CHƯƠNG 61: Cuộc gọi từ Ayumi

---

Sáng sớm, phía chân trời đã loáng thoáng ánh lên một dải trắng bạc.

Trong chiếc xe màu đen, Yoshida Kiyoko ngồi ở ghế lái, vững vàng nắm tay lái. Đây là xe công vụ của Tổ Zero, dạo gần đây vẫn do cô tạm thời sử dụng.

Yu-chan ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

Cậu đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:

"Khi nói chuyện điện thoại... em hình như không cảm nhận được cảm xúc."

Yoshida Kiyoko thoáng giật mình, ánh mắt khẽ động, rồi trầm ngâm một lúc.

"Chị hiểu rồi." Cô đáp khẽ. "Nếu còn phát hiện điều gì khác, làm ơn hãy nói cho chị biết."

Yu-chan gật đầu, không nói thêm gì, lại quay ánh mắt về phía khung cảnh ngoài cửa kính.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng trường. Trước khi cậu xuống xe, Yoshida Kiyoko gọi với theo:

"Yu-chan, nếu trong trường có ai đó không thích em, hoặc làm điều gì không hay với em, nhất định phải nói cho chị biết."

Nghĩ ngợi giây lát, cô lại bổ sung:

"Nói cho Conan cũng được."

Ở Nhật Bản, học sinh tiểu học thường tự đi học cùng bạn bè, rất hiếm khi được cha mẹ đưa đón. Yoshida Kiyoko lo rằng có bạn học nào đó sẽ trêu chọc Yu-chan là "thiếu gia", "được chiều chuộng" hay gì đó tương tự.

Nhưng có Conan cùng nhóm thám tử nhí đi cùng, chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Yu-chan đứng trước cổng trường, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của Yoshida Kiyoko, khẽ đáp một tiếng "vâng", rồi xoay người bước vào trong.

Yoshida Kiyoko dõi theo bóng lưng nhỏ bé ấy, đôi mắt khẽ cụp xuống. Nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua ở nhà Kudo, trong đáy mắt cô thoáng qua một tia trầm lắng.

Ở cầu thang lên lớp, nhóm thám tử nhí đang cùng nhau đi học thì gặp Amuro Yu.

"Bạn học Yu!" Ba đứa trẻ vui vẻ chào hỏi cậu. Haibara Ai và Ayumi đứng cạnh nhau, cũng khẽ cất tiếng chào với giọng điệu bình thản.

Conan tiến lại gần, ánh mắt đầy lo lắng:
"Cậu không sao chứ?"

Amuro Yu điềm tĩnh đáp:
"Không có gì."

Ayumi liền nói xen vào:
"Yu-chan thật dũng cảm đó! Hôm qua tớ còn gọi điện cho cậu ấy, thế mà cậu ấy chẳng hề sợ gì cả. Tớ thì suýt chút nữa mơ thấy ác mộng luôn!"

Nghe đến hai chữ "ác mộng", Amuro Yu hơi sững lại, hỏi nhỏ:
"Cậu đêm qua sợ lắm à?"

Nếu vậy, có lẽ cậu nên ở lại trò chuyện với Ayumi lâu hơn qua điện thoại...

Nghe thấy câu hỏi này, Conan và Haibara Ai liếc nhau - dường như họ cũng cùng nghĩ đến một điều: qua điện thoại, Yu-chan vẫn không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác.

Khi Ayumi vẫn đang tươi cười trò chuyện cùng Yu-chan, từ phía sau họ vang lên âm thanh giày cao gót gõ xuống nền gạch - thanh âm trong trẻo, dứt khoát.

Là cô Kobayashi Sumiko. Cô mặc một bộ trang phục màu hồng phấn, sau khi chào hỏi lũ trẻ xong thì mỉm cười dịu dàng nói:

"Ở dưới tầng đã nghe thấy các em nói chuyện rồi đó. Tụ tập trên cầu thang thế này không phải là thói quen tốt đâu, mau vào lớp đi nào."

"Vâng ạ!" lũ trẻ đồng thanh đáp, ríu rít bước vào phòng học.

Khi Conan đi qua, cậu thoáng quay đầu nhìn về phía cô Kobayashi với vẻ trầm ngâm. Cô đang định bước vào phòng nghỉ giáo viên, bắt gặp ánh mắt ấy, liền nở một nụ cười hiền hòa.

Conan cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, rồi xoay người, nhanh chân đuổi theo nhóm thám tử nhí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày yên bình như bao ngày khác.

Lên lớp, hoạt động, làm thủ công mọi thứ đều giản dị, bình thường đến quen thuộc.

Khi tan học, cổng trường đông nghịt học sinh tụ tập theo nhóm, vừa nói cười vừa chen nhau ra ngoài.

"Ayumi với Conan sao vẫn chưa ra nhỉ?" Mitsuhiko thắc mắc hỏi.

Tiết cuối cùng là tiết hoạt động ngoại khóa, bọn họ không học cùng nhau, nhưng đã hẹn sau giờ tan học sẽ gặp ở cổng trường.

"Yoshida vừa mới đi vệ sinh." Haibara Ai đáp khẽ, giọng thản nhiên.

Yoshida đúng là lâu thật. Haibara Ai đứng ngoài hành lang, có chút chán đến phát ngán, khẽ nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh lẽo lướt qua sau lưng khiến nàng rùng mình. Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ ập đến, làm đồng tử Ai co rút lại.

Cảm giác này... chẳng lẽ...

Nàng siết chặt góc áo, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.

Đám người đó... đang ở ngoài trường học sao?!

Nghĩ đến việc không thấy bóng dáng Conan đâu, tim nàng thắt lại. Tay run run, rút điện thoại ra, mở màn hình và vội vàng bấm số gọi cho cậu.

Không ai bắt máy.

Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ thái dương nàng.

Trong lớp học, Yoshida Kiyoko đã dặn Amuro Yu rằng cô sẽ đến đón cậu sau khi học sinh tan về hết, để tránh gây chú ý. Vì vậy, cậu vẫn ngồi yên trong lớp, lặng lẽ chờ.

Đúng lúc ấy, Amuro Yu nhận được một cuộc gọi đến từ Ayumi.

Cậu hơi ngạc nhiên, mở điện thoại nghe máy.

"Yu-chan! Cứu tớ với!" - giọng Ayumi hét lên, hoảng loạn và tuyệt vọng, vang dội bên tai khiến Amuro Yu toàn thân chấn động.

Cậu bật dậy, nắm chặt điện thoại trong tay.

"Cậu bé à," một giọng nữ vang lên qua loa, trong trẻo nhưng đầy vẻ thích thú "nếu muốn cứu cô bé này, thì ta khuyên ngươi nên làm theo lời ta nói."

Đôi mắt đen của Amuro Yu tối lại, ánh nhìn sâu thẳm đến đáng sợ. Cậu trầm giọng hỏi:

"Ngươi muốn ta làm gì?"

Giọng nữ trong điện thoại vang lên, lạnh lùng mà rõ ràng:

"Gửi một tin nhắn cho cảnh sát đang giám sát ngươi, nói rằng ngươi đi vệ sinh nên sẽ ra trễ một chút. Sau đó, đến cổng sau trường học tìm ta."

"Đừng giở trò khôn vặt," giọng nói ấy trở nên lạnh buốt, "nếu không, mạng sống của cô bé này... ta cũng chẳng dám đảm bảo đâu."

Amuro Yu im lặng, làm theo lời đối phương - gửi tin nhắn, rồi bình tĩnh nói vào điện thoại:

"Ta đã gửi rồi. Đừng làm hại cô ấy."

"Bé ngoan." Giọng nữ khẽ cười, âm điệu ngọt ngào mà châm biếm. "Bây giờ, đến cổng sau đi."

Cuộc gọi bị ngắt.

Sắc mặt Amuro Yu trở nên lạnh như băng. Cậu đứng dậy, sải bước hướng ra ngoài cửa lớp.

Ở cổng chính trường học, Yoshida Kiyoko đang ngồi trong xe, cúi đầu nhìn tin nhắn mới đến. Cô mím môi, trong đáy mắt thoáng qua một tia u ám.

Còn tại cổng sau, một chiếc Toyota trắng đang đậu lặng lẽ.

Yoshida Ayumi nằm bất tỉnh trên ghế phụ. Ngồi ở ghế lái là Kobayashi Sumiko - người mặc bộ đồ hồng phấn thường ngày vẫn dịu dàng trong mắt học sinh.

Cô bé đã ngất đi từ lâu. Hai giọng nói trong cuộc gọi vừa rồi - cả giọng của "Ayumi" lẫn người phụ nữ - đều phát ra từ chính người ngồi trước tay lái ấy.

Kobayashi Sumiko khẽ nhướng mày, ánh mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt đang say ngủ của cô bé. Cô ta không ra tay, chỉ yên lặng nhìn, như đang chờ đợi điều gì đó.

Cô vốn dĩ không thích ra tay với trẻ con.
Chỉ là... có vài kẻ cần phải chấp nhận số phận thuộc về chính mình.

Nghĩ đến đây, Vermouth rút ra khẩu súng lục, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Đứa bé kia, nếu muốn trách, thì hãy trách vì bản thân gặp xui xẻo đi. Thứ gọi là "vĩnh sinh" ấy, vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này.

Ngươi nói đúng không, Boss thân ái của ta?

"Tôi nghĩ tốt nhất là cô đừng làm vậy."

Giọng nói non nớt nhưng trong trẻo vang lên từ bên cạnh.

Đồng tử Vermouth co lại, quay đầu nhìn sang.

"Cạch"- tiếng cửa xe bị kéo ra. Conan hơi cúi đầu, ánh sáng lạnh lóe lên trên thấu kính kính mắt của cậu.

Cậu ngẩng đầu, ánh nhìn bình tĩnh mà sắc bén, chăm chú nhìn Vermouth:

"Cô giáo Kobayashi... hay đúng hơn, nên gọi cô là Vermouth."

Trong mắt Vermouth thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cong môi cười, mang theo vẻ bất đắc dĩ lẫn tán thưởng:

"Không hổ là ngươi... cool guy."

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro