CHƯƠNG 43: Giải cứu Yoshida Kiyoko (Hạ)
---
Căn phòng giam cách âm rất tốt, dù bên ngoài đã bắt đầu hỗn loạn, Yoshida Kiyoko vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cô cúi đầu, cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng.
Mãi đến khi cánh cửa phòng bị ai đó mạnh mẽ đạp mở, một tia sáng lùa vào, rơi xuống mái tóc cô.
Tác dụng của thuốc khiến toàn thân Kiyoko vô lực, cô không thể ngẩng đầu lên.
Người xông vào là Amuro Tooru. Khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, tim hắn khẽ hẫng một nhịp.
Ngẩng đầu quan sát nhanh bốn phía, hắn giơ súng bắn nát thiết bị theo dõi.
Dù khẩu súng có gắn giảm thanh, nhưng khoảng cách quá gần khiến tiếng nổ vẫn vang dội trong tai Kiyoko. Cơ thể cô khẽ run lên, lay động đôi chút.
Furuya Rei xé bỏ lớp ngụy trang trên mặt, bước nhanh đến bên cạnh Kiyoko, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Mái tóc vàng của hắn ánh lên rực rỡ dưới luồng sáng yếu ớt.
Đôi mắt của Yoshida Kiyoko vẫn mở. Khi ánh nhìn của hai người chạm nhau, cô khẽ mỉm cười.
Furuya Rei khẽ thở ra, lòng nặng trĩu được giải tỏa. Giây trước hắn còn tưởng rằng Yoshida Kiyoko đã không còn...
Nhưng nhìn kỹ, tình trạng của cô vẫn không thể nói là ổn.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ dây trói trên người Kiyoko. Cơ thể cô lập tức nghiêng về phía trước, ngã gọn vào lòng ngực hắn.
Hắn khẽ nhíu mày. Yoshida lúc này toàn thân mềm nhũn, trạng thái rõ ràng không ổn, chẳng lẽ cô đã bị tiêm một loại thuốc nào đó?
Ánh mắt Furuya Rei tối lại, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Tôi cõng cô, được chứ?"
Yoshida Kiyoko khẽ gật đầu. Hai người đổi tư thế, cô tựa người lên lưng hắn, thân thể nhẹ đến mức khiến hắn thấy nhói lòng.
Vừa chuẩn bị rời đi, Furuya Rei cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên vành tai, Yoshida Kiyoko đang nói điều gì đó, giọng yếu ớt đến mức gần như tan trong không khí.
Hắn hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ:
"Cô nói gì?"
"Thực nghiệm thể... ở góc Tây Bắc, tòa nhà số 3."
Giọng Yoshida Kiyoko run nhẹ, mơ hồ, "Là... thực nghiệm trên cơ thể người."
Thực nghiệm trên cơ thể người.
Sắc mặt Furuya Rei lập tức tối sầm lại. Dù từ lâu đã đoán được tổ chức có thể đã phát điên, nhưng khi chính tai nghe thấy, hắn vẫn không thể kìm được cơn phẫn nộ dâng trào.
"Tôi hiểu rồi." Hắn khẽ đáp, rồi nói vào tai nghe:
"Báo cáo, phát hiện địa điểm tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người, tòa nhà số 3, góc Tây Bắc căn cứ."
Từ đầu dây bên kia, Kazami Yuya thoáng sững lại, lập tức báo cáo tin khẩn lên Kuroda Hyoue.
Furuya Rei là người xâm nhập sớm hơn đội chủ lực, hiện tại những người khác vẫn còn ở vòng ngoài căn cứ.
Để tránh việc tổ chức kịp thời thủ tiêu toàn bộ vật thí nghiệm, hắn phải nhanh hơn một bước - hành động ngay lập tức.
Trong lòng Furuya Rei dấy lên một chút nôn nóng.
Trên lưng hắn, Yoshida Kiyoko bỗng khẽ động đậy.
"Sao vậy?" hắn quay đầu lại hỏi, giọng thấp đi "Không thoải mái à?"
Trong tiếng nói khàn khàn của Yoshida Kiyoko mang theo chút nghi hoặc. Cô khẽ lẩm bẩm:
"Thuốc... hết tác dụng rồi..."
Sau một ngày một đêm bị bào mòn sức lực không ngừng, cảm giác toàn thân như bị rút cạn giờ đây lại đột ngột đảo ngược. Năng lượng trong cơ thể cô dường như đang tràn về, cuồn cuộn như sóng.
Thuốc mà tổ chức tiêm cho cô vốn là loại dược chất dùng để điều chỉnh thể trạng vật thí nghiệm, trước tiên khiến cơ thể yếu đi, dễ hấp thu các loại thuốc thử, rồi lại khôi phục thể năng để có thể sống sót qua quá trình thử nghiệm đau đớn.
Nghe nói, loại thuốc này có thể giảm mạnh tỉ lệ tử vong của người bị thí nghiệm.
Nhưng đối với Yoshida Kiyoko, nó lại trở thành cơ hội để cô thoát khỏi nơi này.
Nếu cứ để Furuya Rei tiếp tục cõng mình, sẽ khiến hắn khó di chuyển, cũng đồng nghĩa làm giảm đáng kể sức chiến đấu.
Eikawa Kiyotama... đã tính trước đến chuyện này sao? Yoshida Kiyoko khẽ nghĩ, trong lòng thoáng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
"Furuya-san," cô khẽ nói, giọng đã có chút sức sống trở lại, "thả tôi xuống đi."
Furuya Rei hơi sững lại vì ngạc nhiên trước sự hồi phục đột ngột của cô, nhưng không hề do dự, hắn làm đúng theo lời Yoshida Kiyoko nói.
Kết hợp với lời Yoshida Kiyoko vừa nói: "Thuốc đã hết tác dụng," trong mắt hắn thoáng qua một tia hiểu rõ.
Yoshida Kiyoko đứng vững trên mặt đất, khôi phục lại giọng nói bình tĩnh và dứt khoát thường thấy khi đối diện với Furuya Rei:
"Tình báo là do Eikawa Kiyotama đưa cho tôi."
Furuya Rei khẽ gật đầu, nói vài câu vào tai nghe rồi quay sang nàng:
"Trước hết, chúng ta ra ngoài."
Tuy giờ Yoshida Kiyoko trông có vẻ không sao, nhưng cảnh tượng nàng phải chịu đựng đau đớn trong lúc bị thẩm vấn vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ của Furuya Rei.
Việc đầu tiên cần làm là đưa nàng ra ngoài để được chữa trị.
Furuya Rei nghĩ vậy.
Căn phòng giam nằm ở tầng hầm sâu nhất của tòa nhà trung tâm, dọc theo hành lang đều có lính canh nghiêm ngặt. Khi tiến vào, Furuya Rei đã chọn tuyến đường ít người canh giữ nhất, nhưng vẫn liên tiếp chạm trán với kẻ địch.
Tại một khúc rẽ, Furuya Rei nhìn thấy người đang cầm súng tự động đi tới, lông mày khẽ nhíu lại. Không thể để bị phát hiện. Hắn đánh giá tình hình. Tốc độ của hắn nhanh hơn Yoshida Kiyoko, cũng thích hợp hơn để thu hút hỏa lực.
Hai người thoáng nhìn nhau. Furuya Rei nhẹ nhàng đặt khẩu súng trong tay vào lòng bàn tay Yoshida Kiyoko.
Tôi yểm hộ, cô bắn.
Hắn ra hiệu bằng động tác.
Ánh mắt Yoshida Kiyoko lóe lên một tia do dự, nhưng rất nhanh cô liền nặng nề gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Furuya Rei nhanh chóng lao ra từ góc ngoặt, mượn lực đạp lên bức tường rồi nghiêng người lộn sang hướng khác.
Địch nhân kinh hãi, lập tức giơ súng lên, nổ súng về phía hắn.
Những viên đạn sượt qua áo Furuya Rei, để lại những vệt rách nhỏ trên vải.
Ngay lúc toàn bộ sự chú ý của đối phương đều bị Furuya Rei thu hút, một viên đạn từ nòng súng của Yoshida Kiyoko bay ra, chuẩn xác xuyên qua giữa trán kẻ địch. Người kia trợn tròn mắt, ngã ngửa ra phía sau.
Một phát bắn bình tĩnh, hoàn hảo không chút sai sót.
Yoshida Kiyoko khẽ thở ra, vội vàng quay sang nhìn Furuya Rei.
Thấy cô lo lắng, Furuya Rei chỉ mỉm cười, ra hiệu rằng mình không sao.
Hắn bước lên, cúi xuống xem xét vũ khí của đối phương, ánh mắt thoáng trầm lại khi nhận ra trang bị của bọn chúng vô cùng đầy đủ.
Cầm lấy khẩu súng tự động, Furuya Rei điều chỉnh tư thế, giương súng đúng chuẩn, rồi ra hiệu cho Yoshida Kiyoko theo sau.
Yoshida Kiyoko giơ súng lên, nhanh chóng đuổi kịp. Hai nòng súng của họ song song hướng về phía trước, tạo thành một tuyến phòng thủ chặt chẽ.
Cả hai đều được huấn luyện bài bản, bước chân vững vàng, chẳng mấy chốc đã đến được tầng một.
Khi vừa đặt chân lên mặt đất, Yoshida Kiyoko nghe thấy tiếng súng nổ dữ dội bên ngoài, hiển nhiên hai phe đang giao chiến ác liệt.
Một bóng người mặc áo blouse trắng bất ngờ xuất hiện phía trước. Cả hai lập tức cảnh giác, giơ súng lên nhắm thẳng.
Nhưng khi nhìn rõ người vừa tới, họ đồng loạt khựng lại tại chỗ.
Yoshida Kiyoko khẽ mím môi, có chút do dự rồi gọi nhỏ:
"Ki... Nagakawa?"
Nghe thấy tiếng gọi ấy, trong mắt Eikawa Kiyotama khẽ thoáng qua một tia cười nhạt. Giọng cô vẫn bình tĩnh, không mang chút dao động:
"Trong tòa nhà trung tâm có hệ thống tự hủy."
Yoshida Kiyoko sững người, tim khẽ run lên. Tổ chức... chẳng lẽ định cùng mọi người đồng quy vu tận, sẵn sàng hi sinh cả một bộ phận để bịt miệng toàn bộ?
Furuya Rei nghe vậy, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Eikawa Kiyotama, không để lộ cảm xúc.
Eikawa Kiyotama tiếp tục:
"Tôi đã giành được quyền kiểm soát chìa khóa trung tâm."
Câu nói này khiến Furuya Rei không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.
Nhưng giọng nói của Eikawa Kiyotama rất nhanh, không để họ có thời gian suy nghĩ:
"Tôi muốn hai người trong vòng nửa tiếng cứu những người đang ở khu số 3 ra ngoài. Sau đó, tôi sẽ khởi động trình tự tự hủy."
Đến lúc đó, toàn bộ căn cứ này sẽ bị san phẳng.
Lực lượng vũ trang của tổ chức vượt xa dự đoán của cảnh sát, nhưng nếu Eikawa Kiyotama thật sự có thể phối hợp nhịp nhàng với họ và khởi động hệ thống tự hủy đúng lúc, thì đây sẽ là cách duy nhất để giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất.
"Vậy còn chị? Chị định ra ngoài bằng cách nào!?"
Yoshida Kiyoko nhanh chóng nhận ra điểm mấu chốt, không kìm được mà hỏi.
Eikawa Kiyotama khẽ giãn mày, trên gương mặt vốn lạnh lùng thoáng hiện một nụ cười nhẹ, như gió xuân lướt qua mặt hồ yên ả.
"Tôi có cách của riêng mình."
"Gặp lại sau."
Nói dứt lời, nàng xoay người, lao đi về phía chiến trường thuộc về mình.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro