CHƯƠNG 48: Lễ Tang (Thượng)
---
Yoshida Kiyoko vốn dĩ không ưa gì bệnh viện, nên ngay khi bác sĩ đồng ý cho xuất viện, cô liền nhanh chóng thu xếp mọi thứ.
Hôm đó Ayumi còn đang ở trường, cha mẹ cô thì vừa trở lại nhịp làm việc thường ngày. Dù họ ngỏ ý muốn đến đón, Yoshida Kiyoko nhất quyết từ chối, khăng khăng rằng mình có thể tự về được.
Không lay chuyển được con gái, lại thêm công việc đang chất đống, cha mẹ cô đành miễn cưỡng đồng ý. Mẹ cô vẫn không quên dặn rằng buổi tối sẽ nấu món ngon để đón cô về.
Khi cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra, Furuya Rei bước vào. Trong đôi mắt xám ánh tím của anh thấp thoáng một nụ cười dịu dàng.
"Đi thôi," anh nói, "tôi đến đón em về."
"Anh thật sự đến sao..." Yoshida Kiyoko có chút bất đắc dĩ, "Tiền bối Kazami rõ ràng nói dạo này anh rất bận mà."
"Hôm nay đã xử lý xong rồi." Furuya Rei đáp nhẹ, giọng điềm nhiên, rồi nở một nụ cười quen thuộc. "Tôi đã nói sẽ đến, thì sẽ không thất hứa."
Yoshida Kiyoko khẽ cúi đầu cười, không nói gì thêm. Furuya Rei tự nhiên nhận lấy túi đồ trên tay cô, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, đi về phía bãi đỗ xe.
Chỉ thoáng nhìn, Yoshida Kiyoko đã nhận ra chiếc Mazda màu trắng quen thuộc của anh. Cô bước đến, thuần thục mở cửa và ngồi vào ghế phụ.
Furuya Rei liếc nhìn động tác của cô, khẽ cong môi cười, rồi cũng mở cửa ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe trắng lặng lẽ hòa vào dòng xe cộ, chạy ổn định giữa nhịp phố đông.
Yoshida Kiyoko nhìn qua khung cửa sổ, phong cảnh bên ngoài lùi dần về phía sau, mang đến cho cô một cảm giác xa xăm như đã trải qua cả mấy đời.
Cô liếc nhìn Furuya Rei đang chăm chú lái xe, trong lòng thoáng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
Cô vốn không hề xa lạ với việc ngồi cùng xe với anh. Là liên lạc viên của Furuya Rei, phần lớn những cuộc trao đổi tình báo cần thiết giữa họ đều diễn ra trong không gian kín đáo này.
Thế nhưng, như lúc này - hoàn toàn không liên quan đến công việc, chẳng có nhiệm vụ nào chờ đợi phía trước - chỉ đơn thuần là một buổi trở về nhẹ nhõm, yên tĩnh... cảm giác ấy thật hiếm hoi. Có lẽ đây chỉ là lần thứ hai. Lần trước, hình như là khi hai người cùng đi giúp Ai-chan tìm lại chiếc móc khóa hình động vật.
Furuya Rei dường như nhận ra ánh mắt của cô, khẽ hỏi, giọng điềm đạm:
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
Yoshida Kiyoko hơi do dự, rồi lên tiếng:
"Anh... định đưa tôi về nhà sao?"
"Đúng vậy," Furuya Rei đáp, "cha mẹ em đã chuyển về rồi. Yên tâm, bây giờ nơi đó rất an toàn."
Yoshida Kiyoko im lặng một lúc.
Furuya Rei liếc sang, thấy cô có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền nghiêng đầu nhẹ hỏi:
"Sao vậy? Có chuyện gì muốn làm à?"
"Anh có quen Okita Hiroshi không?" Yoshida Kiyoko khẽ hỏi, ánh mắt cụp xuống. "Em có vài lời... muốn nói với ông ấy."
Cô ngừng lại một chút, rồi vội vàng nói thêm:
"Không nhất thiết phải hôm nay đâu, hôm nào đi viếng cũng được."
"Biết chứ." Furuya Rei đáp rất tự nhiên.
"Gì cơ?" Yoshida Kiyoko hơi ngạc nhiên.
Trong mắt Furuya Rei thoáng hiện nụ cười, anh lặp lại:
"Tôi có quen Okita Hiroshi. Trước đây cũng có chút giao tình. Nếu em muốn đến thăm ông ấy, hôm nay tôi có thể đưa em đi. Có khi ông ấy cũng muốn gặp em một lần."
Yoshida Kiyoko khẽ cúi đầu cảm ơn, trong lòng lại thoáng chút lo lắng:
"Thật sự không sao chứ? Sẽ không làm lỡ thời gian của Furuya-san chứ?"
"Không sao cả." Furuya Rei đáp dứt khoát, đổi hướng xe. "Sắp đến rồi."
Quả nhiên, chỉ chưa đầy mười phút sau, hai người đã đứng trước cửa nhà Okita Hiroshi.
Furuya Rei bước lên bấm chuông.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên, vài giây sau, cánh cửa mở ra. Người đàn ông trung niên với mái tóc điểm bạc xuất hiện, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc bén - kiểu ánh nhìn mà Yoshida Kiyoko từng rất quen thuộc ở những người cảnh sát.
"Furuya?" Ông hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh. "Người bận rộn như cậu mà cũng nhớ đường đến chỗ tôi sao?"
Ánh nhìn ông chuyển sang Yoshida Kiyoko, khẽ nheo mắt:
"Còn vị này là..."
"Okita tiền bối." Yoshida Kiyoko cúi người chào, giọng nghiêm túc:
"Chào ngài, tôi là Yoshida Kiyoko."
"Quả nhiên là em à." Ánh mắt Okita Hiroshi thoáng phức tạp, ông khẽ thở dài, rồi nghiêng người ra hiệu cho hai người bước vào.
"Trong nhà hơi bừa bộn, tiếp đãi không được chu đáo, mong hai người bỏ qua." Ông nói giọng lười biếng, nhưng vẫn giữ chút lịch sự.
Yoshida Kiyoko khẽ nhìn Furuya Rei, hai người trao đổi ánh mắt, rồi cùng ngồi xuống ghế sofa.
Trên bàn trà bằng kính đặt một tấm ảnh của Eikawa Kiyotama.
Trong ảnh, cô gái với khoé miệng mím chặt, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính - đó là ảnh chụp thẻ.
Ánh mắt Okita Hiroshi dừng lại trên tấm ảnh, khóe môi ông khẽ cong lên, nụ cười mang theo chút tự giễu.
"Trước đây ta luôn không cho con bé chụp hình, bây giờ thì đến một tấm ảnh cũng chẳng còn tìm thấy."
"Ảnh chụp đó..." Yoshida Kiyoko khẽ lên tiếng, giọng dè dặt. "Chỗ tôi có lẽ vẫn còn."
Đồng tử Okita Hiroshi hơi co lại, ông kinh ngạc nhìn cô.
"Chỉ là... lúc còn nhỏ thôi." Yoshida Kiyoko vội bổ sung.
"Không sao cả!" Ánh mắt Okita Hiroshi sáng lên, giọng ông pha chút háo hức. "Có thể cho ta xem không?"
"Dĩ nhiên." Yoshida Kiyoko gật đầu, lấy điện thoại ra, mở thư mục được đặt mật khẩu. Từ trong đó, vài bức ảnh cũ của Eikawa Kiyotama dần hiện lên trên màn hình.
Chỉ có vài tấm ảnh, đều là những bức chụp trộm khi còn bé.
"Kỳ thật Kiyotama-neesan biết em lén chụp, nhưng chị ấy không hề ngăn cản," Yoshida Kiyoko khẽ mỉm cười, giọng pha chút hoài niệm. "Chị chỉ dặn em tuyệt đối không được cho ai khác xem, càng không được đăng lên mạng."
Okita Hiroshi khẽ lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, giọng ông pha lẫn cảm khái: "Con bé trước giờ vẫn là như thế."
Ngón tay Yoshida Kiyoko dừng lại trên màn hình, cô ngẩng đầu nhìn ông. "Kiyotama-neesan từng nói với em một câu... xin lỗi."
Okita Hiroshi khẽ giật mình, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô.
Trong ánh nhìn của Yoshida Kiyoko ánh lên nỗi xót xa, giọng cô khẽ như gió thoảng: "Lúc trước em không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ câu 'xin lỗi' đó... là nói với ngài."
Okita Hiroshi sững người, lặng đi một lúc lâu, rồi khóe mắt khẽ ửng đỏ. Ông khẽ cười, cố giấu đi cảm xúc, giọng khàn đi: "Già rồi."
Ông nhìn Yoshida Kiyoko, chậm rãi nói: "Nó từng nhắc đến em. Nó bảo ở trường có quen một cô bé rất tốt, bảo ta đừng lo lắng cho nó nữa."
Yoshida Kiyoko cúi đầu, nụ cười nhạt thoáng qua môi nhưng chẳng thể che được nỗi buồn trong mắt.
Okita Hiroshi khẽ vỗ vai cô: "Ngày mai là lễ tang của nó. Em nên đến... gặp nó một lần đi."
"Em nhất định sẽ đến." Yoshida Kiyoko nghiêm túc đáp lời.
"Ừ." Okita Hiroshi khẽ gật đầu, ánh mắt hiền hòa mà trầm nặng. Một lát sau, ông thấp giọng nói, giọng khàn khàn như mang theo nỗi nhắc nhở từ tận đáy lòng: "Hãy mang theo phần của con bé ấy, sống cho thật tốt."
Yoshida Kiyoko trịnh trọng gật đầu.
Okita Hiroshi lại khẽ thở dài, quay sang nhìn Furuya Rei, giọng nghiêm hơn: "Cả cậu nữa, Furuya. Hãy mang theo phần của người đó, sống cho thật tốt."
"Người đó?" Yoshida Kiyoko khẽ mở to mắt, trong lòng lập tức dấy lên một suy đoán mơ hồ - chẳng lẽ là một người bạn của Furuya-san... cũng đã hy sinh sao?
Furuya Rei khẽ đáp, đôi mắt màu xám tím ánh lên tầng cảm xúc phức tạp. Anh đứng dậy, cúi người chào:
"Như vậy, chúng tôi xin phép không làm phiền nữa."
"Những tấm ảnh đó, em sẽ in ra và mang đến cho ngài vào ngày kia." Yoshida Kiyoko cũng đứng lên, cúi đầu theo.
"Gặp lại."
Rời khỏi nhà Okita, Yoshida Kiyoko ngồi yên lặng bên cạnh Furuya Rei. Cô nhìn nghiêng sang khuôn mặt anh đang bình thản lái xe, trong lòng dấy lên bao câu hỏi rối bời. Cô muốn mở miệng hỏi về "người đó" - người mà Okita tiền bối vừa nhắc đến - nhưng lại sợ chạm vào nỗi đau riêng của anh.
Tựa như cảm nhận được suy nghĩ ấy, Furuya Rei khẽ nói, giọng trầm mà bình tĩnh:
"Người mà Okita tiền bối nhắc đến... là bạn của tôi. Morofushi Hiromitsu."
"Cái gì?" Yoshida Kiyoko khẽ thốt lên, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Cậu ấy là osananajimi của tôi, cũng là bạn cùng khóa ở trường cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp, hắn vào Cục Cảnh sát Thủ đô, ba năm trước đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ."
Giọng Furuya Rei trầm ổn mà điềm tĩnh, như thể từng chữ đều được chọn lựa kỹ lưỡng để che giấu cảm xúc trong lòng.
"Okita là tiền bối của cậu ấy khi đó."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro