CHƯƠNG 23: Lạm dụng chức quyền - Furuya Rei (Hạ)

---

Các thám tử nhí ngơ ngác nhìn bãi biển đông nghịt người qua lại.

"Ở đây đông người quá!" Ayumi không khỏi cảm thán.

"Rõ ràng bây giờ không phải mùa cao điểm mà," Mitsuhiko lẩm bẩm.

Genta đành quay sang nhìn mấy người bạn nhỏ: "Chúng ta phải tìm người giữa đám đông thế này sao?"

"Giá mà mình biết tên họ thì tốt," Mitsuhiko nói.

Đúng lúc này, Amuro Tooru cầm điện thoại lên, hạ giọng hỏi với giọng điệu nghiêm túc: "Đã lên tàu chưa?"

Tuy âm lượng không lớn, nhưng Yoshida Kiyoko đứng ngay bên cạnh, lúc này nghe thấy giọng nói quen thuộc và nội dung cuộc nói chuyện lọt vào tai, khiến cô theo bản năng nắm bắt được thông tin.

"Vâng, tôi đã lên chuyến tàu tốc hành tuyến Shonan khởi hành từ Takasaki lúc 13 giờ 14 phút," giọng Kazami truyền đến từ điện thoại.

"Bắt đầu từ toa đầu tiên, toa số ba," Amuro Tooru dặn dò, "Ngay cửa bên trái ở giữa toa, hướng về phía đầu tàu."

Nghe thấy câu trả lời đã đúng vị trí, Amuro Tooru nói tiếp vào điện thoại: "Kazami, anh ngồi xổm xuống và hà hơi lên tấm kính cửa đó."

Nghe đến đó, Yoshida Kiyoko không tự chủ mở to mắt. Nghe Kazami ngập ngừng hỏi lại "Cái gì ạ?", Amuro Tooru thúc giục: "Nhanh lên."

"Trên đó viết gì?"

"À, trên đó viết Yoshida Yuto."

"Yoshida Yuto, đúng không?" Amuro Tooru nói, "Anh đang ở Kanagawa quả thật giúp tôi một ân huệ lớn. Tôi cúp máy đây."

Nói rồi, anh dứt khoát ngắt điện thoại, cúi xuống và nói với lũ trẻ: "Tên của người đó là Yoshida Yuto."

"Yoshida Yuto?" Conan ngẩng đầu hỏi, "Đó là tên của cậu bé sao?"

"Đúng vậy." Amuro Tooru thản nhiên giải thích, "Tôi có một người bạn vừa lúc đang ở trên chuyến tàu tốc hành tuyến Shonan-Shinjuku đó, nên tôi nhờ anh ấy hà hơi lên tấm kính cửa để xem rốt cuộc cậu bé kia đã viết chữ gì lên đó." Nói rồi, anh đứng thẳng người dậy.

... Cô thầm đổ một giọt mồ hôi đồng cảm cho tiền bối Kazami. Yoshida Kiyoko nhìn Amuro Tooru, trên mặt đầy vạch đen.

Amuro Tooru nhận thấy ánh mắt cô, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi.

Thấy anh như vậy, Yoshida Kiyoko nảy ra một ý, liền ghé sát lại gần Amuro Tooru, khẽ trêu chọc bằng giọng thì thầm: "Furuya-san, việc này có được coi là lạm dụng chức quyền không?"

Amuro Tooru cười như không cười nhìn cô một cái, rồi bất ngờ nháy mắt, dùng giọng điệu thấp thoáng ý cười khẽ đáp lại: "Vậy phải nhờ Yoshida-san giúp tôi giữ kín bí mật này rồi."

Đôi mắt màu tím xám của Amuro Tooru mỉm cười nhìn Yoshida Kiyoko, mái tóc vàng của anh dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói lóa. Nhìn người đàn ông trước mặt, tim cô không hiểu sao hẫng đi một nhịp.

Cô hơi mất tự nhiên "Ừm" một tiếng.

"Yoshida Yuto đến từ Tokyo xin chú ý, bạn của cậu đang đợi cậu. Xin mời cậu lập tức đến nhà hàng bên biển để hội hợp với họ." Giọng phát thanh từ chiếc nơ thay đổi giọng nói của Conan cất lên, cắt ngang bầu không khí giữa hai người.

Mặt Yoshida Kiyoko nóng lên, chợt nhận ra mình và Amuro Tooru đứng quá gần nhau, cô vội vàng lùi lại một bước, trong lòng có chút bối rối.

Sự chú ý của cô và Amuro Tooru cùng lúc tập trung vào chiếc nơ của Conan. Yoshida Kiyoko nhìn chằm chằm Conan đang nói chuyện, vẻ mặt trầm tư.

Rất nhanh, cặp cha con trong video đã tìm thấy đội thám tử nhí.

Người cha đặt tay lên vai con trai, hỏi: "Con trai tôi tên là Yoshida Yuto, các cháu đang tìm người trùng tên với nó sao?"

Đôi mắt của mấy đứa trẻ sáng lên, vội vàng giải thích mọi chuyện.

"Xin hãy trả lại móc khóa điện thoại của bạn cháu cho tụi cháu đi ạ!" Ayumi vội vàng nói.

Người cha đồng ý ngay, lấy chiếc móc khóa ra khỏi túi và đưa cho Conan.

Đúng lúc Conan vừa đưa tay ra định cầm lấy chiếc móc khóa, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, giật phắt chiếc móc khóa rồi quay đầu bỏ chạy.

Đội thám tử nhí la hoảng lên, bóng đen nhanh chóng lẫn hẳn vào đám đông.

"Nhưng tại sao chứ?" Conan vừa khó hiểu vừa bực bội hỏi, "Đó chỉ là một chiếc móc khóa điện thoại bình thường mà!"

Yoshida Kiyoko nhìn bóng đen đã chạy thoát, nhíu mày nói: "Tôi hình như đã từng gặp người đó rồi."

"Ai cơ?" Lũ trẻ đồng loạt quay đầu lại.

"Lúc ở nhà ga, hắn đứng ngay gần chúng ta, sau đó khi chúng ta ăn trong cửa hàng thức ăn nhanh, hắn lại ngồi ở phía sau Ayumi," Yoshida Kiyoko hồi tưởng. Nói xong, cô nhìn Amuro Tooru bằng ánh mắt tìm kiếm sự xác nhận. Cô biết năng lực phản trinh sát của Amuro Tooru chỉ có tốt hơn chứ không hề kém mình.

Amuro Tooru gật đầu, đồng tình với lời cô nói.

Yoshida Kiyoko thả lỏng, cô vừa rồi có cảm giác như đang giải bài tập trước mặt giáo viên, dù là bài dễ cũng sợ làm sai mất mặt.

Conan khó hiểu nói: "Rốt cuộc là vì cái gì chứ?"

Đúng lúc này, người cha kia lên tiếng: "Cái móc khóa đó hình như có vật gì đó cứng cứng bên trong, có khi nào là vì cái đó không?"

"Biết đâu đó là một cái USB chứa tài liệu tuyệt mật đang chờ sử dụng thì sao!" Mitsuhiko nói.

"Sao có thể chứ?" Conan phản bác, "Cái móc khóa đó mua ở cửa hàng đồ bóng đá mà."

"Không phải đâu." Mitsuhiko nghiêm túc nói, "Chiếc móc khóa đó thực ra là hàng mẫu, là Haibara nhờ nhân viên cửa hàng mới mua được đó."

Nghe đến đây, Yoshida Kiyoko và Amuro Tooru liếc nhìn nhau, Amuro Tooru nói: "Nói như vậy thì lời Mitsuhiko nói không phải là không có khả năng."

"Đã thế rồi, chúng ta chia nhau đi tìm, nhất định phải tìm ra gã đàn ông vừa nãy!" Conan nói một cách nghiêm túc.

"Ừm!" Đội thám tử nhí đồng thanh đáp.

"Amuro-niisan, Yoshida-neesan, nhờ hai người đến cổng ra vào của bãi tắm để canh chừng," Conan nói, "Gã đàn ông đó ăn mặc chẳng giống người đến biển chơi chút nào, nên rất dễ phân biệt."

"Nhưng ở đây đông người quá," Genta lo lắng nói.

"Nếu chúng ta là cảnh sát thì có thể đi tới hỏi từng người một," Mitsuhiko nói.

Ayumi lo lắng hỏi: "Nếu làm phiền người ta đi biển chơi thì chúng ta có bị mắng không?"

"Cái đó không sao đâu, chúng ta là trẻ con mà," Conan tự tin nói, "Họ sẽ không chấp nhặt với trẻ con đâu. Hơn nữa, chúng ta nhỏ người, có thể len lỏi khắp nơi trong đám đông để tìm kiếm. Trong tình huống này, chúng ta còn hữu dụng hơn cả cảnh sát thật nữa!"

Cậu bé Conan này... Yoshida Kiyoko không khỏi vừa dở khóc dở cười. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Amuro Tooru, cả hai đều nở nụ cười kín đáo đầy thấu hiểu.

Conan ra lệnh một cách dứt khoát: "Tóm lại, các cậu phải nói thật to những đặc điểm vừa thấy về gã đó cho những người xung quanh biết, nếu có bất cứ manh mối nào, đừng hành động liều lĩnh, hãy báo cho tớ bằng Huy hiệu Thám tử!"

"Được rồi!" Ba đứa trẻ nhanh chóng chia nhau tản ra. Nhìn bóng Yoshida Ayumi đi xa, Yoshida Kiyoko không khỏi nở nụ cười tự hào. Cô thường xuyên xúc động vì sự nhân hậu và dũng cảm của em gái mình, và giờ còn thêm cả khả năng hành động nhanh nhẹn nữa.

"Đúng là Conan-kun có khác," Yoshida Kiyoko cảm thán. Cô nhận thấy, sau khi thường xuyên đi theo Conan hành động, Ayumi cũng trưởng thành không ít.

"Trông cậu bé lúc nãy, quả thực giống như Holmes đang chỉ huy đội quân phố Baker vậy." Amuro Tooru khẽ cười một tiếng, "Nhưng tôi không ngờ, cậu ấy lại liều mạng như thế chỉ để tìm một chiếc móc khóa điện thoại cho bạn."

Nghe đến đó, Yoshida Kiyoko cũng nhìn về phía Conan, rất tò mò với câu trả lời của cậu bé.

"À, cũng có một vài lý do cá nhân ạ," Khóe miệng Conan cong lên một đường cong.

Cậu bé cũng nhanh chóng chạy đi, Yoshida Kiyoko và Amuro Tooru cũng cùng nhau đi về phía cổng ra vào.

Amuro Tooru bỗng nhiên nhắc đến: "Ayumi là một cô bé rất tốt."

Yoshida Kiyoko khựng lại một chút, nhưng rất nhanh nở nụ cười: "Đúng vậy, con bé từ nhỏ đã vừa ngoan ngoãn lại vừa nhân hậu."

Cô cũng vậy. Amuro Tooru thầm bổ sung trong lòng. Có thể thấy, gia đình của hai chị em này hẳn là rất hạnh phúc, lớn lên trong tình yêu thương, các cô mới có thể thẳng thắn và rạng rỡ như thế.

Conan nhanh chóng tìm ra người khả nghi, chân tướng được phơi bày: hóa ra người đó đang giấu chiếc nhẫn cầu hôn bên trong chiếc móc khóa hàng mẫu. Do đó, đó không phải móc khóa điện thoại của Haibara Ai; trên xe có đến ba người làm rơi móc khóa.

Genta nhớ lại, khi cậu cúi xuống đội mũ trong bãi đậu xe thì phát hiện chiếc Huy hiệu Thám tử của mình bị rơi trên mũ, nên móc khóa điện thoại của Haibara Ai có lẽ cũng bị rơi ở bãi đậu xe.

Mấy người lại bắt taxi quay lại đó, và cuối cùng đã tìm thấy chiếc móc khóa điện thoại nằm dưới gầm một chiếc xe.

Nhìn lũ trẻ dưới ánh hoàng hôn, Amuro Tooru và Yoshida Kiyoko cùng mỉm cười.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro