CHƯƠNG 66 (Phiên ngoại)

---

"Sao lại có một đứa trẻ ở đây vậy?"

Morofushi Hiromitsu cầm cây chổi, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

Nghe thấy giọng nói của anh, bốn người còn lại đang lau dọn phòng tắm cũng tò mò vây lại xem.

Một đứa bé chừng sáu, bảy tuổi cuộn tròn trong góc, đôi mắt nhắm nghiền, đang ngủ say sưa.

Năm người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khó hiểu.

Date Wataru cau mày, hạ giọng nói:
"Trường cảnh sát không cho phép người ngoài tự tiện vào, chẳng lẽ thằng bé này lẻn vào sao?"

Đứa trẻ khẽ giật mình, dường như bị họ đánh thức. Nhìn quanh nơi xa lạ, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện lên sự sợ hãi.

Amuro Yu đứng dậy, tựa sát vào cột tường, mím môi hỏi:
"Các anh là ai? Tại sao em lại ở đây?"

"Câu đó phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng, nhóc con?"

Matsuda Jinpei nhướng mày, nói nửa trêu nửa thật:
"Không phải nhóc ham chơi rồi chạy nhầm vào đây chứ? Nơi này là trường cảnh sát đấy, không phải chỗ nhóc nên tới đâu."

"Trường cảnh sát?" Amuro Yu ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt. Cảm nhận được mấy người trước mặt không có ác ý, cậu bé khẽ thả lỏng.

"Em rõ ràng đang ngủ ở nhà mà..." Ánh mắt cậu dừng lại trên người Furuya Rei, vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên, bật thốt:

"Furuya-niisan? Sao anh lại ở đây?"

Bốn người còn lại đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Furuya Rei.

Furuya Rei thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, hỏi:
"Em biết anh sao? Em tên là gì?"

Amuro Yu hơi bối rối. Một cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng khiến cậu nhận ra người trước mặt này-Furuya Rei-không hề giả vờ. Cậu ngập ngừng đáp:
"Em tên là Amuro Yu."

Cùng lúc đó, cậu cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong khí chất của Furuya Rei trước mắt. Người Furuya Rei mà cậu quen thuộc luôn bình tĩnh, chững chạc, mang theo thói quen khống chế cảm xúc và áp lực nặng nề. Nhưng người trước mặt lại toát ra sức sống thuần khiết, ấm áp, rực rỡ như ánh mặt trời.

"Anh không phải Furuya-niisan sao?" Cậu lẩm bẩm, trong lòng rối bời, "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Anh đúng là Furuya Rei." Furuya Rei bước lên, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ kia rồi khẽ lắc đầu:
"Nhưng hình như anh không quen em."

Morofushi Hiromitsu trầm ngâm nói:
"Nếu em quen Zero, thì chắc anh cũng phải có ấn tượng mới đúng."

Mấy người bạn thời học viện liếc nhau, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ bối rối.

"Dù sao đi nữa," Date Wataru lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh, "chúng ta cứ dẫn thằng bé đến chỗ huấn luyện viên trước đã, rồi tính cách giúp nó tìm người thân sau."

Đúng lúc đó, cửa nhà tắm đột ngột mở ra.

Yoshida Kiyoko đẩy cửa bước vào, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Yu-chan, hôm nay lại ngủ nướng à? Sắp trễ rồi đấy..."

Nhưng khi ánh mắt lướt qua khung cửa, cô đột nhiên khựng lại.

"Trời ạ..." Cô lẩm bẩm, đôi mắt mở to, kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Sau lưng cô, cánh cửa khẽ khép lại trong im lặng.

"Kiyoko-neesan!" Giọng Amuro Yu vang lên từ phía sau mấy người thanh niên, nhưng bị họ đứng chắn kín, Yoshida Kiyoko nhất thời chưa thấy được cậu.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước vội về phía giọng nói ấy. Khi nhìn thấy Amuro Yu, cô thở phào nhẹ nhõm. Cậu lập tức nắm chặt vạt áo cô, nhỏ giọng nói:
"Furuya-niisan này... hình như không phải là Furuya-niisan của em..."

Lời cậu nói rối loạn, nhưng kết hợp với cảnh tượng trước mắt - mấy chàng trai mặc đồng phục học viên cảnh sát - Yoshida Kiyoko lập tức cảm thấy có điều gì đó rất bất thường.

Cô quay sang nhìn người đứng cạnh chàng trai trẻ tên Furuya Rei, khẽ gọi:
"Anh... anh là Morofushi-senpai?"

Morofushi Hiromitsu hơi sững người, vẻ mặt kinh ngạc:
"Cô... biết tôi sao?"

Matsuda Jinpei cau mày. Những lời vừa rồi của Amuro Yu - "ngủ ở trong nhà", cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của Yoshida Kiyoko - khiến trong đầu anh lóe lên một suy đoán không thể tin nổi.

"Cô từ đâu vào đây?" Matsuda Jinpei hỏi thẳng, giọng mang theo sự nghi ngờ sắc bén.

Yoshida Kiyoko khẽ cười, nụ cười pha chút bất đắc dĩ:
"Nói ra có lẽ các anh sẽ không tin... Vừa rồi tôi còn đang ở nhà. Khi mở cửa phòng của Yu-chan ra, thì đã đến nơi này rồi."

Cô dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Nếu tôi đoán không nhầm... thì tôi và Yu-chan đều không thuộc về thời không này."

Trong giây lát, cả năm người đều im lặng.

Họ liếc nhìn nhau, rồi lần lượt nhíu mày. Dù khó tin, nhưng ngoài lời giải thích ấy ra, quả thật không có khả năng nào hợp lý hơn cho sự xuất hiện đột ngột của hai người trước mắt. Cuối cùng, họ đành tạm thời chấp nhận điều đó.

"Cho phép tôi tự giới thiệu một chút." Yoshida Kiyoko mỉm cười, ánh mắt cong lên, giọng ôn hòa. "Tôi tên là Yoshida Kiyoko, là cảnh sát... đồng thời cũng là người giám hộ của Yu-chan."

"Cảnh sát?" Vài người nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Yoshida Kiyoko lấy từ túi quần ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho họ xem.

Khi nhìn thấy ngày tháng ghi trên thẻ cảnh sát - thuộc về tương lai, cả nhóm đồng loạt liếc nhìn nhau, vẻ mặt không còn nghi ngờ như trước.

"Vậy ra, các anh đều là tiền bối của tôi." Yoshida Kiyoko nhận lại sổ tay, mỉm cười nói. "Nói thật thì... tôi đã từng nghe qua đại danh của các anh rồi."

"Thật sao?" Furuya Rei hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút tò mò. "Vậy là cô quen biết tôi, đúng không?"

"A... Đúng vậy."

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Furuya Rei trước mắt - khuôn mặt còn mang nét non trẻ, Yoshida Kiyoko lại thoáng chần chừ. Cảm giác trong lòng phức tạp đến mức khó diễn tả.

Cô căng da đầu nói:
"Re-Furuya-san là... cấp trên của tôi."

Dù sao, nói như vậy cũng không sai.
Chỉ là có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ không còn đúng nữa.

Trong lực lượng cảnh sát, vốn không cho phép vợ chồng làm việc cùng một đơn vị. Yoshida Kiyoko và Furuya Rei đã sống chung, ngày kết hôn cũng đã được định sẵn. Nhưng cô không muốn từ bỏ công việc của mình để trở thành một người nội trợ toàn thời gian, vì thế lựa chọn điều chuyển sang Bộ Hình sự của Sở Cảnh sát Đô thị.

Furuya Rei hết sức ủng hộ quyết định ấy.
Anh hiểu rõ Yoshida Kiyoko vốn không hợp với việc phải ràng buộc trong những quy tắc khô cứng - đôi khi cô còn sẵn sàng lợi dụng kẽ hở pháp luật, thậm chí có phần liều lĩnh để thu thập tin tình báo. Mà Bộ Hình sự, nơi chuyên điều tra và trấn áp tội phạm, có lẽ mới là nơi thích hợp nhất dành cho cô.

Vì chuyện điều chuyển này, Furuya Rei - khi ấy là thanh tra trẻ tuổi nhất trong ngành - đã phải ra sức chạy đôn chạy đáo. Nếu không có anh, việc chuyển công tác của Yoshida Kiyoko chắc chắn sẽ không suôn sẻ đến vậy. Dĩ nhiên, Kuroda Hyoue cũng đã giúp đỡ đôi phần.

"Thì ra là hậu bối của Zero à?" Morofushi Hiromitsu mỉm cười nói. "Có điều, giờ chắc chúng tôi phải gọi cô là tiền bối mới đúng."

Hagiwara Kenji tò mò tiến lên, đôi mắt sáng lấp lánh:
"Yoshida-san, Furuya-chan là tiền bối của cô thế nào vậy?"

Câu hỏi này lập tức khiến những người còn lại đều tỏ ra hứng thú.
Ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn về phía Yoshida Kiyoko, trong khi ngay cả Furuya Rei cũng nhìn cô, trong đáy mắt thấp thoáng tia tò mò.

"Biết đâu lại là kiểu người cứng nhắc, cố chấp như ông cụ non ấy chứ." Matsuda Jinpei vừa nói vừa khoanh tay, giọng lười biếng. "Với cái tính đó, tôi cá là chẳng được hậu bối nào thích nổi đâu."

Furuya Rei liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh như băng.

Yoshida Kiyoko bật cười khẽ, lắc đầu nói:
"Furuya-san là một tiền bối rất ôn nhu, lại vô cùng lợi hại nữa."

Nghe thấy hai chữ "ôn nhu", mấy người lập tức nhìn nhau, biểu cảm như thể vừa nghe chuyện hoang đường nhất thế giới.

Hagiwara Kenji nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ:
"Yoshida-san, cô nói tiền bối là Furuya-chan, chứ không phải Morofushi-chan đấy chứ?"

Yoshida Kiyoko thoáng sững lại, sau đó bất giác bật cười, giọng vừa bất lực vừa buồn cười:
"Tôi nói thật mà!"

Tiếng cười vang lên khắp phòng, không khí thoáng chốc trở nên thoải mái hơn.

Đúng lúc đó, cửa lại bị đẩy ra.
Một giọng nói trầm ổn, ấm áp vang lên từ ngoài cửa - giọng nói mà Yoshida Kiyoko quen thuộc đến mức trái tim khẽ run lên:

"Kiyoko, sao còn chưa ra? Là Yu-chan không khỏe à?"

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro