CHƯƠNG 31: Tiếp nhận thẩm vấn - Yoshida Kiyoko

---

Đây là một loại dược vật gây viêm thần kinh, sau khi tiêm vào, mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể đều có thể cảm nhận được cơn đau dữ dội.

Yoshida Kiyoko nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố ép trái tim mình trở lại bình tĩnh.

Trong đầu cô hiện lên những bài giảng tại học viện cảnh sát về kỹ thuật kháng thẩm vấn mà cô từng được huấn luyện.

Dược vật theo mạch máu len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể.

Cơn đau dữ dội bùng nổ trong từng tế bào, khiến Yoshida Kiyoko không thể miêu tả nổi cảm giác ấy, cô chỉ còn biết siết chặt tay vịn ghế, như bấu víu vào chút ý chí cuối cùng.

Đau quá...

Mỗi tế bào như đang gào thét, cắn xé ý chí của cô.

"Ngươi liên lạc với ai?"

Một giọng nam trầm ổn vang lên, xuyên qua tầng tầng cơn đau, len vào vùng ý thức mơ hồ của cô.

"Hãy nói ra đi, như vậy ngươi sẽ không cần phải chịu đựng loại thống khổ này nữa."
Giọng nói ấy mang theo sự chắc chắn, như đang dịu dàng dụ dỗ, khiến người ta không khỏi muốn tin tưởng và buông lỏng phòng bị.

Yoshida Kiyoko khẽ hé môi, một tiếng rên nhẹ tràn ra từ khóe miệng, như thể cô sắp nói điều gì đó. Nhưng trong giây phút ấy, nàng liều mạng nhớ lại những lời thầy giảng trên bục giảng năm nào, cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để tìm trong ký ức những phương pháp ứng đối được ghi trong giáo trình.

Không được trả lời, không được đáp lại.

Giữ im lặng, đó là nguyên tắc vàng trong phản thẩm vấn, là cách duy nhất để bảo vệ bản thân.

Hơi thở của nàng trở nên nặng nề, gương mặt méo mó vì đau đớn, từng thớ cơ trên cơ thể đều run rẩy.

Trước ngưỡng cực hạn của cơn đau, mỗi nhịp thở đều như thể đang tự hành hình chính mình.

Thế nhưng, cô vẫn không nói một lời.

Không nhận được câu trả lời, Aquavit trầm mặc nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia do dự. Hắn cầm lấy ống thuốc bên cạnh, định tiêm thêm một liều nữa.

"Dừng lại, đồ vô dụng." Giọng nói lạnh như băng của Gin vang lên trong tai nghe. "Thuốc này có giới hạn chịu đựng. Đừng tưởng có thể ép đến chết cô ta mà vẫn lấy được thông tin."

Tác dụng của loại dược này quá mạnh, khiến Gin bắt đầu nghi ngờ, phải chăng Aquavit đang cố tình giết Yoshida Kiyoko để diệt khẩu.

"Ta chỉ muốn cho cô ta nếm thử một chút thủ đoạn của chúng ta mà thôi." Aquavit đáp, giọng điệu lộ ra chút khoái trá và ngạo mạn. "Sao hả, như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"Đừng lấy sự bất tài của ngươi ra để bao biện." Gin cười lạnh, giọng nói như lưỡi dao cắt qua không khí. "Ra ngoài đi."

Amuro Tooru lặng lẽ nhìn người trong phòng điều khiển, vẻ mặt khó đoán.

Yoshida Kiyoko đúng là một thành viên của Tổ Zero, nhưng cô chỉ mới trải qua nửa năm huấn luyện tại trường cảnh sát, dù thành tích xuất sắc đến đâu thì cũng có giới hạn.

Không giống như anh, người từng tốt nghiệp và được đào tạo thêm suốt một năm trong Sở cảnh sát đô thị, hiểu rõ sâu sắc những kỹ thuật phản thẩm vấn thực chiến, Yoshida chỉ có thể dựa vào những gì học được trong sách vở và lớp học.

Ý chí của cô rất kiên cường, Amuro Tooru chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của cô. Thế nhưng, anh vẫn không thể không lo, liệu cô có thể chịu đựng nổi loại tra tấn này không?

Với việc Aquavit vừa vào đã dùng đến loại thuốc khủng khiếp ấy, những kẻ được cử đến sau hắn, để chứng minh bản thân không phải nội gián, chỉ có thể càng trở nên tàn nhẫn hơn mà thôi.

Cô ấy có thể chịu đựng được không? Amuro Tooru lặp đi lặp lại câu hỏi ấy trong lòng. Khi bình tĩnh suy nghĩ, anh không thể tránh khỏi việc bị kéo vào một ngõ cụt của lý trí, nếu Yoshida Kiyoko thật sự không thể chịu nổi, liệu anh có nên tự tay kết thúc sinh mệnh của cô, để cắt đứt mọi hiểm họa về sau?

Ý nghĩ lạnh lẽo và tàn nhẫn ấy khiến Amuro Tooru vô thức siết chặt nắm đấm, các khớp tay trắng bệch.

Trong khoảnh khắc, vô số ký ức giữa hai người hiện lên trong đầu anh.

Lần đầu gặp nhau ở quán cà phê Poirot, khi Yoshida Kiyoko vẫn chưa biết thân phận thật của anh, cô khẽ cúi đầu chào, nụ cười dịu dàng như gió xuân.

Những lần cùng nhau hành động, cùng nhau làm việc, gương mặt cô sáng bừng tự tin, ánh mắt kiên định, luôn có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất trong tình huống nguy cấp.

Khi bàn bạc công việc, cô trở nên tinh tế và thận trọng, luôn cân nhắc từng chi tiết nhỏ.

Và khi rời xa công việc, bên bờ biển, cô Yoshida Kiyoko ấy lại nghịch ngợm, nụ cười trong trẻo trêu chọc anh, ánh mắt như phản chiếu ánh nắng lấp lánh trên mặt nước.

Vô số hình ảnh Yoshida Kiyoko tràn đầy sức sống đan xen cùng dáng vẻ tiều tụy, đau đớn hiện tại, chồng chéo trong đầu Amuro Tooru, tạo nên một sự tương phản dữ dội.

Một cảm xúc mãnh liệt không kịp đề phòng bất chợt trào dâng trong lòng anh. Amuro Tooru khẽ cúi mắt, che giấu ánh nhìn vừa thoáng qua sự xao động, cố gắng đưa bản thân trở lại quỹ đạo lý trí.

Không được. Anh tự nhủ. Bất kể là ai ra tay giết Yoshida Kiyoko trong quá trình thẩm vấn, người đó chắc chắn sẽ bị Gin nghi ngờ là gián điệp.

Mục đích của Gin, khiến Yoshida Kiyoko sống không bằng chết, đã rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn.

Nghĩ đến đây, Amuro Tooru gần như ngay lập tức đưa ra quyết định.

"Tiếp theo ai?" ánh mắt lạnh lẽo của Gin lướt qua ba người còn lại.

Amuro Tooru quay đầu, đối diện thẳng với hắn. Trong đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, khoé môi anh khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt.

"Để tôi đi."

Gin yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó khẽ gật đầu đồng ý.

Amuro Tooru đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, rồi mạnh tay đóng sầm lại. Ánh sáng lạnh lẽo bên ngoài lập tức bị chặn, chỉ còn lại không gian tối mờ và tiếng vang nặng nề trong căn phòng kín.

Anh hơi cúi người, quan sát tình trạng của Yoshida Kiyoko. Cô vẫn còn tỉnh táo, dù thần sắc tái nhợt, ánh mắt khẽ nghiêng đi, né tránh cái nhìn của anh.

Amuro Tooru khẽ cười, ánh mắt lướt đến cánh tay phải của cô, chỗ vết thương vẫn chưa được băng bó, máu đã khô thành từng vệt. Anh dừng lại một chút, giọng nói dịu xuống, pha lẫn chút xót xa:

"Đau lắm phải không?"

Yoshida Kiyoko im lặng, không đáp.

Amuro Tooru cầm lấy chiếc nhíp, nhẹ nhàng xé phần quần áo đã dính máu bên vết thương. Giọng anh bình thản, như thể đang trò chuyện trong một hoàn cảnh bình thường:

"Sẽ hơi đau một chút, cố chịu nhé."

Cánh tay Yoshida Kiyoko khẽ run lên, cơ thể nhỏ bé vì kìm nén mà căng cứng.

Phía sau màn hình theo dõi, Gin bật ra một tiếng cười lạnh.

Amuro Tooru không để ý, chỉ yên lặng cầm lọ cồn i-ốt và băng gạc, động tác cẩn trọng đến lạ thường. Anh chậm rãi lau sạch vết máu, rồi tỉ mỉ băng bó lại cho cô.

Ánh mắt Yoshida Kiyoko bất giác dừng lại trên khuôn mặt anh, trong ánh đèn mờ nhạt, dáng vẻ Amuro Tooru trầm tĩnh mà xa xăm, khó đoán được đang nghĩ gì.

Amuro Tooru nhìn cô, giọng nói dịu dàng:

"Ta sẽ không làm gì hại đến ngươi. Chỉ cần ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta là được."

Anh đứng dậy, bước đến bàn, cầm lấy một ống dược tề.

Là thuốc gây ảo giác dạng khí dung, loại thuốc chỉ cần hít vào sẽ khiến người ta rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, dễ dàng nói ra những điều bị chôn giấu sâu nhất.

Gin lập tức hiểu ý đồ của anh, sắc mặt thoáng hiện vẻ hài lòng.

Kir khẽ liếc sang, ánh mắt trầm xuống, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa không tên. Cô vốn định làm theo cách của Aquavit, gây ra chút đau đớn nhưng vẫn giữ được cơ thể Yoshida Kiyoko nguyên vẹn, không để lại di chứng. Nhưng Bourbon... hắn lại thẳng tay cắt đứt đường lui duy nhất của Yoshida Kiyoko.

Kir nhanh chóng che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng, trơ lì như trước.

Làn hơi thuốc lạnh buốt len vào cơ thể Yoshida Kiyoko. Cô cảm thấy thần trí mình như tan ra, trôi nổi trong mây mù. Mọi cảm giác về thân thể dần mờ nhạt, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng mơ hồ, xa xăm.

"Một... hai... ba... bốn..."

Giọng Amuro Tooru vang lên chậm rãi, ấm áp như làn gió nhẹ, mang theo nhịp điệu thôi miên, từng tiếng rót vào tai Yoshida Kiyoko.

Ý thức của cô như đang dần rơi vào vực sâu. Một âm thanh thanh thúy vang lên, Amuro Tooru đặt ống thuốc trở lại mặt bàn kim loại lạnh lẽo.

Khoảnh khắc đó, Yoshida Kiyoko chợt bừng tỉnh đôi chút. Trong đầu cô, chuông cảnh báo kêu lên hỗn loạn, cô cố gắng hết sức để giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Amuro Tooru cúi người, lặng lẽ quan sát, dường như đang xác nhận cô đã hoàn toàn chìm vào ảo giác. Anh khẽ gật đầu, vẻ hài lòng hiện lên nơi khóe môi, rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy.

"Yoshida Kiyoko," giọng anh vang lên, ngọt dịu như mật, "ta là cấp trên của ngươi."

Dưới tác dụng của thuốc, đầu óc Yoshida Kiyoko trở nên nặng trĩu. Trong làn sương mờ mịt ấy, khuôn mặt Furuya-san hiện ra trước mắt. Cô như đang cùng anh ngồi trong xe, trao đổi tin tức như mọi khi.

Từ môi cô bật ra vài âm tiết đứt quãng, không thành lời, chẳng mang ý nghĩa gì.

Trong phòng giám sát, Gin khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo để lộ hàm răng trắng sắc như dao.

Amuro Tooru dịu giọng nói, âm điệu như muốn dỗ dành:

"Ngươi biết ta tên là gì, phải không?

Trả lời ta đi."

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro