CHƯƠNG 70 (Phiên ngoại)

---

Ánh nắng ban mai nhuộm hồng cả chân trời, một ngày mới ở học viện cảnh sát lại bắt đầu như thường lệ.

Buổi huấn luyện sáng sớm vừa khởi động, Onizuka huấn luyện viên đã thấy năm người phía dưới đều ngáp ngắn ngáp dài.

Onizuka có chút nghi hoặc, liếc qua bọn họ rồi hỏi: "Các cậu bị sao vậy?"

Date Wataru ngừng giữa chừng cái ngáp, lập tức lớn tiếng đáp:
"Báo cáo huấn luyện viên! Hôm qua bọn em cùng nhau ôn tập công khóa đến tận khuya ạ!"

Onizuka Hachizo thoáng hiện vẻ nghi ngờ, còn chưa kịp nói gì thì tiếng còi bắt đầu buổi huấn luyện vang lên. Date Wataru nhanh chóng ra lệnh: "Xoay người! Chạy bộ khởi động!"

Onizuka chỉ biết đứng nhìn, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Giữa đường chạy, năm người tụ lại một chỗ. Date Wataru lên tiếng trước: "Hôm qua các cậu có phát hiện gì không?"

Hagiwara Kenji đáp: "Tớ với Jinpei-chan hôm qua nghiên cứu một số chuyện có liên quan đến 'thời không', nhưng đến giờ xem ra phần lớn đều vô căn cứ."

Matsuda Jinpei ngáp dài, giọng lười nhác: "Tớ thấy mấy chuyện đó căn bản chẳng thể dùng khoa học để giải thích được."

Furuya Rei trầm ngâm: "Tớ với Hiro cũng nói chuyện một lúc. Cảm giác như bọn họ đang giấu đi điều gì đó."

Morofushi Hiromitsu mỉm cười chen vào: "Nhưng mà, tớ cảm thấy bọn họ chắc cũng đã biết rõ cách để quay về rồi. Chúng ta chỉ cần phối hợp với họ là được."

Nghe vậy, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei liếc nhau, ánh mắt đều mang theo chút hiểu ý ngầm mà không nói ra.

Morofushi-chan, quả nhiên tối qua đã đi tìm Furuya rồi... Hagiwara Kenji nghĩ thầm.

"Nhắc mới nhớ," Hagiwara nói tiếp, "nhìn thấy Furuya ở tương lai, tự nhiên lại khiến người ta nghĩ về cuộc sống sau này. Tớ với Jinpei-chan đã quyết định sẽ vào đội xử lý chất nổ, còn các cậu thì sao?"

Date Wataru đáp: "Tớ nghĩ chắc sẽ vào cục hình sự."

Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu trao đổi một ánh mắt, rồi Furuya nói: "Tụi tớ vẫn chưa nghĩ kỹ nữa."

"Nếu thật sự chưa xác định," Matsuda Jinpei cười nhạt, "thì đi hỏi tương lai của cậu xem sao."

Furuya Rei khẽ nhíu mày, giọng nghiêm túc: "Tớ có cảm giác... hắn và tớ, dường như không hoàn toàn thuộc cùng một thế giới."

"Không chừng là giả thuyết thế giới song song cũng nên?" Hagiwara Kenji đột nhiên nêu lên ý tưởng.

"Cũng chẳng phải không thể." Date Wataru đồng tình, rồi kết luận: "Nói chung, lát nữa chúng ta lại trao đổi thêm với bọn họ đi."

Cuộc thảo luận nghiêm túc vừa dứt, Furuya Rei lập tức trở thành mục tiêu trêu chọc của cả nhóm.

Hagiwara Kenji nhìn sang Furuya Rei, cười trêu: "Furuya-chan, trước đây chẳng phải cậu nói mình thích kiểu chị gái sao? Không ngờ cuối cùng người yêu lại là một hậu bối nhỏ hơn nhiều như vậy à?"

Furuya Rei lập tức đỏ mặt, vội phản bác: "Tớ khi nào nói là thích kiểu chị gái chứ? Chỉ là... người đó đối với tớ rất quan trọng thôi."

Morofushi Hiromitsu liếc nhìn Rei, giọng thấp như đang suy nghĩ: "Xem ra Zero cũng có cảm tình với Kiyoko-san nhỉ."

Nếu Zero thật sự không có chút hảo cảm nào với Yoshida Kiyoko, có lẽ cậu ta đã phản bác rằng Furuya Rei kia chưa chắc là chính mình trong tương lai rồi.

Furuya Rei lườm osananajimi của mình một cái, ánh mắt mang theo vẻ bất mãn.

Trong nhà ăn quen thuộc, những gương mặt quen thuộc lại một lần nữa tụ họp.

Hagiwara Kenji hứng khởi trò chuyện cùng Furuya Rei, chia sẻ về những kế hoạch tương lai của họ.

Furuya Rei của tương lai thoáng sững người, đang định mở miệng nói gì đó thì Amuro Yu bỗng nhiên đồng tử co lại, đứng bật dậy.

"Yu-chan?!" Yoshida Kiyoko và Furuya Rei bên cạnh cùng lúc nhìn về phía cậu, sắc mặt lập tức nghiêm lại, cũng đứng dậy theo.

"Có chuyện gì vậy?" Yoshida Kiyoko đặt tay lên vai Yu-chan, khẽ hỏi.

"Bên ngoài... có gì đó không ổn..." Giọng Amuro Yu khẽ run.

Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ:

"Có bom!"

Tiếng hét hoảng loạn nối tiếp nhau vang dội khắp nơi.

Năm người nhóm thanh niên đồng loạt biến sắc, lập tức bật dậy định lao ra ngoài.

"Bình tĩnh lại!"

Furuya Rei lớn tuổi quát khẽ một tiếng, khí thế lạnh lẽo trên người anh lan tỏa, khiến cả nhóm trẻ sững lại.

"Lớp trưởng với Hiro đi hỗ trợ sơ tán mọi người. Hagiwara và Matsuda đi cùng tôi kiểm tra tình hình quả bom. Kiyoko, báo cảnh sát." Giọng anh trầm ổn, không chút do dự, vừa nói xong liền đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

Furuya Rei trẻ tuổi khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu vì bị bỏ lại, nhưng vẫn không nói gì, lập tức cùng bốn người còn lại hành động theo chỉ thị.

Phía bên kia, Furuya Rei lớn tuổi nhanh chóng hỏi thăm vài người xung quanh để nắm tình hình.
Hóa ra có người khi đang ăn thì phát hiện một tờ giấy cảnh cáo, mà ngay dưới bàn ăn đó, họ đã tìm thấy một quả bom.

Anh kéo mạnh khăn trải bàn ra, quả nhiên nhìn thấy thiết bị nổ bên dưới.

Trên màn hình đếm ngược, chỉ còn mười phút.

Anh quỳ một gối xuống, bắt đầu xem xét quả bom thật kỹ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" năm người nhóm trẻ vừa hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng chạy tới, giọng đầy lo lắng.

Amuro Yu nhất quyết không chịu rời Yoshida Kiyoko nửa bước, nên cô chỉ có thể một tay cầm điện thoại, một tay nắm chặt lấy cậu, cùng nhau chạy vào.

Cô đưa điện thoại đến bên tai Furuya Rei, nói nhỏ: "Bên đội xử lý chất nổ muốn nói chuyện với anh."

Furuya Rei liếc qua quả bom, giọng điềm tĩnh báo lại một loạt thông tin chi tiết.

Đầu dây bên kia, viên cảnh sát nghe xong thì thoáng sửng sốt, trong giọng mang theo chút kinh ngạc: "Xin hỏi ngài là ai?"

"Tôi sao?" Furuya Rei lớn tuổi khẽ nhướng mày, đáp lại bằng giọng bình thản: "Tôi là Amuro Tooru, một thám tử."

Cách anh nói và hành động đều vô cùng thành thục, khiến năm người học viên cảnh sát đứng đó không khỏi nhìn anh với ánh mắt thán phục.

Yoshida Kiyoko khẽ cười bất đắc dĩ, quay sang nhóm học viên nói:
"Các anh ra ngoài trước đi."

"Đùa kiểu gì vậy!"

Hagiwara Kenji lập tức phản đối:
"Tôi với Jinpei-chan dù sao cũng là người trong ngành, ở lại đây còn có thể giúp đỡ chứ?"

Amuro Tooru vẫn giữ giọng bình tĩnh: "Không cần đâu, quả bom này không quá phức tạp..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt anh bỗng siết chặt, đồng tử co lại.

Trên màn hình tinh thể lỏng của quả bom, hàng chữ hiện ra, từng ký tự nhấp nháy như mang theo giọng điệu trêu chọc:

"Vị cảnh sát này quả thật có dũng khí đáng khen. Ta không thể không tán thưởng lòng can đảm của ngươi. Ta sẽ cho ngươi một lời gợi ý - so với vụ nổ này còn rực rỡ hơn, 'pháo hoa' thật sự ở nơi khác. Trước ba giây khi nó nổ, ngươi sẽ nhận được thông báo của ta."

Trong mắt Amuro Tooru thoáng hiện lên vẻ phẫn nộ. Anh xoay người, nhìn về phía nhóm năm người trẻ, giọng lạnh như băng:
"Hôm nay là ngày mấy?"

"Ngày 18 tháng 4." Morofushi Hiromitsu khẽ ngập ngừng rồi đáp.

Yoshida Kiyoko cũng nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, tim đập mạnh một nhịp. Cô nhanh chóng nhớ lại những hồ sơ đã xem trước đó, vội vàng cất giọng gấp gáp vào điện thoại: "Hôm nay, Sở Cảnh sát Đô thị có nhận được bản phác họa chân dung nghi phạm nào không?"

Đầu dây bên kia thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh đã xác nhận, rồi nhỏ giọng đọc lại nội dung bức phác họa.

Kiyoko bật loa ngoài, để mọi người cùng nghe.

"Lại là bệnh viện..." Cô nhanh chóng phân tích, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn. Cô ghé sát điện thoại, nói gấp: "Xin hãy lập tức kiểm tra xem ở Bệnh viện Trung tâm Beika có bom không!"

Từ "lại là" khiến những người khác khẽ sững ra, nét mặt đồng loạt trở nên nghiêm trọng.

Amuro Tooru siết chặt dụng cụ trong tay, ánh mắt tối lại, lạnh lùng như băng thép.

"Lúc nãy tôi đã quan sát qua." Yoshida Kiyoko lên tiếng, giọng cô bình tĩnh lạ thường dù đang ở giữa ranh giới sinh tử. "Trong căn phòng này không có máy nghe trộm. Nếu hung thủ muốn theo dõi và hiển thị dòng chữ phụ đề, hắn chỉ có thể đang giám sát từ một trong những tòa nhà đối diện."

Cô bước nhanh ra cửa, dứt khoát nói: "Tôi đi bắt hắn."

Cô đứng dậy, dừng lại một chút rồi quay sang Amuro Tooru, ánh mắt kiên định: "Hãy hứa với em, trong ba giây cuối cùng... cắt sợi dây cuối cùng đó."

Amuro Tooru lặng lẽ nhìn cô thật sâu, trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc, rồi khẽ gật đầu.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro