CHƯƠNG 85 (Phiên ngoại)

---

Sau khi bàn bạc, Morofushi Takaaki và Furuya Rei cuối cùng quyết định tổ chức một buổi lễ truy điệu nhỏ.

Morofushi Hiromitsu đã rời đi gần bốn năm, nhưng vì yêu cầu bảo mật, số người biết tin hắn qua đời rất ít. Ngay cả Morofushi Takaaki cũng chỉ vừa mới xác nhận vài ngày trước. Tổ chức lễ truy điệu cũng là để những người có quan hệ thân thiết với hắn có một nơi gửi gắm nỗi nhớ.

Furuya Rei gửi tin này cho vài người bạn khá thân thời học sinh của Morofushi Hiromitsu, cùng một số đồng kỳ quan hệ tương đối tốt.

Tính tình Hiromitsu hiền hòa, nên trong mắt bạn học lẫn đồng kỳ, nhân duyên của hắn luôn không tệ.

Khi nghe tin, đa phần bạn học đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời, nhiều người lập tức khẳng định rằng chắc chắn sẽ đến dự.
Riêng các đồng kỳ-đặc biệt là những người thuộc nhóm của Onizuka-sau khi Hiromitsu tốt nghiệp rồi biến mất không còn tin tức, đã mơ hồ đoán được công việc hắn theo đuổi. Giờ nhận tin dữ, trong lòng họ chủ yếu là tiếc thương, chứ không còn quá nhiều bất ngờ.

Nhiều người trong số họ vẫn còn nhớ năm người từng gây tiếng vang ở trường cảnh sát năm ấy. Tin lớp trưởng trước kia, cùng Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei hi sinh vì nhiệm vụ đã lan truyền từ lâu. Giờ đây, Morofushi Hiromitsu cũng được xác nhận đã hy sinh, hơn nữa tin lại do chính Furuya Rei thông báo, khiến họ không khỏi cảm thán trước sự vô thường của số phận.

Furuya Rei do dự hồi lâu. Nghĩ đến cảnh nhìn thấy các giáo quan trong lễ truy điệu của Eikawa Kiyotama trước đó, cuối cùng hắn vẫn gửi một tin nhắn cho Onizuka huấn luyện viên.

Khi Hagiwara được tổ chức lễ truy điệu năm đó, hắn và Hiromitsu đang trong giai đoạn huấn luyện bí mật. Cả hai chỉ dám đứng từ xa nhìn một thoáng, không thể để lộ mặt trước đám đông. Nhưng Furuya Rei vẫn nhớ mang máng rằng Onizuka huấn luyện viên khi ấy đã có mặt.

Đến khi Matsuda qua đời, hắn và Hiromitsu đều đang nằm vùng trong tổ chức. Tin tức về việc cảnh sát thuộc Đội Điều Tra Bánh Xe quay tự nguyện hy sinh khiến dư luận xôn xao, còn hai người chỉ có thể nhìn nhau cười khổ. Giữa đêm yên tĩnh, họ âm thầm dâng nén hương tưởng niệm Matsuda, ngay cả việc huấn luyện viên có đến dự hay không cũng không thể biết được.

Nhưng với tính cách của họ, chắc hẳn sẽ đến.

Furuya Rei ngẩng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Ánh sáng dịu dàng phủ lên khuôn mặt hắn.

Cánh cửa khẽ mở.

Người bước vào không ai khác ngoài Yoshida Kiyoko.

Cô nhìn bóng lưng hắn, đôi mắt cong cong:
"Em quấy rầy anh sao?"

"Không đâu."
Furuya Rei đáp. "Anh đang xác nhận danh sách khách sẽ đến ngày mai."

Yoshida Kiyoko không nhắc đến cảnh vừa rồi thấy hắn ngẩn người nhìn trăng, chỉ nhẹ giọng nói:
"Vậy sao? Vừa rồi Shinichi gọi cho em, nói ngày mai cậu ấy cũng muốn đến."

"Anh biết rồi."
Furuya Rei gật đầu.

Yoshida Kiyoko đưa cho hắn một ly nước ấm:
"Uống đi, rồi ngủ sớm một chút. Yu-chan với em đều tắm xong rồi."

"Ừ." Furuya Rei cố gắng cong môi lên.

Yoshida Kiyoko khẽ thở dài:
"Không muốn cười thì đừng gượng cười."

Furuya Rei khựng lại. Lớp ngụy trang vốn đã mong manh lập tức bị Yoshida Kiyoko dễ dàng vạch trần. Môi hắn mím thành một đường thẳng.

Yoshida Kiyoko đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc vàng của hắn.

"Em xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai sẽ đẹp trời."
Cô nói, bàn tay vẫn lưu lại trên tóc hắn, nhịp nhàng vỗ về.

Furuya Rei khẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo bàn tay xuống bên cạnh, nhưng vẫn giữ lấy, không buông.

"Nhìn thấy anh, anh ấy sẽ vui lòng." Yoshida Kiyoko cúi xuống hôn lên trán Furuya Rei.

Nụ hôn chẳng mang chút sắc thái tình ái, chỉ đầy ý nghĩa an ủi, càng khiến người ta lặng lòng.

Sâu trong đôi mắt tím xám, thứ cảm xúc nặng nề bị đè nén suốt nhiều năm của Furuya Rei cuối cùng cũng hơi chút được thả lỏng.

Hắn thật lòng nở một nụ cười.

Quả đúng như Yoshida Kiyoko nói, hôm sau trời thật sự trong nắng.

Lễ truy điệu được cử hành vào buổi sáng. Khi ấy, làn sương mỏng cùng ánh bình minh đỏ rực đã tan hết. Mặt trời xuyên qua tầng mây, rải xuống quầng sáng dịu dàng, bình yên như vô số buổi sáng từng trôi qua.

Onizuka huấn luyện viên, khi nhìn thấy Furuya Rei - giờ cuối cùng đã có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mọi người dưới chính cái tên ấy - trong lòng ông không khỏi dâng lên một chút cảm khái.

Làm thầy giáo, hẳn ai cũng có những trải nghiệm như vậy; mà với huấn luyện viên trường cảnh sát, cảm giác ấy càng sâu sắc hơn.

Hết lớp này đến lớp khác rời trường, bước vào vị trí của riêng mình. Mỗi khóa lại có vài người rời bỏ nghề, nhiều người quên đi sơ tâm thuở đầu, và càng nhiều người hơn trở thành những cái tên lạnh lẽo trên bia mộ, lặng lẽ nhìn về phía người thầy, bạn bè và đồng đội đã từng cùng họ đi một đoạn đường.

Onizuka Hachizo không khỏi đem Furuya Rei - người đang tiếp đón chu toàn trước mắt - so với chàng học viên chính trực, đầy khí phách năm xưa ở trường cảnh sát.

Thời gian luôn để lại vô số dấu vết, và chẳng có điều gì nhắc ông rõ ràng về sự trôi đi của thời gian hơn việc nhìn học trò của mình trưởng thành, thay đổi.

Gương mặt vốn nghiêm khắc của Onizuka Hachizo giờ cũng hơi dịu xuống. Ông khẽ gật đầu chào Furuya Rei.

Furuya Rei mỉm cười đáp lại, rồi bước lên dẫn đường cho ông bằng thái độ đúng mực của chủ nhà.

Yoshida Kiyoko đang hỗ trợ ở một khoảng cách không xa.

"Đó là vị hôn thê của ngươi sao?" Onizuka Hachizo hỏi.

Furuya Rei tự nhiên gật đầu, ánh mắt thẳng thắn, không né tránh, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Onizuka Hachizo hiếm hoi mỉm cười, vỗ nhẹ vai hắn:
"Không tệ."

Ông không nói gì thêm. Một vài lời nào đó dành cho người đã khuất... ông chọn giữ lại trong lòng.

Ông biết Furuya Rei là một người đủ mạnh mẽ.
Dù những người thân quen lần lượt rời xa, thì sự kiên cường trong lòng cùng lý tưởng của hắn vẫn đủ để chống đỡ, để hắn tiếp tục bước đi.

Chỉ là... có người đồng hành bao giờ cũng nhẹ nhàng hơn so với việc đi một mình, cũng khiến con đường thêm phần ấm áp.

Onizuka Hachizo ôm một bó hoa trắng trong tay, đang chuẩn bị rời đi thì bất chợt thấy Sato Miwako và Takagi Wataru nắm tay nhau tiến lại từ phía xa. Ông ngạc nhiên khẽ nhướn mày.

"Là Miwako à."
Ông khẽ thở dài nói.

"Ngài đã dạy cô ấy sao?"
Furuya Rei hơi sửng sốt hỏi.

Onizuka Hachizo lắc đầu, ánh mắt phảng phất nét hồi tưởng:
"Còn nhớ chiếc Mazda ta từng nhắc đến không? Là ba của cô ấy tặng cho ta."

"Cái chiếc chúng ta làm hỏng ấy?"
Câu buột miệng khiến Furuya Rei cũng sững người.

Khuôn mặt Onizuka Hachizo thoáng pha lẫn kinh ngạc lẫn bất đắc dĩ. Ông nhìn Furuya Rei một cái, ánh mắt như cảnh cáo:
"Ta vẫn còn đang nể mặt ngươi trước mặt hậu bối đấy."

Furuya Rei bật cười.

Sato Miwako và Takagi Wataru đã đến bên cạnh họ.

"Amuro-san?"
Takagi Wataru ngạc nhiên nói. "Sao lại là anh?"

Furuya Rei chỉ mỉm cười nhẹ, không giải thích.

Sato Miwako trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt hơi xen chút cảm giác "hận sắt không thành thép".

Sau khi Furuya Rei kết thúc nhiệm vụ nằm vùng và nhiều lần xuất hiện trong các cuộc họp liên hợp, đối với những cảnh sát có hiểu biết chút ít về Amuro Tooru, việc đem Amuro Tooru và Furuya Rei xem thành một người cũng không phải chuyện khó hiểu. Chỉ là phần lớn bọn họ sẽ không vạch trần thân phận giả đó trước mặt mọi người.

Ánh mắt Miwako liếc sang một bên, trông thấy huấn luyện viên Onizuka thì hơi kinh ngạc kêu lên:

"Hachizo-oji, ngài cũng đến ạ?"

Onizuka Hachizo khẽ gật đầu với cô, rồi nhìn sang Takagi đang đứng cạnh, ánh mắt mang phong thái của bậc trưởng bối, hơi có vẻ xét nét.

"Thằng nhóc này trước kia thuộc đội Yamaguchi đúng không?" Onizuka Hachizo hỏi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro