CHƯƠNG 28: Bại lộ thân phận - Yoshida Kiyoko (Thượng)
---
Sau khi nhận được tin từ tổ chức, Amuro Tooru nhanh chóng chạy đến địa điểm tập hợp.
Nhìn quanh những người đã có mặt, anh khẽ nhíu mày. Người ra lệnh tập hợp là Gin, mà hiện giờ những kẻ có mặt gồm có Kir, Whisleen, Aquavit và anh. Kir thì không cần nói, kể từ sau khi bị FBI bắt cóc, cô vẫn luôn bị nghi ngờ là nội gián, mà việc Akai Shuichi còn sống cũng đã chứng minh điều đó.
Whisleen và Aquavit cũng chẳng khá hơn, thường xuyên bị Gin châm chọc là “lũ chuột giỏi diễn”, tóm lại đều là những kẻ mang đầy hiềm nghi nằm vùng trong tổ chức.
Có vẻ như bản thân anh cũng đã bị liệt vào danh sách bị nghi ngờ. Amuro Tooru thầm nghĩ, chắc là do kết quả điều tra về Kudo Shinichi chưa đủ khiến Rum hoàn toàn yên tâm. Giờ anh phải tính đường rút, rồi tìm cách bù đắp lại sau.
Khi bốn người đã có mặt đầy đủ, chẳng bao lâu sau, Gin cùng Vodka cũng bước đến. Nhìn thoáng qua bốn kẻ đúng giờ, khóe môi Gin nhếch lên, bật cười lạnh lẽo.
“Xem ra lũ chuột cũng biết đến đúng giờ đấy.”
Kir nội tâm nhảy dựng, trên mặt bất động thanh sắc.
“Tình báo tổ những cái đó phế vật cuối cùng đưa cho chúng ta một cái có giá trị tình báo,” Gin lộ ra một cái lãnh khốc tàn nhẫn mỉm cười, “Có một cái con rệp ở vì tổ chức lão thử truyền lại tình báo, mà nàng truyền lại tình báo nội dung đã nghiêm trọng nguy hại đến tổ chức ích lợi."
“Vì đem các ngươi bên trong lão thử cấp bắt được tới, thực đáng tiếc chính là, kia chỉ con rệp không thể chết cho xong việc. Mà các ngươi hôm nay phải làm, chính là bắt sống nàng lúc sau cạy ra miệng nàng tình báo." Gin nói.
Aquavit nhăn lại mi hỏi: “Là người nào? Gin, ngươi nói như vậy có nắm chắc, ta tưởng tổng không phải là giả tình báo đi?"
Gin giơ súng lên: “Ta khuyên các ngươi đừng có ý kích động ta. Cô ta chỉ là con rệp, sẽ sớm bị đưa tới trước mặt chúng ta. Từ giờ trở đi tốt nhất mấy người đừng có bất kỳ động tác lạ nào, ví dụ như muốn truyền tin cho người khác.”
Vermouth không hiểu vì lý do gì lại chủ động nhúng tay vào chuyện này, xin được xuất trận mang Yoshida Kiyoko về; cảm giác như mình không thể kiểm soát được toàn cục đã khiến Gin càng thêm khó chịu.
Amuro Tooru ánh mắt trầm trọng, bỗng nhớ tới lời Yoshida Kiyoko nói rằng Uno Daisuke có biểu hiện không bình thường. Một dự cảm chẳng lành lóe lên trong lòng anh.
Nếu Uno Daisuke thật sự phản bội Sở Cảnh sát Đô thị, tổ chức cũng không cần mất công đến mức này mới gom vài người lại để điều tra, họ đã có thể bắt giam ngay để thẩm vấn. Điều đó cho thấy chuyện này có gì đó không hợp lý.
“Đúng rồi.” Gin ra lệnh cho Vodka mang loa phát ra, “Con rệp đáng thương kia có lẽ không biết rằng sắp bị nghe lén toàn bộ quá trình. Ta muốn thưởng thức chút màn ả ta hấp hối gào thét.”
---
Cùng lúc đó, bên ngoài ký túc xá.
Yoshida Kiyoko đang định rút chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó. Cô đưa tay chạm vào ổ khóa, nhíu mắt lại, bộ não lập tức vận hành thần tốc.
Nhân viên Tổ Zero trong ký túc xá đều có bảo mật cao, việc có thể tìm ra nguồn gốc và đến tận nơi này chắc chắn là có người đã tiết lộ tư liệu.
Nhưng điều kỳ lạ là, Tổ Zero không giống như các đơn vị khác của cảnh sát; mọi người trong một khu ký túc xá đều giữ an toàn riêng, nàng cũng chưa từng tiết lộ địa chỉ cụ thể của mình cho bất kỳ ai.
Nhớ lại mấy ngày trước khi Uno Daisuke xuất hiện quanh ký túc xá, Yoshida Kiyoko sợ hãi rùng mình. Nếu thật sự là hắn, thì Furuya Rei chắc chắn cũng chẳng thể giữ an toàn trọn vẹn.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều suy nghĩ vụt qua đầu Yoshida Kiyoko. Ký túc xá lúc này quá nguy hiểm, nàng lập tức quyết định rời xuống lầu, một cảm giác nguy cơ làm chuông báo động vang lên trong lòng.
Nàng xoay người rút súng, chuẩn bị đối phó với bất kỳ sự xâm nhập nào từ bên ngoài ký túc xá.
Vermouth với mái tóc vàng rối tung bước ra, lộ khuôn mặt sáng ngời, nàng cười khẩy nói: “Không ngờ, còn có cảnh giác như vậy.”
Yoshida Kiyoko giữ vững khẩu súng, nhắm thẳng về phía Vermouth, giọng lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nghe thanh âm này, Amuro Tooru bên kia cảm thấy tim nặng trĩu, cả người như đông cứng.
Không ai rõ ràng hơn hắn sẽ nhận kết cục ra sao nếu rơi vào tay tổ chức, mà hiện tại hắn chỉ biết trơ mắt nhìn liên lạc viên của mình từng bước rơi xuống vực sâu.
Hắn nhắm mắt lại, móng tay cắm sâu vào thịt bàn, nhắc nhở bản thân duy trì bình tĩnh.
Vermouth trêu chọc: “A secret makes a woman woman. Ta khuyên ngươi buông súng đi, nếu không ta không thể đảm bảo em gái đáng yêu của ngươi sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Ở một nơi khác, Gin nhíu mày, lúc trước, hắn không hề nghe Vermouth nhắc đến chuyện về cô có em gái.
“Ayumi?!” Yoshida Kiyoko như hóa băng, nghiến mạnh môi dưới, từ khe răng thoát ra tiếng gằn: “Ngươi muốn làm gì?!”
“Ta không muốn làm gì cả.” Vermouth thong thả nói, giọng ung dung, “Chỉ khuyên ngươi buông súng, đi theo ta thôi.”
Yoshida Kiyoko im lặng, nhìn chằm chằm Vermouth, rồi chậm rãi hạ tay xuống.
“Ném xuống đất đi.” Vermouth nói, giọng không hề nương tay.
Một tiếng vật rơi vang lên, là khẩu súng của Yoshida Kiyoko đặt xuống sàn.
Bằng!
Tiếng súng giảm thanh vang lên khiến thần kinh Amuro Tooru căng thẳng, dưới ánh mắt chăm chú của Gin, hắn nhíu mày.
Yoshida Kiyoko rên một tiếng, che tay phải lại.
“Xin lỗi.” Vermouth lạnh lùng nói, “Chỉ để ngươi không thể giở trò.”
“Giờ thì quay người, đi theo ta xuống lầu.”
Yoshida Kiyoko bị Vermouth dẫn đi ra khỏi ký túc xá, rời khỏi nơi ở.
Vermouth và Yoshida Kiyoko vừa tới gần xe, hai người định lên xe thì một tiếng động cơ gầm rú từ xa vọng tới.
Nhìn thấy một thân ảnh thấp bé lướt trên ván trượt, cả Vermouth lẫn Yoshida Kiyoko đều trợn tròn mắt.
Conan nhìn thấy tay phải Yoshida Kiyoko chảy máu, nàng đứng phía sau Vermouth, khẽ cắn môi rồi lao lên phía trước, hô lớn: “Yoshida-neesan!”
Máy nghe trộm, cả hai đều bị sự biến cố đột ngột này làm bất ngờ, trở tay không kịp.
Vermouth nghiến răng, thúc giục Gin bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Đưa hắn đi.” Vermouth nói với Yoshida Kiyoko.
Yoshida Kiyoko nhìn Conan xuất hiện, ánh mắt kiên quyết khẽ lắc đầu.
Conan khẽ hé miệng, như muốn nói gì.
Nhưng ánh mắt Yoshida Kiyoko dừng lại trên cậu, dịu dàng và ôn nhu.
"Chị đang chơi trò chơi với chị gái này," Yoshida Kiyoko lên tiếng, giọng như đang dỗ một đứa trẻ, "Em tự về chơi đi nhé."
Thần kinh cô căng như dây đàn. Cô không biết thành viên của tổ chức có bao nhiêu kiên nhẫn. Có lẽ kẻ đứng sau lưng cô lúc này chỉ đơn giản là thấy phiền phức khi phải giết người giữa chốn đông người, nhưng nếu Conan không nghe lời mà cứ cố chấp, cô không thể đảm bảo được sự an toàn cho cậu bé.
Yoshida Kiyoko đưa bàn tay trái đang đút trong túi áo ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Conan như để trấn an.
Conan siết chặt nắm tay, dưới ánh mắt thúc giục của cô, sau một thoáng im lặng, cậu bé khô khốc cất tiếng: "Em biết rồi, vậy em đi trước đây."
Hai người kia xoay người lên xe rồi nghênh ngang rời đi.
Conan mở lòng bàn tay ra. Chiếc thẻ nhớ mà Yoshida Kiyoko đã đặt vào tay cậu đang lẳng lặng nằm ở đó. Gương mặt cậu bé lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro