CHƯƠNG 35
---
Bóng tối.
Bóng tối vô tận.
Yoshida Kiyoko chìm đắm giữa đại dương tĩnh lặng của bóng tối, cảm giác như chính mình đã đánh mất khái niệm về thời gian.
Cô bị giam trong một căn phòng biệt lập, hoàn toàn cấm tiếp xúc với bất kỳ ai.
Trên tay cô truyền đường glucose, từng giọt từng giọt chất lỏng rơi xuống, mang chút dinh dưỡng yếu ớt rót vào cơ thể, kéo dài ngọn lửa sinh mệnh vốn đã gần như lụi tắt.
Mình vẫn còn sống sao? Có những lúc cô mơ màng nghĩ như thế.
Sự tĩnh lặng, đối với tinh thần con người, là một hình thức tra tấn tàn nhẫn.
Cô đã thử buộc mình phải bình tĩnh suy nghĩ, nhưng rồi lại chìm vào cơn hôn mê sâu.
Không thể cứ như thế này được, nàng gắng sức nói với chính mình, phải tìm cách giữ tỉnh táo, mới có thể sống sót.
Giữa khoảng lặng hoàn toàn, thứ duy nhất giúp nàng vượt qua bóng tối ấy, chính là những ký ức còn sót lại.
Cô nhớ về khi còn nhỏ, lúc được mẹ ôm vào lòng, lắng nghe mình kể về ước mơ sau này, rồi khẽ nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán. Nhớ đến người cha bận rộn vẫn cố gắng mang về cho nàng những món quà nhỏ.
Cô nhớ lại khoảng thời gian còn học trung học, khi mẹ đột nhiên nói rằng sắp có em bé và cô sắp trở thành chị gái. Nhớ đến Ayumi từng ngày lớn lên, trở thành một cô bé hiền lành và đáng yêu, nhớ những lúc em làm nũng, gọi khẽ "Chị ơi", rồi chạy đến ôm chặt lấy nàng trong vòng tay.
Cô nhớ đến bức thư Nagakawa để lại, phong thư được cất cùng vài món đồ quý giá khác.
Mấy thứ ấy, cô vẫn giữ ở nhà. Nếu có thể trở ra ngoài, có lẽ nên lấy bức thư đó ra xem lại chăng? Yoshida Kiyoko nghĩ, rốt cuộc mình đã bị giam giữ trong ngọn lửa ấy quá lâu rồi.
Bọn họ còn sống không? Yoshida Kiyoko không dám tưởng tượng cuộc sống nếu mất đi tất cả. Nếu thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, thì việc mình sống sót còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Mỗi khi suy nghĩ chạm đến đó, nàng lại ép buộc bản thân phải dừng lại. Chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi, cô sợ sẽ bị cuốn vào cơn đau đớn vô tận.
Dần dần, ngay cả những ký ức ấy cô cũng không còn nhớ rõ, như thể mỗi ngày đều trôi qua giữa một giấc mơ mờ nhạt.
Cho đến khi một tia sáng dừng lại dưới chân Yoshida Kiyoko.
Ánh sáng ấy, sau quãng thời gian dài đắm chìm trong bóng tối, khiến đôi mắt cô đau nhói.
Một bàn tay khẽ che lấy đôi mắt cô. Bàn tay ấy thật lạnh, nhưng lại mang đến cho nàng một cảm giác dễ chịu lạ thường.
"Nhắm mắt lại." Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên bên tai cô. "Đôi mắt ấy... đã lâu rồi không gặp ánh sáng."
Giọng nói im lặng trong chốc lát, chủ nhân của nó khẽ quan sát Yoshida Kiyoko từ trên xuống dưới. Cô cảm nhận được có ai đó cúi sát lại gần khuôn mặt mình.
Một lúc sau, bàn tay kia rời đi. Ánh sáng dần len qua mí mắt, chiếu vào đôi đồng tử của Yoshida Kiyoko. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đứng trước mặt nàng là một người phụ nữ khoác áo blouse trắng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm.
"Không được." Giọng nói mang theo chút khinh miệt. "Tình trạng cơ thể chưa ổn định. Tiêm thêm một liều dung dịch dinh dưỡng, để lại một chiếc đèn. Vài ngày nữa tôi sẽ quay lại."
Người phụ nữ ấy nói với người theo dõi bên cạnh. Yoshida Kiyoko mơ hồ nhận ra điều đó.
Người phụ nữ khẽ xoay người rời đi, vạt áo khẽ lay động, mang theo một luồng gió nhẹ.
Eikawa Kiyotama trở về phòng thí nghiệm, gửi tin nhắn cho Rum:
"Vật thí nghiệm đã được xác nhận. Cần thêm thời gian chuẩn bị.
- Marselan."
Ngay sau đó, tin nhắn phản hồi được gửi đến:
"Nhớ kỹ, không được để bất kỳ ai khác tiếp xúc với cô ta.
- RUM."
"Đã rõ.
- MARSElAN."
Eikawa Kiyotama ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, cố giấu đi sự kinh ngạc và bất an trong lòng.
Tại sao lại là cô ấy? Đứa trẻ đó...
Từ khi tiếp nhận công trình nghiên cứu của Sherry, tiến độ thí nghiệm vẫn luôn được đẩy mạnh ổn định, đạt được kết quả khiến cấp trên hài lòng.
Thế nhưng, bởi Sherry từng phản đối mạnh mẽ việc sử dụng con người làm đối tượng thí nghiệm và tạm ngưng nghiên cứu, nên suốt thời gian qua, tổ nghiên cứu khoa học của tổ chức vẫn chưa chuẩn bị bất kỳ vật thí nghiệm nào là cơ thể người cho dự án này.
So với những nhóm nghiên cứu khác trong tổ chức, đa số đều do những nhà khoa học điên cuồng cấu thành, họ xem vật thí nghiệm của mình như tài sản riêng, kiên quyết từ chối yêu cầu cho mượn đối tượng thí nghiệm của Marselan.
Rum bị sự cứng đầu ấy làm cho bực bội. Hắn chợt nhớ đến Yoshida Kiyoko, người đang bị giam giữ trong căn phòng cách ly kia.
Về phía Marselan, Yoshida Kiyoko không thuộc diện cần giữ bí mật tuyệt đối. Dù sao, với tư cách là người phụ trách dự án cấp cao, cô có quyền truy cập vào rất nhiều tài liệu liên quan.
Đối với Rum mà nói, chỉ cần Yoshida Kiyoko vẫn còn tồn tại và không tiết lộ bí mật, như thế đã đủ để duy trì sự cân bằng mà tổ chức cần giữa việc khống chế giới cấp cao Nhật Bản.
Và như vậy, cô trở thành vật thí nghiệm có sẵn hoàn hảo dành cho Marselan.
Tuy nhiên, APTX4869 vốn được phát triển như một loại độc dược. Vì thế, cô cố ý cảnh cáo Marselan rằng phải bảo đảm thuốc dùng trên người Yoshida Kiyoko sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy.
Marselan nhẹ nhàng đồng ý.
---
Tại nhà Kudo.
Vợ chồng Kudo, Akai Shuichi và Furuya Rei cùng ngồi trên ghế sofa.
Furuya Rei nhận tách hồng trà từ tay Yukiko, bên trong có thêm vài lát chanh. Anh đưa lên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Akai Shuichi lại tự mình rót sữa bò vào trà.
Furuya Rei liếc nhìn anh, ánh mắt hơi nghiêng, có chút suy nghĩ thoáng qua - thói quen ấy chẳng giống người Mỹ, mà cũng chẳng giống người Nhật.
Kudo Yusaku phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, là người đầu tiên lên tiếng, nhắc đến việc Amuro Tooru đang điều tra Kudo Shinichi.
"Tôi nghĩ, Yoshida tiểu thư bị bắt, hẳn là cậu cũng đã chịu sự nghi ngờ của tổ chức," Kudo Yusaku nói chắc chắn. "Nhưng đáng mừng là, tạm thời trông có vẻ như cậu đã rửa sạch được hiềm nghi."
Furuya Rei khẽ động ánh mắt, nhưng vẫn giữ vẻ im lặng, không biểu lộ cảm xúc.
Trước mắt, thế lực của Kuroda Hyoue vẫn chưa chiếm ưu thế. Nếu muốn thật sự khởi động cuộc phản công uy hiếp tổ chức, họ còn cần thêm nhiều sức mạnh hơn nữa.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng FBI quả thật là đối tượng hợp tác tốt nhất hiện tại. Dù sao, mối quan hệ giữa Kuroda Hyoue và FBI vẫn luôn khá ổn định.
Tuy vậy, về một phương diện khác, Furuya Rei vẫn không thể đại diện cho lập trường của Cục Cảnh sát Thủ đô. Trước đó, khi Kudo Yusaku nói: "Khác với mọi khi, xem ra lần này cậu không mang ai theo cả," rõ ràng đã ám chỉ rằng cuộc trò chuyện này chỉ thể hiện lập trường cá nhân của anh mà thôi.
Hơn nữa, Furuya Rei cũng không còn cách nào để hoàn toàn tin tưởng Kuroda Hyoue. Anh tin rằng người đàn ông ấy sẽ không đi xa đến mức hợp tác với tổ chức, nhưng lại không chắc có bao nhiêu người trong tay ông ta có thể bị coi như những quân cờ sẵn sàng bị hy sinh.
Huống hồ, với loại người như Akai Shuichi được xem là con át chủ bài, thì cấp trên của FBI e rằng cũng chẳng đáng để tin tưởng. Furuya Rei khẽ cười lạnh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
"Đối với kẻ phản bội, chỉ có trừng phạt mới là câu trả lời xứng đáng. Tôi nói không sai, phải không?" - nhớ đến câu nói ấy, sắc mặt Furuya Rei dần tối lại.
---
Tại một quán ăn kiểu Nhật truyền thống, đêm đã khuya, chỉ còn lác đác vài vị khách đến dùng bữa muộn.
Okita Hiroshi và Kuroda Hyoue ngồi đối diện nhau.
Khuôn mặt Okita Hiroshi đầy phẫn nộ, anh dằn giọng nói:
"Tôi tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu này!"
Kuroda Hyoue khẽ thở dài:
"Cậu biết rõ, cô ấy tuy học ở trường cảnh sát, nhưng lại không mang thân phận của một nhân viên chính thức."
"Vì cô ấy không phải thuộc cấp chính thức của anh, nên anh có thể tùy tiện đem mạng sống của cô ấy ra làm con bài mặc cả sao?" Okita Hiroshi bật cười lạnh lẽo. "Cô ấy đã từ bỏ tương lai tươi sáng, liều mạng vì các anh, và thứ nhận lại chỉ là bị ép đến cạn kiệt giá trị cuối cùng à?"
"Dù là vào trường cảnh sát hay vì muốn báo thù cho cha mẹ, đó đều là lựa chọn của cô ấy," Kuroda Hyoue bình thản nói. "Chúng tôi chỉ trao cho cô ấy một con đường để tiếp tục sống."
"Xem ra chúng ta chẳng còn gì để nói." Okita Hiroshi đứng dậy, giọng căng thẳng.
"Đừng quên thân phận của cậu," Kuroda Hyoue lên tiếng cảnh cáo. "Cứ làm theo mệnh lệnh đi."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro