CHƯƠNG 71 (Phiên ngoại)

---

Khi Yoshida Kiyoko bước ra khỏi phòng, Amuro Yu liền nắm chặt góc áo cô, giọng thấp khàn: "Em có thể giúp."

"Không được." Yoshida Kiyoko dứt khoát từ chối.

Morofushi Hiromitsu tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Yu, cúi đầu nói nhỏ vài lời bên tai cậu.

Amuro Yu thoáng sững lại, rồi thật sự buông tay ra.

"Để Hagiwara và Matsuda đi cùng hỗ trợ." Amuro Tooru, đang ngồi xổm bên cạnh quả bom, đột nhiên lên tiếng.

Matsuda Jinpei liếc nhìn anh, chưa kịp nói thì Amuro Tooru đã tiếp lời, giọng trầm tĩnh: "Tâm lý bất ổn là điều tối kỵ. Đừng ở lại đây khiến tôi phân tâm."

Matsuda Jinpei khẽ nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng.

Hagiwara Kenji kéo tay anh, Jinpei liếc Amuro Tooru một cái đầy bất mãn rồi xoay người đi.

Điều khiến mọi người bất ngờ là Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei thật sự bước theo Yoshida Kiyoko ra ngoài.

Yoshida Kiyoko hơi ngạc nhiên, Hagiwara Kenji chỉ nói: "Furuya-chan có vẻ không muốn bọn tớ ở lại đó. Nên tụi tôi đi cùng cô hỗ trợ."

Giọng anh nghe có vẻ tùy ý, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ nghiêm túc.

Yoshida Kiyoko gật đầu, lập tức phân công nhanh gọn: "Có ba tòa nhà có thể nhìn thấy rõ khu nhà ăn. Chúng ta chia nhau ra, mỗi người phụ trách một nơi."

Cô nhanh chóng đọc rõ địa chỉ, giọng nói dứt khoát. Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei liếc nhau, gật đầu một cách ăn ý.

Ba người lập tức tách ra, hành động theo nhiệm vụ được phân công.

Yoshida Kiyoko lao đi với tốc độ gần như hết sức, chạy thẳng lên tầng thượng của tòa nhà đối diện.

Đứng trước cánh cửa dẫn ra sân thượng, cô hít sâu một hơi, ổn định nhịp thở rồi đẩy mạnh cửa ra.

Trước mắt là khoảng không trống rỗng, không một bóng người.

Tìm sai chỗ rồi... Cô thầm nghĩ, lòng chợt trĩu xuống. Giờ chỉ còn có thể đặt hy vọng vào hai người còn lại.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi vang lên. Cô rút ra, ấn nút nhận.

Đầu dây bên kia là giọng của cảnh sát.

"Chúng tôi đã tìm thấy quả bom được cài trong Bệnh viện Trung tâm Beika," đội trưởng đội xử lý chất nổ báo cáo.

Thần kinh căng như dây đàn của Yoshida Kiyoko khẽ buông lỏng.

Đã xác định được vị trí quả bom - như vậy dù có bắt được hung thủ hay không, Furuya Rei cũng có thể an toàn cắt sợi dây cuối cùng. Với tính cách của anh, có lẽ sẽ muốn xác nhận lại suy đoán của mình qua vài ký tự hiện lên trên màn hình, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh đổi bằng mạng sống.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng bấm số của Morofushi Hiromitsu.

"Kiyoko?" Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng Morofushi Hiromitsu vang lên, có chút kích động:
"Matsuda đã bắt được tên gài bom rồi!"

Tin tốt nối tiếp nhau. Yoshida Kiyoko cuối cùng cũng thở phào, cảm giác tim như được đặt lại xuống đất. Sau khi nói cho Hiromitsu biết việc cảnh sát đã tìm thấy quả bom ở Bệnh viện Trung tâm Beika, cô khẽ cong môi cười, rồi vội vàng quay trở lại nhà ăn.

Khi cô bước vào, Amuro Tooru đã tháo gỡ xong quả bom. Bốn người học viên cảnh sát lặng lẽ đứng chắn trước Furuya Rei trẻ tuổi, không để cảnh sát bên kia phát hiện ra rằng học viên của họ và thám tử Amuro Tooru kia lại giống nhau đến kinh ngạc.

May mắn là đội trưởng đội xử lý chất nổ dường như không để ý, toàn bộ sự chú ý của ông đều dồn vào Amuro Tooru và Matsuda Jinpei.

Ông nhìn qua động tác tháo bom nhanh gọn, chuẩn xác đến mức thuần thục của Amuro Tooru, không khỏi nghi ngờ hỏi:
"Cậu thật sự là thám tử sao? Vì sao kỹ thuật tháo bom lại thành thạo đến vậy?"

Nhóm học viên cảnh sát liếc nhau, trong mắt lóe lên vẻ cười trộm.

Amuro Tooru bình thản đáp:
"Có một người bạn đã dạy tôi. Nghe nói anh ta từng là cảnh sát... chỉ là sau này đã từ chức."

Nghe vậy, Hagiwara Kenji khẽ liếc sang Matsuda Jinpei, trong mắt ẩn hiện một tia suy tư - nhớ lại câu nói trước đó của Amuro Tooru: "Tâm lý bất ổn là điều tối kỵ."

Viên cảnh sát kia vẫn còn bán tín bán nghi, liếc nhìn Amuro Tooru một cái rồi mới lên tiếng cảm ơn. Trước khi rời đi, ông còn đặc biệt dặn dò: về sau tuyệt đối không được tự mình động thủ tháo bom nữa, quá nguy hiểm.

Amuro Tooru với vẻ ngoài ôn hòa, vô hại đến mức khiến người ta không thể sinh nghi, vừa nghe vừa khẽ gật đầu, đôi mắt cong lên như cười, liên tục bảo đảm rằng lần sau nhất định sẽ không làm vậy nữa.

Yoshida Kiyoko đã sớm quen với khả năng thay đổi sắc mặt của anh, nhưng mấy người còn lại trong tổ thì nhìn đến ngẩn người. Hagiwara Kenji nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Xem ra sau này Furuya-chan có học thế nào cũng không học được mấy chiêu đó đâu."

Ngay lập tức, Furuya Rei ở phía sau giơ tay véo mạnh vào hông hắn một cái.

"Tớ nói là sự thật mà!" Hagiwara Kenji khẽ oán giận, "Furuya-chan, cậu nên tự tỉnh lại một chút mới phải chứ!"

Furuya Rei càng véo mạnh hơn.

Morofushi Hiromitsu chỉ khẽ cúi mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia thở dài gần như không thể nhận ra.

Zero... thật sự đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông đáng tin cậy.

Nhưng khi anh ấy đơn độc thực hiện nhiệm vụ, liệu có bao giờ thoáng qua trong tâm trí hình bóng những người bạn năm xưa - những người đã không còn có thể ở bên cạnh anh nữa hay không?

Một nỗi buồn âm thầm dâng lên trong lòng Hiromitsu.

"Tên đặt bom này làm vậy là để trả thù cảnh sát."
Giọng của đội trưởng tổ xử lý bom vang lên bên tai Amuro Tooru, mang theo chút nặng nề:
"Đồng bọn của hắn bị tai nạn xe chết, nên hắn oán hận cảnh sát đến tận xương tủy. Không giấu gì các cậu, đội trưởng tiền nhiệm của chúng tôi chính là người từng bị thương vì một quả bom do hắn chế tạo. Đến giờ vẫn còn nằm viện. Lần này hắn cố ý kích hoạt lại quả bom đã bị dừng đếm ngược. Nếu không nhờ lão đội trưởng mặc đồ chống nổ xuyên phòng kịp thời, e rằng giờ đã mất mạng rồi."

Nghe đến đây, đồng tử Amuro Tooru khẽ co lại. Yoshida Kiyoko cũng thoáng ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Amuro Tooru đã che giấu toàn bộ cảm xúc trong đáy mắt. Anh lặng lẽ nghe đội trưởng ở đầu dây bên kia tiếp tục dài dòng:
"Dù sao lần này cũng xem như cậu thay lão đội trưởng báo thù rồi, cảm ơn cậu nhé, nhóc."

Anh gượng cong môi, khẽ đáp:
"Không cần khách sáo, thưa ngài."

Sau khi xác nhận hiện trường an toàn, cảnh sát nhanh chóng rời đi.

Chủ nhà hàng nhất quyết muốn bày tỏ lòng cảm ơn, Hagiwara Kenji liếc qua Amuro Tooru, cười nhẹ rồi bước ra cửa trò chuyện với ông ta.

Trong gian ghế lô, mấy người còn lại vẫn im lặng ở nguyên chỗ.

Furuya Rei nhìn người đàn ông trước mặt - phiên bản trưởng thành của chính mình, trong ánh mắt mang theo thứ khí tức trầm lắng lạ lùng. Một ý thức mơ hồ dâng lên khiến cậu khẽ mở to mắt.

Bên cạnh, Amuro Yu nắm chặt tay Morofushi Hiromitsu. Thấy đứa nhỏ nhăn mày vì khó chịu, Hiromitsu cúi người, nhẹ nhàng bế cậu lên, vỗ nhẹ lưng an ủi.

"Không muốn cười thì đừng miễn cưỡng." Yoshida Kiyoko bước đến, khẽ nắm lấy tay Amuro Tooru, giọng nói dịu dàng.

Amuro Tooru nghe vậy liền thu lại nụ cười, bất chợt cúi người ôm chặt lấy cô.

Yoshida Kiyoko không hề tỏ ra bất ngờ. Cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh, khẽ nói:
"Lúc em đến đã thấy phạm nhân bị áp giải lên xe cảnh sát. Chính là hắn. Đừng lo, hắn sẽ phải chịu trừng phạt."

Trong đầu Amuro Tooru thoáng hiện lên hàng loạt bia mộ quen thuộc. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng, để tâm trạng mình dần ổn định lại.

"Ông chủ nói để cảm ơn chúng ta, hôm nay miễn phí toàn bộ hóa đơn đó!" Giọng Hagiwara Kenji vang lên từ cửa ghế lô, mang theo vẻ phấn khởi. Nhưng khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau, anh lập tức sững sờ đứng khựng lại tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro