CHƯƠNG 37: Liên minh Hồng Phương

---

"Xem ra chúng ta đã đạt được một vài thỏa thuận chung."

Kudo Yusaku mỉm cười nói với Furuya Rei và Akai Shuichi.

Furuya Rei lạnh lùng liếc nhìn Akai Shuichi, rồi đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười xã giao: "Cảm ơn ngài đã chiêu đãi, Kudo-san. Tôi nghĩ mình nên cáo từ."

"Hoan nghênh cậu lần sau lại đến." Kudo Yusaku cũng đứng lên đáp lễ.

Furuya Rei khẽ cúi người, rồi xoay lưng rời khỏi dinh thự nhà Kudo.

Anh bước đến bên chiếc xe màu trắng, mở cửa và ngồi vào ghế lái.

Hai tay anh đặt lên vô lăng, ánh mắt nghiêm túc, trong đầu không ngừng vang vọng những lời Kudo Yusaku vừa nói.

"Tôi có vài người bạn trong tổ chức cảnh sát quốc tế. Tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ, âm thầm vận động."

"Giờ đã đến lúc không thể hành động nông nổi nữa. Đối thủ lần này chính là kẻ thù mạnh nhất của Nhật Bản."

Ánh mắt Furuya Rei dần tối lại.

Anh không thể không thừa nhận, lời Kudo Yusaku nói rất có lý.

Anh yêu đất nước này, nhưng cũng hiểu rõ rằng không phải ai trong đó cũng đáng để anh bảo vệ. Đôi khi, nếu muốn loại bỏ những kẻ đồi bại chỉ biết lợi dụng và làm hoen ố danh nghĩa chính nghĩa, thì buộc phải mượn đến những sức mạnh khác.

Lý trí mách bảo anh phải chấp nhận điều đó, nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh đám đặc vụ FBI vốn đã kiêu ngạo lại càng hành động ngang ngược hơn trên đất Nhật, Furuya Rei vẫn cảm thấy trong người khó chịu một cách bản năng.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến Yoshida Kiyoko - người mà hiện giờ sống chết còn chưa rõ - cùng với một vài kẻ cấp cao ngày càng tự cao tự đại, anh hiểu rõ đây không phải là lúc để hành động theo cảm tính.

Kuroda Hyoue vốn là người chính trực, nhưng đồng thời cũng là một chính khách lão luyện.

Trước đây Furuya Rei từng lo ngại rằng ông ta sẽ vì cân nhắc lợi ích mà bị buộc phải từ bỏ kế hoạch phản công tổ chức, nhưng giờ thì anh đã không còn lo điều đó nữa.

Nhà Kudo có mối quan hệ rộng hơn anh tưởng, trải khắp nhiều tầng lớp. Kuroda Hyoue chắc chắn sẽ không từ chối một lựa chọn mang đến trăm điều lợi mà không có lấy một điều hại cho bản thân.

Đêm đen như mực, ánh đèn xe phía sau trở nên nổi bật khác thường. Dưới ánh sáng mờ của đèn đường, những vệt sáng lướt nhanh trên mặt đường, rồi dần biến mất nơi cuối con phố.

---

Eikawa Kiyotama ngồi trong phòng thí nghiệm, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt tập trung và nghiêm túc.

Ở Tokyo, trên con đường dành cho người đi bộ, Okita Hiroshi chậm rãi bước đi. Hơi thở phả ra thành làn khói trắng giữa không khí lạnh.

Ông hít sâu một hơi, gương mặt hiện lên vẻ kiên định, rồi dùng ngón tay gõ vài dòng trên điện thoại, ấn gửi đi.

Điện thoại của Eikawa Kiyotama khẽ rung. Cô mở ra, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Ngón tay cô khẽ gõ nhịp trên mặt bàn gỗ, hàng lông mày khẽ nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Okita Hiroshi kìm xuống chút do dự cuối cùng, cất điện thoại vào túi, rồi nhanh chóng rời đi.

Phòng thẩm vấn.

Từng giọt thuốc nhỏ xuống, chảy dọc theo mạch máu.

Ngọn đèn nhỏ được ai đó cẩn thận điều chỉnh hướng sáng, tránh không chiếu thẳng vào mặt Yoshida Kiyoko.

Cô chìm sâu trong cơn mê đã kéo dài.

Phía xa, mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng đỏ rực như lửa, rực rỡ mà lạnh lẽo.

---

Trong phòng an toàn do cảnh sát chuẩn bị, Yoshida Ayumi ngồi cùng cha mẹ, vẻ mặt buồn bã.

"Ai-chan, Conan, Mitsuhiko, Genta, rồi cả bác tiến sĩ nữa..." Yoshida Ayumi khẽ đếm từng người, giọng nhỏ dần. "Con nhớ mọi người quá..."

Yoshida tiên sinh ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
"Ayumi, chẳng bao lâu nữa con sẽ được gặp lại các bạn thôi."

"Nhưng sao mình lại phải ở đây hả ba?" Ayumi ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn thắc mắc.

Yoshida phu nhân hơi do dự, liếc nhìn chồng, rồi vuốt tóc con gái:
"Vì chị con đang làm việc quan trọng, nên ba mẹ phải phối hợp một chút, con ngoan nhé."

Họ cũng không rõ tình hình cụ thể của Yoshida Kiyoko. Sau khi cảnh sát đưa họ đến nơi này, chỉ nói rằng vì công việc của cô có liên quan đến một tổ chức tội phạm nguy hiểm, nên gia đình cần được bảo vệ đặc biệt để tránh bị theo dõi.

Dù các đồng nghiệp trong Tổ Zero không nói rõ tình hình của Yoshida Kiyoko, nhưng họ thừa hiểu rằng - nếu ngay cả người thân của cô còn gặp nguy hiểm, thì bản thân Yoshida Kiyoko chắc chắn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm gấp trăm lần.

Nghĩ đến đó, gương mặt Yoshida phu nhân thoáng hiện vẻ lo lắng.

Yoshida Ayumi vẫn chưa hiểu chuyện, ngẩng đầu hỏi:
"Nhưng chị đâu có ở đây mà mẹ."

"Con nhớ chị quá..." Ayumi kéo dài giọng, giọng nói đầy nũng nịu.

"Mẹ cũng nhớ chị con." Yoshida phu nhân khẽ xoa đầu con gái, mỉm cười dịu dàng.

"Mẹ ơi, khi nào mình mới được về nhà?" Ayumi hỏi tiếp, "Nếu chị về nhà mà không thấy mình thì sao?"

"Mẹ cũng không biết nữa," Yoshida phu nhân đáp thật lòng. "Ayumi ráng kiên nhẫn một chút nhé?"

"Dạ..." Ayumi khẽ gật đầu.

"Mẹ đi làm cơm trưa đây." Yoshida phu nhân nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.

"Ba cũng có việc công ty cần xử lý." Yoshida tiên sinh nói, nhẹ nhàng đặt Ayumi từ đầu gối mình xuống. "Ayumi cứ ngồi chơi ở đây nhé."

Yoshida Ayumi ngồi trên ghế sô pha, chợt nhớ lại ngày chị mình dọn đến ký túc xá. Khi đó, Yoshida Kiyoko ngồi nhìn một chiếc hộp, vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì.

Ayumi đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn chị, tò mò hỏi:
"Chị ơi, cái này là gì vậy?"

"Là món đồ chị rất trân quý." Yoshida Kiyoko dịu dàng nói.

"Vậy chị định mang nó đến ký túc xá sao?" Yoshida Ayumi hỏi.

Yoshida Kiyoko hơi do dự, rồi khẽ lắc đầu.

"Không, chị sẽ để nó ở nhà," cô mỉm cười. "Ayumi có thể giúp chị giữ gìn cẩn thận được không?"

"Được ạ!" Ayumi gật đầu thật mạnh. "Em nhất định sẽ giữ gìn thật tốt cho chị!"

Yoshida Kiyoko khẽ cười, đưa tay xoa đầu em gái.
"Cảm ơn Ayumi."

Một lúc sau, cô bỗng im lặng rồi chậm rãi nói:
"Nếu một ngày nào đó, em thấy chị bỗng nhiên biến mất... thì đừng buồn, được không?"

"Biến mất ạ?" Ayumi sững sờ, ngẩng đầu nhìn chị, giọng run run vì sợ.
"Chị làm sao mà biến mất được?"

"Vì chị có thể phải đi đến một nơi rất xa... để bảo vệ thật nhiều bạn nhỏ giống như Ayumi." Giọng Yoshida Kiyoko nhẹ mà rõ ràng. "Khi đó, món đồ này sẽ thay chị ở bên em, cùng em lớn lên thật tốt."

Ayumi nắm chặt vạt áo của chị, trong mắt ngân ngấn nước, giọng lạc đi vì hoảng:
"Chị ơi..."

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên trầm lặng.

Yoshida Kiyoko cong môi cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, giọng nói dịu dàng:
"Được rồi, chị sẽ cố gắng không rời xa Ayumi, Ayumi đừng sợ nhé."

Ayumi khẽ yên tâm hơn, nghiêm túc cam đoan với chị:"Chị yên tâm đi, dù chị có gặp khó khăn không thể về ngay bên em, em cũng sẽ giữ gìn món đồ đó thật cẩn thận, chờ chị quay lại."

Chiếc hộp ấy vẫn còn ở trong nhà - Yoshida Ayumi đột nhiên nhớ ra điều đó khi đang ôm gối tựa trên ghế sô pha.

Cô bé đã hứa sẽ giữ nó thật tốt cho chị, vậy mà lại bỏ quên mất, thật chẳng nên chút nào.

Ayumi đứng bật dậy, thấy cha mẹ vẫn đang bận rộn, liền lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.

Căn phòng được lắp camera giám sát, nhưng cảnh sát cũng không thể lúc nào cũng theo dõi. Ayumi lại vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn, nên vợ chồng Yoshida không để ý, chỉ nghĩ rằng con gái vẫn đang ngồi xem tivi như thường lệ.

Và thế là, cô bé nhỏ nhắn ấy đã lặng lẽ trốn ra khỏi phòng, chạy dọc con đường lớn ngoài kia.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro