CHƯƠNG 58

---

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên khung trời, chân mây được nhuộm một tầng đỏ ửng mỏng manh.

Dưới ký túc xá của Yoshida Kiyoko, một chiếc xe hơi màu trắng dừng trước tòa nhà.

Khi cô bước ra, vừa trông thấy bóng người đang đứng chờ bên đường, cửa kính xe hạ xuống, để lộ mái tóc vàng rực rỡ dưới ánh sáng ban mai.

Hai người khẽ mỉm cười nhìn nhau. Yoshida Kiyoko quen thuộc kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Trên ghế bên cạnh, đặt sẵn một túi sandwich trông vô cùng hấp dẫn.

"Cái này là anh làm sao?" Yoshida Kiyoko chỉ liếc một cái đã nhận ra, nhớ đến hương vị từng nếm ở quán cà phê Poirot.

"Ừ, tôi làm. Mang cho em." Furuya Rei đáp lại rất tự nhiên.

"Hả?" Yoshida Kiyoko hơi ngẩn ra. Vì thường buổi sáng phải đi làm sớm, cô vốn không ăn sáng đàng hoàng, chỉ tiện tay mua một hộp cơm nắm ở cửa hàng gần Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, rồi tranh thủ hâm nóng và ăn vội trong lúc làm việc.

Đó cũng là thói quen chung của các đồng sự trong Tổ Zero. Trong phòng trà còn được trang bị riêng lò vi sóng để phục vụ cho kiểu "ăn trong giờ làm" ấy.

Thật ra, việc đó đã được xem là biết chăm sóc bản thân rồi. Theo như Yoshida Kiyoko biết, một vài người - chẳng hạn như Kazami tiền bối - thậm chí còn thường xuyên quên ăn, bữa có bữa không. Thói quen ăn uống thất thường trong đội gần như là chuyện bình thường.

Thời gian gần đây, Furuya Rei vẫn là người đón đưa Yoshida Kiyoko, nên hắn hiểu rõ thói quen ấy của cô. Dù vậy, hắn không lên tiếng phàn nàn, chỉ lặng lẽ tôn trọng nhịp sống của cô.

Không ngờ rằng sáng nay hắn lại chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Yoshida Kiyoko hơi ngạc nhiên, mở túi ra, mùi thơm của sandwich lập tức lan tỏa, ấm áp và hấp dẫn.

"Furu-Rei-kun, còn anh... đã ăn sáng chưa?" cô hơi do dự hỏi.

"Đương nhiên rồi," Furuya Rei đáp, giọng nhẹ nhàng, "Sáng nay vừa khéo có chút thời gian rảnh, nên tôi làm thêm mấy phần sandwich."

Hắn thoáng mỉm cười, nói tiếp: "Chỉ khi nào có thời gian tôi mới có thể làm mang cho em, đừng nghĩ nhiều, ăn đi."

Yoshida Kiyoko khẽ gật đầu, cắn một miếng. Bánh mì mềm xốp quyện với vị đậm đà của thịt xông khói lan tỏa trong khoang miệng, khiến cô nheo mắt lại, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng tràn lên.

Furuya Rei liếc sang, bắt gặp dáng vẻ cô ăn như một chú hamster nhỏ, trong mắt hắn khẽ dâng lên ý cười.

Họ đến sớm hơn thường lệ. Trong văn phòng đã có vài đồng sự của Tổ Zero đang làm việc - có người đang ăn sáng, có người vừa trải qua một đêm trực, gục đầu xuống bàn tranh thủ chợp mắt.

Nhìn thấy Furuya Rei bước vào, các thành viên lập tức theo phản xạ buông tay khỏi đồ ăn, ngồi thẳng dậy, biểu hiện ra dáng vẻ nghiêm túc làm việc.

Furuya Rei liếc nhìn họ một lượt, không nói gì, rồi bước đến trước cửa phòng làm việc của Kazami Yuya. Hắn gõ nhẹ lên cửa, thông báo:

"Mọi người đến đủ rồi, bắt đầu họp."

"Vâng, Furuya-san." Kazami đáp lại, giọng nghiêm túc.

Mười lăm phút sau, tất cả các thành viên của đội đặc nhiệm bảo vệ đều đã có mặt, ngay ngắn ngồi trong phòng họp.

Furuya Rei đứng trên bục, bắt đầu phân công nhiệm vụ cho giai đoạn tiếp theo.

Thế lực còn sót lại của tổ chức đang bị các quốc gia phối hợp truy quét. Đợt phản công dữ dội này khiến Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, đơn vị phụ trách chính trong chiến dịch tiêu diệt tổ chức, tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, tung tích của Karasuma Renya vẫn bặt vô âm tín. Có người cho rằng hắn đã chết, rằng tin tức về "BOSS của tổ chức" chỉ là mồi giả để đánh lạc hướng. Nhưng Kuroda Hyoue kiên quyết phản đối việc dừng điều tra, ông cho rằng phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không được để sót lại mối hiểm họa nào.

Tổ Zero là đơn vị trực thuộc ông, theo lẽ đương nhiên phải gánh vác phần việc chính trong nhiệm vụ này.

"Kazami, cậu phụ trách phối hợp với FBI."

Giọng của Furuya Rei trầm ổn, nghiêm túc.

"Rõ!" Kazami đáp ngay, giọng dứt khoát.

"Takayama và Tanaka, hai người kiểm tra lại lần cuối nguồn tin tình báo."

Sau khi phân công xong, Furuya Rei dừng lại một chút. Trong phòng chỉ còn Yoshida Kiyoko chưa được gọi tên. Hai người ánh mắt chạm nhau, Yoshida Kiyoko ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía bục.

Furuya Rei khẽ ngừng một nhịp, rồi nói:

"Yoshida Kiyoko, nhiệm vụ của cô là bảo vệ người bị hại trong thí nghiệm nhân thể của tổ chức."

"Rõ." Yoshida Kiyoko đáp lại ngay khi Furuya Rei vừa dứt lời.

Bên cạnh, Takayama khẽ cau mày, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Với thân phận là liên lạc viên trực tiếp của Furuya Rei, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ và phục hồi cấp bậc Thanh tra, Yoshida Kiyoko gần như chắc chắn cũng sẽ được thăng chức theo - con đường sự nghiệp của cô vốn đã được định sẵn là tiến nhanh.

Vì vậy, trong mắt các thành viên Tổ Zero, ai cũng ngầm cho rằng Furuya Rei sẽ quan tâm, tạo điều kiện cho Yoshida Kiyoko lập công, để cô có thêm cơ hội thể hiện năng lực và củng cố vị trí.

Dù sao đi nữa, cô từng là người của anh - liên lạc viên thân cận, cộng sự đáng tin cậy. Đó chẳng khác nào một "đồng minh tự nhiên" trong tổ chức.

Thế nhưng, không ai ngờ rằng nhiệm vụ Furuya Rei giao cho Yoshida Kiyoko lại là phần việc tẻ nhạt nhất.

Đứa bé tên Yu-chan kia, hiện tại về cơ bản đã được xác nhận không còn đặc điểm đặc thù nào đáng lo ngại. Tuy nói vẫn cần người bảo vệ - vì không ai có thể đảm bảo tuyệt đối an toàn - nhưng công việc này rõ ràng chẳng có mấy cơ hội để lập công, ngược lại, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi, Yoshida sẽ là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.

Takayama liếc nhìn Yoshida, trong đầu nảy ra suy đoán mơ hồ.

Chẳng lẽ giữa hai người họ xảy ra mâu thuẫn gì sao?

Yoshida làm liên lạc viên cho Furuya Rei đã lâu, nói không chừng trong tay cô nắm được điểm yếu nào đó của anh. Cả hai đều là người của "tổ chức nghề nghiệp" - thăng tiến nhanh, cạnh tranh khốc liệt. Có lẽ Yoshida cảm thấy Furuya Rei đang cản trở con đường thăng chức của mình chăng?

Trước đây, khi thân phận của đứa trẻ ấy còn nhạy cảm, Furuya Rei đã từng đích thân đảm nhận vai trò người giám hộ.

Takayama nghĩ thầm - có lẽ Furuya-san bây giờ đã bắt đầu hối hận vì chuyện đó, nên mới muốn giao phần việc rườm rà này lại cho Yoshida.

Nếu đúng là như vậy, người được anh trọng điểm nâng đỡ hẳn vẫn sẽ là Kazami Yuya.

Takayama liếc sang Kazami, ánh mắt mang theo chút dò xét.

Kazami Yuya, lúc này sắc mặt cũng trầm xuống. Đương nhiên, anh không nghĩ rằng giữa Furuya-san và Yoshida lại có mâu thuẫn gì. Anh hiểu khá rõ cả hai, thậm chí còn biết chuyện gần đây Furuya-san thường xuyên đưa đón Yoshida.

Nếu vậy, chỉ còn một khả năng duy nhất - hoàn toàn trái ngược với những tin đồn bên ngoài.
Đứa trẻ tên Yu-chan kia... có lẽ đang ẩn giấu một vấn đề rất lớn.

Kazami lặng lẽ quay đầu, nhìn Yoshida Kiyoko với ánh mắt nghiêm túc.

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng như mật chảy tràn qua mặt đất.

Trước cổng tiểu học Teitan, Yoshida Kiyoko đứng yên, ánh mắt dõi theo nhóm thám tử nhí đang nối đuôi nhau đi ra.

Conan và Haibara Ai nhìn thấy cô, khẽ sững lại, rồi liếc nhau đầy kinh ngạc.

Ayumi nhận ra chị Kiyoko, khuôn mặt lập tức sáng bừng. Cô bé chạy nhào tới, nắm chặt tay Yoshida Kiyoko, giọng đầy vui mừng:

"Chị Kiyoko, hôm nay sao chị cũng đến vậy?"

"Amuro-san nhờ chị đến đón Yu-chan." Yoshida Kiyoko khẽ xoa đầu Ayumi, giọng mang theo chút áy náy. "Hôm nay chị không thể cùng Ayumi về nhà được, xin lỗi nhé."

"Cái đó... em biết rồi." Ayumi thở dài, vẻ mặt hơi thất vọng, nhưng vẫn ra dáng người lớn: "Chị đi nhanh đi, kẻo trễ."

Yoshida Kiyoko mềm lòng, khẽ cười dỗ dành: "Vậy chị đưa em về nhà trước nhé?"

"Thật sao?" Đôi mắt Ayumi lập tức sáng lên. Cô bé quay lại chào tạm biệt nhóm bạn trong đội thám tử: "Vậy tớ đi với chị Kiyoko trước nhé! Ai-chan có muốn đi cùng không?"

Ayumi quay sang nhìn Haibara Ai, giọng đầy mong đợi.

Haibara khẽ mỉm cười, nói nhỏ: "Không cần đâu."

Ayumi gật đầu, rồi nắm lấy tay Yu-chan, vui vẻ nói: "Vậy bọn tớ đi trước nhé!"

Khi nhìn thấy chiếc Mazda quen thuộc đỗ gần đó, Ayumi khẽ giật mình:

"Chiếc xe này... giống hệt xe của Amuro-niisan. Không đúng, đây là xe của Amuro-niisan đúng không ạ?"

Yoshida Kiyoko cười đáp: "Ừ, Amuro-san cho chị mượn xe đấy. Nhanh nào, lên xe đi."

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trèo vào ghế sau.

Yu-chan ngồi yên, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói một lời.

Ayumi nhìn lên hàng ghế trước, trong mắt đầy tò mò: "Chị Kiyoko, khi nào chị với Amuro-niisan lại thân nhau như vậy thế?"

"Bọn chị đang hẹn hò." Yoshida Kiyoko khẽ ho một tiếng, bình thản nói, nhưng lời vừa thốt ra liền như một tiếng sấm giữa trời quang.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro