CHƯƠNG 73 (Phiên ngoại)

---

Sau khi Tổ chức bị tiêu diệt, cuộc sống của mọi người cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo.

Furuya Rei phục hồi chức vụ thanh tra cảnh sát, trở thành một trong những thanh tra trẻ tuổi nhất bấy giờ.

Yoshida Kiyoko, người từng là liên lạc viên của anh, cũng được dịp thăng tiến, được ưu tiên thăng chức làm Thanh tra.

Haibara Ai tăng ca ngày đêm trong phòng thí nghiệm tại nhà Tiến sĩ Agasa, cuối cùng đã nghiên cứu ra hai loại thuốc giải cho APTX4869.

Một loại có tác dụng loại bỏ tác dụng phụ của thuốc, giúp người sử dụng có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường.

Loại còn lại có tác dụng giúp người sử dụng khôi phục lại tuổi tác ban đầu.

Lúc đó Akai Shuichi và Edogawa Conan đều đang ở nhà Tiến sĩ.

Nghe Haibara Ai bình tĩnh giải thích, Edogawa Conan không khỏi ngẩn người, nhìn cô và như hiểu ra điều gì đó.

Cậu là người đầu tiên cầm lấy một viên thuốc giải loại thứ hai, trịnh trọng nói với Haibara Ai: "Cảm ơn cậu, Haibara."

"Không cần khách sáo như vậy." Haibara Ai lạnh nhạt nói, "Đây là hậu quả xấu do chính tôi gây ra, vốn dĩ nên do chính tôi kết thúc."

Akai Shuichi cũng đưa tay lấy đi một viên thuốc giải loại thứ hai, đột nhiên cất tiếng nói với Haibara Ai: "Nếu em đồng ý, mẹ tôi rất muốn chăm sóc em."

Sau khi trận quyết chiến cuối cùng khép lại, mối quan hệ giữa Akai Mary và Miyano Elena cũng chính thức được đưa ra ánh sáng.

Haibara Ai khi nghe tin ấy đã sững người hồi lâu, nhưng lại không bộc lộ chút cảm xúc đặc biệt nào trước việc trên đời này vẫn còn người thân của mình.

Giờ đây cũng vậy, cô không tỏ ra dao động trước lời đề nghị kia, chỉ bình tĩnh nói:
"Em sẽ tiếp tục sống cùng tiến sĩ."

Akai Shuichi không ép buộc thêm, chỉ khẽ nói lời cảm ơn vì liều thuốc giải trong tay.

Edogawa Conan thì vẫn chưa uống thuốc ngay.
Dù trong lòng đã nóng ruột muốn trở về bên Ran, nhưng sau quãng thời gian dài sống dưới thân phận Edogawa Conan, cậu nhận ra mình đã nảy sinh tình cảm lưu luyến với những người xung quanh.

Nhất là ba đứa trẻ ấy - Conan thầm nghĩ - có lẽ sau này, cậu sẽ không bao giờ có thể ở cạnh chúng bằng danh nghĩa Conan nữa.

Chính chút buồn man mác đó khiến cậu quyết định sẽ đợi đến tối mai mới uống thuốc, muốn dành trọn một ngày để tạm biệt bọn trẻ thật đàng hoàng.

Sáng hôm sau, mặt trời khẽ ló rạng từ đường chân trời.

Trên con đường quen thuộc dẫn đến trường học, năm đứa trẻ vẫn cùng nhau đi như mọi khi. Chỉ khác ở chỗ, lần này Amuro Yu cũng sánh bước bên cạnh họ.

Ba đứa nhỏ ríu rít trò chuyện không ngớt, trong khi Conan chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, chẳng biết nên bắt đầu nói lời tạm biệt ra sao.

Haibara Ai có chút ghét bỏ liếc nhìn cậu một cái.

Bị cái nhìn đó của Haibara, Conan cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở lời.

"Cái đó..." cậu nói một cách do dự.

Ba đứa trẻ im lặng, đồng loạt nhìn chằm chằm cậu.

Bị những ánh mắt này nhìn đến có chút hổ thẹn, cậu rối rắm hồi lâu, cuối cùng mới khẽ giọng nói: "Tớ phải đi rồi."

Ba đứa trẻ chấn động, sững sờ tại chỗ ngơ ngác nhìn cậu.

"Bố mẹ tớ muốn đón tớ sang nước ngoài đi học." Cậu nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn, "Sau này có lẽ sẽ không thể thường xuyên gặp nhau nữa, tớ xin lỗi."

Conan hơi né tránh cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Đúng như cậu dự đoán, trên mặt bọn trẻ đều lộ ra vẻ buồn bã.

"Vậy sau này chúng ta sẽ không thể thường xuyên gặp Conan nữa sao?" Ayumi đau lòng hỏi.

Mitsuhiko hỏi: "Conan sau này nghỉ đông và nghỉ hè sẽ trở về không?"

"Chắc là không." Conan đành nói tiếp, "Vì bố mẹ tớ đã quyết định định cư ở nước ngoài, sau này tớ có lẽ sẽ rất ít về Nhật Bản."

Ayumi đôi mắt đỏ hoe, khẽ bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.

Haibara Ai nắm lấy tay cô bé, dịu dàng vỗ vai an ủi.

Chỉ có Amuro Yu là hơi cau mày, ánh mắt có chút khác thường khi nhìn về phía Conan.

Sau một thời gian cùng đồng hành, dĩ nhiên anh cũng thấy tiếc khi phải chia tay cậu nhóc này. Thế nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là, cảm xúc của Conan dường như không phải buồn bã hay luyến tiếc, mà lại pha lẫn chút áy náy, chút bối rối - giống hệt tâm trạng của một người đang giấu điều gì đó.

Conan đang nói dối sao? Amuro thoáng nghi ngờ, nhưng rồi lại tự nhủ rằng cậu bé này chẳng có lý do gì để phải dối gạt cả.

Còn Conan, khi bắt gặp ánh nhìn của anh, tim lập tức chùng xuống. Cậu sực nhớ mình đã quên mất năng lực đặc biệt của Yu-chan.

Không ổn rồi... có lẽ mình đã để lộ sơ hở.

Bên cạnh đó, bị Ayumi kéo theo, Mitsuhiko và Genta tuy không khóc, nhưng sắc mặt cũng trầm xuống, cảm xúc nặng nề.

"Tớ không muốn xa Conan..." - Ayumi vừa nức nở vừa nói.

"Tớ cũng vậy..." Mitsuhiko khẽ đáp, gương mặt đầy khổ sở. Genta và Mitsuhiko cùng phụ họa, ánh mắt cả ba đứa nhỏ đều chất chứa nỗi lưu luyến không nỡ rời.

Haibara Ai hung hăng liếc Conan một cái, giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt lại mang theo chút cảnh cáo.

"Tuy không thể trở về, nhưng vẫn có thể thường xuyên gọi điện mà. Edogawa sẽ không cắt đứt liên lạc với mọi người, đúng chứ?"

Câu hỏi cuối cùng của cô mang theo một ý uy hiếp rõ ràng.

"Đ-đương nhiên rồi!" Conan lắp bắp đáp, cố gắng trấn tĩnh, "Tớ sẽ thường xuyên gọi cho các cậu."

Thế này coi như cũng tạm ổn. Haibara Ai khẽ gật đầu, vẻ mặt có phần hài lòng.

Còn Conan thì chỉ biết than thầm trong bụng. Điều này có nghĩa là dù trở lại hình dạng ban đầu, cậu vẫn phải thường xuyên dùng máy đổi giọng để trò chuyện với bọn trẻ - mà như vậy thì nguy cơ bị Ran phát hiện lại càng cao hơn.

"Thật sao?!" Nghe lời hứa ấy, mắt mấy đứa nhỏ lập tức sáng rực.

Mitsuhiko nghiêm túc nói:
"Conan tuyệt đối không được đổi số điện thoại đâu nhé! Nếu có đổi thì nhất định phải báo cho bọn tớ ngay lập tức!"

Ayumi, giờ đã ngừng khóc, cũng mỉm cười gật đầu mạnh:
"Chúng tớ sẽ thường xuyên gọi cho Conan đó!"

"Được rồi..." Conan nửa cười nửa khổ, bất lực thở dài.

Nhưng nhìn thấy bọn trẻ dần vui vẻ trở lại, cậu lại không nỡ nói thêm điều gì, trong lòng bỗng mềm hẳn đi.

Tính, vốn dĩ là lỗi của mình, gọi điện thoại cũng tốt, cậu thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng cam đoan: "Các cậu yên tâm, tớ bảo đảm sẽ thường xuyên liên lạc với các cậu."

Ayumi cuối cùng cũng ngừng khịt mũi, cong đôi mắt lên nói: "Vậy một lời đã định!"

Tiếp theo bọn họ xôn xao bàn tán xem nên tặng Conan món quà chia tay gì.

"Không cần đâu..." Conan gãi đầu cười gượng nói.

"Sao lại không cần!" Mitsuhiko bất mãn nói, "Đây là tấm lòng của bọn tớ mà!"

Ayumi khổ sở suy tư một lát, đột nhiên mắt sáng rực lên, đề nghị: "Hay là chúng ta đi chôn hộp thời gian đi?"

"Ể?!" Bọn trẻ nhìn về phía cô bé.

Cô bé vừa hưng phấn vừa nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể lưu lại những hồi ức đã có cùng Conan, đợi đến khi chúng ta lớn lên, sẽ gửi hộp thời gian cho Conan, như vậy Conan tuyệt đối sẽ không quên chúng ta!"

Conan lầm bầm: "Đã nói là sẽ không quên các cậu mà."

Genta và Mitsuhiko nhất trí tán thành, Ayumi nhìn về phía Yu-chan, hỏi: "Yu-chan, cậu nghĩ sao?"

Amuro Yu vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc kỳ lạ của Conan, nghe vậy thì bối rối nói: "Được, tớ thấy sao cũng được."

Haibara Ai cũng nhếch khóe miệng nói: "Tớ cũng cảm thấy không tồi."

"Vậy quyết định như vậy đi!" Ayumi hớn hở nói, quay đầu nhìn về phía Conan, có chút tiếc nuối, "Thật đáng tiếc, tớ vốn đang nghĩ Conan có thể đến tham gia lễ cưới của chị tớ chứ, cậu trước đây còn luôn nói Amuro-niisan và chị ấy không thể yêu nhau."

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro