CHƯƠNG 60: Áy náy
---
Lốp xe nổ tung, ma sát dữ dội với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Hai chiếc xe lập tức mất lái, nghiêng sang một bên, lao thẳng lên dải phân cách ven đường.
Yoshida Kiyoko nhìn thấy động tĩnh phía sau, ánh mắt khẽ nheo lại. Cô giảm tốc, kéo tay lái sang bên và dừng xe ổn định, nhấn nút cảnh báo nhấp nháy.
May mắn thay, không xa phía trước đã xuất hiện chiếc xe công vụ quen thuộc của Tổ Zero. Yoshida Kiyoko biết - Furuya Rei đã tới.
"Là... là xong rồi sao?" Ayumi lắp bắp hỏi, giọng run run.
Yoshida Kiyoko hơi trầm ngâm, bình tĩnh đáp: "Chưa, hai em đừng nhúc nhích."
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Yu-chan. Nếu lúc này rời xe kiểm tra, để tổ chức có cơ hội phản công, hậu quả sẽ khó lường.
Cô lấy ra khẩu súng từ ngăn bên hông, nắm chắc trong tay, mắt vẫn dán chặt vào hướng sau xe.
Furuya Rei dẫn vài đồng đội chạy đến chỗ hai chiếc xe bị hỏng, nhanh chóng khống chế hai kẻ bên trong. Các thành viên Tổ Zero thuần thục bẻ tay, tra còng, hành động gọn gàng dứt khoát.
Furuya Rei và Okiya Subaru - người đang mang thân phận Akai Shuichi - nhìn nhau từ xa. Akai khẽ ngẩng đầu, đôi mắt xanh lục đậm hiện rõ qua kính.
Màu xanh lục sâu thẳm chạm phải ánh tím xám lạnh lẽo. Không khí giữa hai người như kéo căng, im lặng mà nặng nề - tựa một trận so găng vô hình sắp sửa bùng nổ.
Conan từ trên xe nhảy xuống, cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng như dao cắt giữa hai người, gượng cười gọi:
"Amuro-niisan!"
Furuya Rei khẽ cười lạnh, hơi nghiêng đầu ra lệnh:
"Takayama, cậu và Yamaguchi mang bọn chúng về thẩm vấn."
"Rõ." Takayama đáp, rồi cùng đồng đội trao đổi ánh mắt, nhanh chóng áp giải hai kẻ bị bắt rời đi.
"Về chuyện của đứa bé kia," Okiya Subaru cất giọng, ánh nhìn sâu thẳm, "tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng một lần."
Furuya Rei không tỏ ra bất ngờ. Với năng lực của Akai Shuichi, hắn vốn sẽ không dễ dàng tin kết luận do Cơ quan Cảnh sát Quốc gia công bố. Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Conan vốn thân thiết - chuyện về Yu-chan, tám phần là Conan đã kể lại.
"Tôi nghĩ dinh thự nhà Kudo là một nơi khá thích hợp để trò chuyện," Okiya Subaru thong thả nói tiếp. "Đưa bọn nhỏ về trước, sau đó anh và cộng sự có thể ghé qua dùng trà. Thế nào?"
"Khách mời như anh lại nói năng cứ như chủ nhà vậy." Furuya Rei khẽ châm chọc, rồi quay người đi về phía xe của Yoshida Kiyoko.
"Amuro-niisan!" Conan lại gọi với theo.
"Không cần đâu, cậu nhóc," Okiya Subaru bình tĩnh đáp, "bọn họ sẽ tới thôi."
Nói rồi hắn xoay người, mở cửa xe và ngồi vào ghế lái.
Cùng lúc đó, Furuya Rei cũng bước lên, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Yoshida Kiyoko.
"A... Amuro-niisan!" Ayumi vui mừng kêu lên.
Furuya Rei mỉm cười, khẽ gật đầu với cô bé, rồi lập tức thu lại vẻ dịu dàng, nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Trước hết, đưa bọn họ về." Furuya Rei dặn.
Vì Yoshida Kiyoko được giao nhiệm vụ bảo vệ Yu-chan, nên trong khoảng thời gian tới, cậu bé sẽ phải ở cùng cô trong khu an toàn. Điều đó cũng đồng nghĩa Yoshida Kiyoko sẽ tạm thời chuyển vào đó sinh hoạt.
Cách sắp xếp này giúp tiết kiệm nhân lực - không cần thêm nhiều cảnh sát túc trực canh gác, chỉ cần một người phối hợp với Yoshida Kiyoko là đủ. Dù sao Yu-chan cũng đã được tuyên bố là không còn gì đặc biệt, huy động quá nhiều cảnh lực chỉ khiến người khác bất mãn.
"Yu-chan, thời gian tới chị sẽ đến chỗ em, cùng em ở đó." Yoshida Kiyoko mím môi, nói khẽ.
Yu-chan sững người, rồi khẽ gật đầu.
Sau khi đưa Ayumi về nhà và tiễn Yu-chan vào khu an toàn, Yoshida Kiyoko mới thở phào một hơi, mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
"Bị thương à?" Furuya Rei khẽ hỏi, ánh mắt màu xám tím ánh lên tia lo lắng.
"Không." Yoshida Kiyoko đáp nhỏ, cúi mắt xuống, rồi bất ngờ nói tiếp:
"Furuya-san, xin lỗi anh."
Đem chuyện tình cảm riêng xen vào công việc là điều tối kỵ. Hôm nay, nhiệm vụ của Yoshida Kiyoko vốn chỉ là bảo vệ Yu-chan, vậy mà cô lại tự ý để Ayumi cùng lên xe.
Hôm nay còn may mắn, nếu xảy ra hậu quả nghiêm trọng hơn, cô tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm.
"Là tôi đã không suy xét chu toàn." Giọng nói trầm ổn của Furuya Rei vang lên trong khoang xe, "Yu-chan học cùng lớp với em gái của em, nên giữa các em vốn đã có nhiều giao điểm trong đời sống. Khi phân nhiệm vụ, tôi đã không tính đến điều đó."
"Là em phụ lòng tin của anh." Yoshida Kiyoko khẽ cúi đầu nói. Cô không chắc Furuya Rei thật sự không nghĩ đến chuyện này - e rằng không hẳn. Nhưng chuyện của Yu-chan vô cùng quan trọng, yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt, người biết càng ít càng tốt. Trong số các lựa chọn, Yoshida Kiyoko là người thích hợp nhất.
Furuya Rei chọn giao nhiệm vụ cho cô, phần nhiều là vì tin tưởng vào khả năng phân định rạch ròi giữa công việc và đời sống của cô.
Chỉ là chính cô lại tự dung túng cho sự may mắn của bản thân.
Một cơn tự trách xen lẫn nỗi sợ âm ỉ dâng lên trong lòng Yoshida Kiyoko.
Furuya Rei nhẹ nhàng đưa tay xoa mái tóc cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:
"Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm. Đó là con đường mà người trưởng thành nào cũng phải đi qua. Khác nhau chỉ là cái giá mà mỗi người phải trả khi nhận ra lỗi lầm ấy."
Những quy tắc khắc nghiệt kia - có lẽ đều được đánh đổi bằng mạng sống của những con người đi trước.
"Cũng may hôm nay chỉ có kinh hãi, không có thương tổn." Đôi mắt màu xám tím của anh khẽ cong, giọng nói trầm ổn mang theo cảm giác khiến người ta yên tâm. "Lần sau cẩn thận hơn."
"Không có lần sau." Yoshida Kiyoko nghiêm túc đáp.
Furuya Rei khẽ cười, nói nhỏ: "Đúng vậy, không có lần sau."
Nơi chân trời, ánh hoàng hôn nhuộm vàng những tòa nhà xa xa.
Furuya Rei và Yoshida Kiyoko sóng vai đứng trước cửa nhà Kudo, Yoshida Kiyoko đưa tay ấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra, Okiya Subaru mỉm cười, giọng nói ôn hòa và trầm tĩnh vang lên:
"Hoan nghênh."
Yoshida Kiyoko khẽ cúi đầu đáp lễ, đồng thời cảm nhận được áp suất quanh Furuya Rei trở nên khác thường - nặng nề đến mức có chút kỳ quái.
Rei dường như đặc biệt căm ghét người đàn ông này - Akai Shuichi. Là vì chuyện trong tổ chức sao? Cô thầm nghĩ.
Ba người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.
"FBI đã đạt được thỏa thuận hợp tác với chúng tôi, anh vẫn còn ở đây, không định rời đi sao?" Furuya Rei nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ châm chọc.
"Tôi và Kudo tiên sinh đã đạt được một vài nhận thức chung." Okiya Subaru bình tĩnh nói, thần sắc không hề dao động.
Nghĩ đến cô bé Haibara Ai ở căn phòng kế bên, cùng với Miyano Akemi, ánh mắt Furuya Rei khẽ lóe lên, càng thêm hiện rõ sự chán ghét.
"Được rồi, vào thẳng vấn đề thôi." Okiya Subaru không để tâm đến thái độ của Furuya Rei, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, bình tĩnh mở lời.
---
Trong phòng an toàn.
Yu-chan đã quen với việc sống một mình những ngày gần đây. Cậu leo lên giường, dựa vào chăn, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn trần nhà, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu hơi ngẩn người, mở to mắt, rồi vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Là Ayumi. Mấy thành viên trong Đoàn thám tử nhí đều có số liên lạc của nhau, nhưng Ayumi chưa từng gọi cho cậu lần nào.
"Alo, Yu-chan?" Giọng Ayumi vang lên từ đầu dây bên kia.
Chỉ có tiếng nói - không có cảm xúc đi kèm.
Nhận ra điều đó, Yu-chan thoáng sững người, cảm thấy hơi lạ.
"Là tớ." Cậu đáp lại. Ayumi sao lại gọi điện cho cậu vào giờ này? Cậu khẽ mím môi, chợt nhớ đến chuyện xảy ra trên xe hôm nay.
Không ổn rồi. Có lẽ cô ấy đã nhận ra điều gì đó bất thường ở mình. Hôm nay rõ ràng cậu đã lộ quá nhiều - dù đã định phải giấu thật kỹ chuyện này. Yu-chan khẽ chau mày, trong lòng hơi bực bội.
Giọng Ayumi dịu nhẹ vang lên, mang theo chút lo lắng:
"Tớ hơi lo cho Yu-kun... ban đêm ngủ, có sợ không vậy?"
Chỉ là một lời quan tâm đơn thuần.
Yu-chan sững người, đứng lặng tại chỗ. Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng của mình, khẽ nói, giọng cẩn trọng như sợ làm vỡ sự dịu dàng trong không khí:
"Không sao đâu. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon nhé." Ayumi đáp lại, giọng vẫn còn chút lo lắng, "Nếu bạn học Yu thấy sợ... có thể gọi cho tớ bất cứ lúc nào nha."
"Ừ." Cậu khẽ đáp, giọng nhẹ như gió.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro