CHƯƠNG 39: Báu vật của Yoshida Kiyoko (Hạ)
---
Chiếc xe màu trắng lao vun vút trên con đường, Amuro Tooru vừa lái xe vừa quay sang hỏi Yoshida Ayumi:
"Vậy là, sau khi chị gái em dọn đến ký túc xá, vào cuối tuần khi về nhà, chị ấy vẫn thường bỏ thêm đồ vào chiếc hộp ấy đúng không?"
"Vâng." Ayumi gật đầu, hồi tưởng nói: "Từ nhỏ chị đã có thói quen cất đồ vào hộp, sau khi đi làm cũng vậy, chắc chắn vẫn sẽ có những khoảnh khắc đáng quý được giữ lại trong đó."
"Thật là lãng mạn." Mitsuhiko cảm thán. "Giống như tự mình tạo ra một cái kén thời gian vậy."
Ayumi mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Cho nên em cũng bắt chước chị ấy làm như thế đó."
Không còn để ý đến cuộc trò chuyện giữa đám trẻ, ánh mắt Amuro Tooru dần trầm xuống.
Dù khả năng không cao, và có lẽ tình hình thực tế không giống như Conan nghĩ, nhưng với thân phận là thành viên của Tổ Zero, Yoshida Kiyoko khó có khả năng che giấu thông tin tình báo mà không báo cáo. Dẫu vậy, Furuya Rei vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì Yoshida Kiyoko luôn là người có thể mang đến cho anh những điều bất ngờ.
Chiếc Mazda trắng dừng lại trong bãi đỗ xe dưới lầu nhà Yoshida.
Để đề phòng tổ chức cử người đến phục kích, Tổ Zero đều cử người canh gác nơi này mỗi ngày, đồng thời kiểm tra xem trong nhà có bị cài thiết bị nghe lén hay không.
Quả nhiên, như họ dự đoán, họ đã phát hiện ra vài "cái đinh" của tổ chức. Sau vài lần chạm mặt, tổ chức cũng hiểu rằng người nhà của Cảnh sát Đô thị không dễ bị đụng đến, nên dần dần giảm bớt hoạt động quanh khu vực này.
Khi đến dưới lầu, Amuro Tooru vẫn giữ nụ cười trên môi, quay sang nói với Yoshida Ayumi:
"Nếu vậy, chúng ta cùng đi giúp Ayumi tìm đồ của chị nhé. Nhưng sau khi tìm được rồi thì không được chạy lung tung nữa đâu."
"Vâng ạ!" Ayumi gật đầu thật mạnh, rồi cảm kích nói: "Cảm ơn Amuro-niisan!"
Mọi người cùng nhau bước vào thang máy, đi lên lầu và tiến vào nhà Yoshida.
Đây là lần đầu tiên Amuro Tooru đặt chân đến nhà họ Yoshida. Cảm giác đầu tiên của anh trùng khớp với ấn tượng ban đầu về hai chị em Yoshida, căn nhà này tràn ngập bầu không khí ấm áp và yên bình.
Không gian được trang trí bằng tông màu nâu nhạt làm chủ đạo, bàn ăn và ghế đều làm bằng gỗ, trên tường treo vài bức tranh phong cảnh với kích cỡ khác nhau.
Phòng khách có một khung cửa sổ lớn, từ đó có thể nhìn ra khung cảnh thành phố từ tầng cao; rèm cửa màu trầm và bộ sofa phối hợp vô cùng hài hòa.
Vừa bước vào nhà, Ayumi lập tức chạy thẳng về phía phòng của Yoshida Kiyoko.
Amuro Tooru và Conan liếc nhìn nhau, rồi cũng bước theo sau.
Phòng của Yoshida Kiyoko rất sạch sẽ và gọn gàng. Một giá sách lớn đứng im lặng ở góc phòng.
Làm đồng nghiệp của nhau suốt thời gian dài, Amuro Tooru rất hiểu cách suy nghĩ của Yoshida Kiyoko, chỉ cần liếc qua là anh có thể nhận ra thói quen sắp xếp của cô trên kệ sách.
Mặt bàn làm việc được dọn dẹp có chủ ý, ngoài vài món đồ trang trí nhỏ thì hầu như không còn lại gì khác.
Ayumi trèo lên ghế, vừa cố nhớ lại vừa chỉ vào một ngăn kéo:
"Tớ nhớ là lúc đó chị để chiếc hộp trong ngăn này... Ủa, sao kéo không ra nhỉ?"
"Bị khóa rồi à?" Mitsuhiko hỏi.
"Phải làm sao đây..." Ayumi nhăn mặt, giọng đầy phiền não. "Chắc chị mang chìa khóa theo rồi. Thật xin lỗi, để mọi người vất vả một chuyến mà chẳng được gì."
Khuôn mặt cô bé thoáng ủ rũ.
"Dù có hơi thất lễ một chút, nhưng... để anh thử xem sao." Amuro Tooru lên tiếng. "Vì chúng ta nghi ngờ chiếc hộp chị Ayumi để lại có thể liên quan đến manh mối của vụ án, nên cần mở ra kiểm tra cho chắc."
"Dạ?" Yoshida Ayumi tròn mắt, có phần bối rối, rồi khẽ nói: "Vâng... được ạ."
Amuro Tooru lấy từ trong túi ra một sợi dây thép mảnh, khéo léo luồn vào ổ khóa và xoay nhẹ vài lần.
Một tiếng "rắc" vang lên, ổ khóa bật mở.
Amuro Tooru mở ngăn kéo ra, hơi áy náy quay sang nói với Yoshida Ayumi:
"Chúng ta chỉ xem qua một chút thôi. Xong sẽ trả lại ngay cho em."
Yoshida Ayumi mím môi, nhỏ giọng nói:
"Amuro-niisan, có thể... đừng để quá nhiều người xem đồ của chị được không ạ?"
Cô bé mới bảy tuổi, nhưng đã có ý thức rõ ràng về sự riêng tư.
"Được." Amuro Tooru gật đầu, giọng dịu dàng. "Anh sẽ kiểm tra ngay tại đây, được chứ?"
"Vâng," Ayumi ngoan ngoãn đáp. "Vậy bọn em ra ngoài chờ anh."
Nhóm Thám Tử Nhí cùng nhau bước ra khỏi phòng, chỉ còn Conan còn đứng lại, do dự không muốn đi.
Ayumi quay đầu lại, giục cậu:
"Conan-kun cũng phải ra ngoài đi chứ."
Amuro Tooru ngẩng đầu, liếc nhìn Conan một cái, giọng bình thản:
"Em cũng ra ngoài trước đi."
Conan thoáng nhìn anh, rồi mới gật đầu, chậm rãi theo những người khác bước ra khỏi phòng.
Amuro Tooru đưa mắt nhìn chiếc hộp gỗ đặt trước mặt, trông rất bình thường, không có gì đặc biệt. Anh nhẹ nhàng mở nắp.
Bên trong là nhiều món đồ nhỏ lặt vặt, có lẽ là quà tặng bạn bè từng gửi cho Yoshida Kiyoko.
Không thấy USB hay tài liệu gì cả. Amuro Tooru khẽ nghĩ, vậy thì thứ còn lại đáng chú ý nhất chắc là hai phong thư kia.
Cả hai đều là phong thư trắng, được gấp gọn gàng, không niêm phong.
Anh ngập ngừng một lúc, rồi vẫn quyết định mở một phong thư ra, rút tờ giấy bên trong.
Ngay khi nhìn thấy dòng mở đầu, trái tim Amuro Tooru thoáng thắt lại.
"Gửi cha mẹ thân yêu của con:
Khi viết những dòng này, con vẫn đang tưởng tượng không biết trong hoàn cảnh nào hai người sẽ mở bức thư này ra. Nhưng con nghĩ, dù là vì lý do gì đi nữa, hẳn đã có chuyện bất ngờ xảy ra, nên hai người mới chọn xem chiếc hộp này.
Con từng nói với mọi người rồi, nếu con rời đi, đó là vì muốn bảo vệ nhiều người hơn. Lòng con không hối tiếc, chỉ thấy có lỗi với hai người.
Xin đừng đau buồn, cũng đừng nhớ con quá nhiều."
Chữ viết trong thư mềm mại, ngay ngắn và rất thanh tú, không có ký tên. Amuro Tooru cụp mắt xuống, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Cô ấy là một nữ cảnh sát xuất sắc.
Anh gấp bức thư lại cẩn thận, đặt sang một bên, rồi mở phong thư còn lại.
Người ký tên khiến anh hơi nhướng mày - Eikawa Kiyotama.
Yoshida Kiyoko từng nói với anh, Eikawa Kiyotama là bạn thuở nhỏ của cô. Không ngờ Kiyoko lại trân trọng bức thư của người bạn đó đến mức giữ gìn nó suốt bao năm.
Tính theo thời gian, khi viết bức thư này, Eikawa Kiyotama có lẽ vẫn còn là học sinh trung học cơ sở.
Phong thư hơi phồng lên, Amuro Tooru thấy lạ, liền nghiêng nhẹ miệng thư, để bên trong trượt ra một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy chỉ có vài chữ:
"Chúc cả đời thuận buồm xuôi gió, bình an vui vẻ."
Thoạt nhìn, chỉ là một lời chúc giản đơn.
Nhưng khiến Amuro Tooru bất giác sững người là phần chữ phía dưới, nơi vốn để trống lại có dấu vết bị hơ qua lửa. Dưới lớp giấy mỏng, một hàng ký tự màu cam nhạt hiện lên một dãy số.
Anh nhìn kỹ, đồng tử khẽ co lại.
Đó là một số điện thoại. Và anh rất quen thuộc với nó, đó chính là số của Okita Hiroshi.
Sau lần gặp ở nhà ăn trước, Okita Hiroshi đã chủ động nói với Furuya Rei rằng nếu cần giúp đỡ thì cứ liên lạc, đồng thời để lại số điện thoại của mình.
Nhưng tại sao Eikawa Kiyotama lại đưa cho Yoshida Kiyoko số điện thoại ấy? Amuro Tooru khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện một tia sáng suy tư. Anh nhớ lại lời Yoshida Kiyoko từng nói khi nhắc đến Eikawa Kiyotama:
"Cô ấy nói mình đã được cảnh sát Nhật Bản bảo vệ."
Xem ra, trái với phỏng đoán ban đầu của anh, lời ấy không phải là bịa đặt mà là sự thật.
Khi liên hệ với việc Okita Hiroshi từng công tác tại Bộ Cảnh sát, Amuro Tooru đã mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Anh cẩn thận gấp lại tờ giấy, lần lượt đặt các vật khác trở về vị trí ban đầu. Khi chạm vào bức thư tuyệt mệnh, bàn tay Amuro Tooru khẽ dừng lại trong chốc lát.
Anh khẽ thở dài, một tiếng gần như không nghe thấy, rồi đặt lại phong thư màu trắng vào hộp.
Sau khi đóng hộp gỗ, Amuro Tooru bế nó lên, bước ra khỏi phòng và đưa cho Yoshida Ayumi đang chờ ngoài cửa.
"Đây, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé."
"Amuro-niisan," Ayumi ngẩng đầu hỏi, "Có tìm thấy gì không ạ?"
Amuro Tooru cúi đầu, mỉm cười dịu dàng. "Coi như là có đi."
Đôi mắt Conan bên cạnh lập tức sáng lên.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro