."
Yoshida Kiyoko nheo mắt lại, giọng nói trầm ổn: "Chuẩn bị sẵn sàng!" Cô và Uno Daisuke đều bước xuống xe, chuẩn bị ép đội FBI phải dừng lại.
Từ xa vọng đến tiếng gầm rú của động cơ ô tô. Trong đêm tối đen như mực, ánh đèn pha trở nên đặc biệt rõ ràng.
Điều khiến cô trở tay không kịp chính là: chiếc xe màu trắng đang bị truy đuổi kia, khi nhìn thấy chướng ngại vật, lại mượn địa hình vách đá ven đường để nghiêng xe một cách táo bạo, lao vọt qua hai chiếc xe đang chặn ở giữa đường.
Trong chớp nhoáng, Yoshida Kiyoko nhanh chóng phản ứng, lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và nhấn ga. Tiếng động cơ gầm lên, chiếc xe lao vút đi như viên đạn. Cô vội nói qua tai nghe: "Đừng dừng lại, đuổi theo chiếc xe đó!"
Uno Daisuke nhíu mày, cũng nhanh chóng leo lên xe, khởi động và bám theo.
Chiếc xe của Yoshida Kiyoko bám sát đằng sau chiếc xe màu trắng của FBI, ngọn lửa phẫn nộ đang cháy hừng hực trong lòng cô.
Thân chiếc xe màu trắng hơi chao đảo. Yoshida Kiyoko nheo mắt lại, nhanh chóng hiểu ra lốp xe đối phương hẳn là đã bị đá dăm đâm thủng và xì hơi. Cô trầm giọng nói: "Tiến lên, ép họ dừng lại!"
Hai chiếc xe cảnh sát lập tức kẹp chiếc xe màu trắng ở giữa, một trái một phải. Các xe phía sau cũng nhanh chóng bám theo, tạo thành thế trận quyết không bỏ qua nếu chưa ép được chiếc xe phải dừng lại.
Đúng lúc này, mui xe chiếc xe màu trắng từ từ mở ra, lộ ra một gương mặt khiến mọi người khó có thể tin được.
Một cảnh sát thốt lên kinh ngạc: "Akai Shuichi?!"
Đồng tử Yoshida Kiyoko chợt co lại. Nhưng cô lập tức lớn tiếng chỉ huy: "Mọi người giữ nguyên đội hình, bám sát Akai Shuichi!"
Uno Daisuke kịch liệt phản đối: "Akai Shuichi không nên xuất hiện ở đây! Chúng ta cần phải xin chỉ thị tiếp theo ngay lập tức!"
"Mục đích chúng ta có mặt ở đây chính là để bắt giữ Akai Shuichi," Yoshida Kiyoko lạnh lùng nói. "Chấp hành mệnh lệnh!"
Giọng nói tức giận của Uno Daisuke vang lên qua tai nghe: "Cô sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!"
Dù Yoshida Kiyoko có hàm cấp cao trong tổ chức, nhưng dù sao cô cũng chỉ là người mới gia nhập. Uno Daisuke vốn đã vô cùng bất mãn khi Yoshida Kiyoko vừa đến đã nhanh chóng nhảy lên vị trí phó lãnh đạo Tổ Zero. Việc chặn đường trên quốc lộ vốn là sở trường của anh ta, nên anh luôn mặc định rằng Yoshida Kiyoko, dù là chỉ huy danh nghĩa, vẫn phải nghe theo ý kiến của mình. Anh ta không ngờ cô lại chuyên quyền độc đoán, không chỉ không coi tiền bối ra gì, mà giờ đây còn tự tiện hành động.
Chiếc xe của anh ta khựng lại, nhưng ba chiếc xe còn lại đều lướt qua anh ta như bay, bám sát gót chiếc xe của Yoshida Kiyoko.
Anh ta nghiến răng, không tình nguyện khởi động xe. Vừa đuổi theo, anh ta vừa rút điện thoại ra, gọi ngay cho Furuya Rei.
---
Tại dinh thự Kudo
Furuya Rei đút hai tay vào túi quần, đứng đối diện với Okiya Subaru, ánh mắt đầy nguy hiểm.
"Không sai, kích cỡ của chiếc máy thay đổi giọng nói kia vừa vặn đủ để chiếc áo cao cổ này che giấu." Anh vừa nói vừa vươn tay kéo mạnh cổ áo Okiya Subaru, nhưng không hề có chiếc máy thay đổi giọng nói nào lộ ra như anh đã nghĩ.
Đồng tử anh không khỏi chấn động.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn bất ngờ đổ chuông. Là Uno Daisuke gọi đến. Furuya Rei có chút nghi hoặc, vì anh biết bên đó đáng lẽ do Yoshida Kiyoko chỉ huy.
Không nghĩ nhiều, anh cầm lấy điện thoại, hỏi: "Có chuyện gì? Sao lại chậm trễ thế?"
Nghe thấy giọng nói đầy nôn nóng truyền đến từ đầu dây bên kia, anh không khỏi sững người.
"Akai?!" Nghe Uno Daisuke thuật lại, anh cắn răng, lớn tiếng quát: "Đương nhiên là phải nhanh chóng đuổi theo! Nếu lần này để hắn chạy thoát, không biết lần sau hắn sẽ lại trốn đi đâu nữa!"
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro