Chương 101: Lễ Tình Nhân vui vẻ
Chương 101: Lễ Tình Nhân vui vẻ
Editor: Qing Yun
Tôi lập tức rụt tay lại, che chỗ vừa bị liếm, nhìn chằm chằm anh mà không nói lời nào.
Đối phương cũng biết ý, không tiến thêm bước nữa, chỉ có nụ cười trên mặt là bán đứng tâm trạng của anh lúc này.
Lần này chúng tôi cũng không ở riêng quá lâu, vì có thêm vài vị khách trọ mới đến.
Nhưng bọn họ không phải tới làm chocolate, mà là đến tìm loài sói hoang Nhật Bản.
Sói hoang Nhật Bản vốn đã tuyệt chủng từ năm 1905, nhưng nghe nói trong vùng núi có người từng thấy bóng dáng của nó, nên mấy thợ săn mới kéo nhau tới, còn có một phóng viên cũng đến để chụp ảnh.
Tuy hai người thợ săn và phóng viên kia đều khẳng định mình đã thấy, nói không chừng thật sự tồn tại hay sao đó... Nhưng tôi thấy họ chỉ nói linh tinh thôi.
Tôi ngồi xổm xuống vuốt con chó tên là Saburo trong sơn trang, vừa vuốt vừa lẩm bẩm: "Loài tuyệt chủng muốn tái xuất hiện không đơn giản vậy đâu. Hơn nữa chỉ có một con thì 99% là nhìn nhầm rồi, đừng có hiểu lầm Saburo thành sói hoang Nhật Bản đấy nhé. Đúng không, Saburo?"
Con chó sủa một tiếng "gâu" đáp lại, cái đuôi thì vẫy liên hồi.
Đợt khách nữ lần này ngoài tôi, Mori Ran, Suzuki Sonoko, cùng với Komatsu Nana và Osaki Nana đến sau thì có hai cô gái đã đến đây từ trước là Kogawa Shika và Amari Ako.
Nghe nói Kogawa Shika có một chuyện quá khứ buồn người yêu của cô, cũng là anh trai của Amari Ako, đã qua đời trong trận lở tuyết mấy năm trước. Từ đó, năm nào cô ấy cũng đến đây làm chocolate để tưởng nhớ và "gửi" cho người ấy.
Còn phóng viên kia chính là bạn trai của Amari Ako.
Thời điểm này xem như thời gian nói chuyện của các cô gái. Trong phòng toàn là nữ, tôi ôm con Saburo nằm dài trên bàn sưởi, vừa vuốt lông chó vừa nghe mọi người tán gẫu.
Osaki Nana cầm lon bia, uống đến hứng chí thì cất giọng hát, giọng cô ấy khàn khàn, nghe rất quyến rũ, lại còn hát bài ROSE do chính mình sáng tác, chỉ hát chay thôi mà cũng rất dễ nghe. Nghe nói cô ấy còn lập ban nhạc riêng và biểu diễn nhiều nơi.
Điều này khiến tôi nhớ lại lần đầu gặp cô ấy, chắc là vào bốn năm trước khi tôi mới đến Nhật. Khi đó tôi nhìn thấy một người hát rong ở ngã tư, cảm thấy hát rất hay nên đã cho tiền. Có lẽ vì tôi cho hơi nhiều nên cô ấy còn tặng lại tôi một bông hồng gắn trên micro.
Nhưng có vẻ cô ấy không nhớ chuyện này nên tôi cũng không nhắc lại.
Sau đó, câu chuyện lại chuyển sang Komatsu Nana, nghe cô ấy kể về việc bạn trai cũ ngoại tình với đàn em làm thêm trong tiệm của anh ta, cùng với những hành vi đốn mạt của anh ta.
"Thật ra... Nghĩ lại thì là do em ngốc, không nhận ra sớm." Komatsu Nana cười buồn, gãi đầu nói: "Cũng do em lúc đó không để ý... Ở xa nhau quá lâu thì hay gặp vấn đề này."
Nghe đến đó, tôi rõ ràng cảm nhận được, ở bên cạnh mình, ánh mắt của Mori Ran và Suzuki Sonoko trở nên sắc bén.
Tôi không nhịn được mà thầm cười trong lòng – ha ha, Kudo Shinichi, lần này cậu tiêu rồi!
"Đương nhiên, có khi cũng là do em thôi!" Komatsu Nana hẳn là cũng cảm nhận được bầu không khí, vội vàng nói thêm, "Mọi người xem, Nana và bạn trai xa nhau bao nhiêu năm cũng vẫn quay lại, anh Matsuda chia tay bốn năm rồi, cũng không hề liên lạc mà vẫn thích giáo sư Natsume!"
"Chẳng khác gì nói chị..." Tôi quay sang nhìn Mori Ran, lập tức kéo sự chú ý sang hướng khác, nghiêm túc hỏi, "vậy Shinichi có từng tỏ tình với em gì không? Hay ám chỉ điều gì? Hay là em từng tỏ tình với cậu ấy?"
"..." Sắc mặt Mori Ran dần trở nên đáng sợ, cô ấy hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, nghiến răng: "Nếu cậu ấy dáng có cô gái khác thì..."
Nhưng cô ấy cũng chỉ nói được nửa câu rồi dừng lại, nhanh chóng chuyển chủ đề, ánh mắt lóe lên tia hứng thú: "Chị Natsume, còn chị thì sao? Chị và anh Matsuda có quay lại không ạ?"
"Đúng rồi đó!" Suzuki Sonoko vốn đang căng thẳng cũng lập tức nhào tới hóng chuyện, "hai anh chị có muốn làm chocolate cùng nhau không ạ? Lúc nãy là làm chocolate đúng không chị?"
"Chị chỉ đang chuẩn bị nguyên liệu thôi... Nhưng đúng là có tặng Jinpei chocolate." Khi hai người kia còn chưa kịp hét ầm lên, tôi bình tĩnh nói thêm: "Xã giao."
Cả hai lập tức đông cứng tại chỗ, rồi nhanh chóng hồi hộp truy hỏi dồn dập: "Vậy còn loại chocolate thật lòng kia thì cho ai ạ? Quả nhiên là anh Amuro không ạ?"
"Hay là bác sĩ Araide? Hoặc ai khác? Không lẽ lại là Kid!?"
Trong khi mấy cô gái khác há hốc miệng ngạc nhiên với vẻ "trời ơi nhiều người quá vậy", tôi vẫn bình tĩnh vuốt lông chó, trả lời rất tự nhiên: "Chocolate thật lòng ấy à, chị chỉ tặng cho bố mẹ của mình thôi, họ đã quan đời ngoài ý muốn hồi chị 6 tuổi rồi."
Mori Ran: "... A, ừm, như vậy ạ."
Suzuki Sonoko: "... Rất, rất hợp lý."
Ngày mai chính là Lễ Tình Nhân, mọi người đều chuẩn bị sẵn chocolate từ hôm nay để mai tặng.
Thật ra ai nấy đều đã làm xong chocolate và để trong bếp rồi, mà không biết có phải vì Mori Ran và Komatsu Nana tặng tôi chocolate xã giao hay không mà các cô gái khác nghĩ rằng đây là hoạt động gì đó cần thiết, đều làm mấy món bánh ngọt từ chocolate để tặng cho tôi.
Trước mặt tôi lúc này là một dãy đồ ngọt, đủ các loại sữa ca cao và bánh chocolate, Komatsu Nana còn sợ tôi ngán nên pha thêm trà xanh cho đỡ ngọt.
Mấy cô gái ai cũng khéo tay, món nào cũng ngon khiến tôi ăn rất vui vẻ. Nếu chấm điểm, có lẽ bánh của Komatsu Nana là ngon nhất.
Kogawa Shika và Amari Ako vì không quá thân với nhóm chúng tôi, lại bận việc khác nên nói chuyện một lát rồi rời đi.
Còn lại mấy người chúng tôi thì ở lại nhau, Osaki Nana bắt đầu uống tới chai bia thứ hai, còn đưa cho tôi và Komatsu Nana mỗi người một chai.
Mori Ran và Suzuki Sonoko là hai cô bé vị thành niên nên tất nhiên là không được.
Cũng chính lúc này, Komatsu Nana cọ lại gần tôi, nhỏ giọng hỏi: "Giáo sư Natsume, em nghe nói chị là người biết xem mệnh, đúng không ạ? Anh Hagiwara nói chị chính là nhờ cái đó mà cứu được anh ấy."
Tôi gật đầu: "Ừ, chị từng nghĩ nếu một ngày mình không thể làm nghiên cứu khoa học nữa chắc sẽ đổi nghề làm thầy bói."
Vừa dứt lời, Osaki Nana liền tò mò nhìn qua: "Hể, em còn tưởng nhà khoa học không tin mấy chuyện đó chứ."
"Phần lớn là vậy, chị chỉ là ngoại lệ thôi." Nhìn mấy người kia đều tò mò và nóng lòng muốn thử, tôi hiểu ngay, "các em cũng muốn chị xem thử à?"
Bốn cô gái lập tức đồng loạt gật đầu.
Tôi bắt đầu thấy hơi khó xử – chuyện này không ổn rồi. Khả năng linh môi của tôi đều nhờ vào mắt Tử Thần... Nhưng xem bốn người này lại muốn hỏi về tình cảm thì phải... Ờ, mà chuyện này tôi cũng có thể xử lý được.
Ít ra tôi cũng đã học được một mớ lý thuyết cơ bản từ chị Vermouth, lại còn tự học thêm tâm lý học, từng có dịp trò chuyện với giáo sư Beverly Hofstede – nhà tâm lý học nổi tiếng, mẹ của Leonard Hofstede. Tôi từng học qua cách phân tích của bà ấy nữa... Ừ! Tôi làm được! Cùng lắm thì coi như đang làm chuyên gia tư vấn tâm lý vậy! Nếu gặp rắc rối, tôi còn có thể liên lạc trực tuyến với giáo sư Beverly để hỏi thêm!
Tôi lập tức tự tin trở lại, vỗ ngực nói: "Được thôi, nhưng phải lần lượt từng người nhé."
Hai tiếng sau...
Komatsu Nana khóc nức nở: "Hu hu hu em biết mình chưa đủ trưởng thành! Em cũng muốn cố gắng! Em cũng muốn không yêu nữa! Bây giờ em đang rất sợ hãi! Nhưng em thật sự muốn mơ một lần nữa thôi mà! Em nghĩ lỡ mình chính là người may mắn thì sao! Bởi vì anh Takumi thật sự rất dịu dàng, cho dù em biết dịu dàng đó có thể chỉ là giả hu hu hu!"
Osaki Nana: "Em chỉ là... Em chỉ là muốn cố một lần! Em cũng có giấc mơ mà! Dựa vào cái gì mà muốn em làm vật trang sức đi theo anh ta đến Tokyo! Thật ra ngay từ đầu em chỉ muốn kết thúc với Ren, nhưng không biết làm sao lại... Em biết bây giờ chênh lệch quá lớn! Bọn em chênh lệch càng ngày càng lớn! Thật ra em cũng rất sợ, nhưng chuyện này sao có thể nói với anh ấy được!"
Suzuki Sonoko: "Em cũng không biết vì sao mình luôn xui xẻo như vậy, luôn gặp mấy người tệ hại... Lần này thật khó khăn mới gặp được người có thể là bạch mã hoàng tử của em! Nếu lại có chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao đây! Hu hu hu, sao anh Makoto sao lại không liên lạc với em, cũng không nghe điện thoại của vậy chứ!"
Mori Ran nghẹn: "Em không viết tên lên chocolate... Là vì cảm thấy chẳng thể gửi được. Shinichi vốn không có ở đây! Chocolate Lễ Tình Nhân mà không thể tặng đúng ngày thì còn ý nghĩa gì nữa... Sonoko còn nói em mạnh mẽ, nếu em thật sự mạnh mẽ thì tốt biết mấy!"
Tôi không rõ là vì phương pháp của giáo sư Beverly quá hiệu quả, hay là do các cô ấy tin tưởng tôi thật, mà cuối cùng ai nấy đều sụp đổ, vừa khóc vừa ôm tôi rồi trút hết lòng mình ra.
Ngoài việc ngẩn ngơ sờ đầu an ủi các cô ấy ra thì hình như tôi không còn cách nào khác nữa.
Kết quả cuối cùng là, hình như tôi không tính được mệnh gì cả, chỉ là làm các cô ấy nói số mệnh của mình cho tôi nghe...
Tất nhiên, tôi vẫn cho lời khuyên: tôi khuyên Komatsu Nana nên chia tay; khuyên Osaki Nana cũng nên chia tay; khuyên Suzuki Sonoko thử mua cho Makoto một cái điện thoại có thể gọi video; còn khuyên Mori Ran đừng áp lực quá, nếu không gửi được chocolate cho Kudo Shinichi thì tặng cho tôi cũng được.
Sau khi đưa cho bốn cô gái khăn giấy, tôi lén lút ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.
Người mở cửa là Edogawa Conan, thằng bé tròn mắt khi thấy tôi: "Ơ? Chị Natsume? Có chuyện gì sao ạ?"
"Ờm..." Tôi im lặng vài giây, nhìn thấy Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei đang đứng dậy đi tới, tôi cúi đầu, giọng đầy hối lỗi: "Xin lỗi, hình như chị làm các cô ấy khóc hết rồi."
Ba người: "... Hả?"
***
Thật ra tôi thấy mình rất vô tội. Tôi chỉ thử làm một cố vấn tâm lý đạt chuẩn thôi, ai ngờ lại hiệu quả vượt mong đợi thế này.
Nhưng mấy cô gái đó chỉ là bị dồn nén quá lâu thôi, khóc một trận rồi cũng bình tĩnh trở lại. Người khóc to nhất là Suzuki Sonoko, mà chuyện của cô ấy thì lại nhỏ nhất.
Đến tối, bão tuyết càng lúc càng lớn. Tôi ở cùng phòng với Ran và Sonoko. Dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài trời trắng xóa, tôi ngáp một cái.
"Chị Natsume mệt rồi ạ? Chị muốn nghỉ trước không?"
"Ừm..." Tôi dụi mắt, cảm thấy mình mệt rã rời không phải do nhiệt độ ở đây thấp, dù sao tôi cũng là người lớn lên ở Los Angeles mà.
Đang định nằm xuống ngủ theo lời Suzuki Sonoko thì chợt khựng lại.
Vì tôi thấy một cảnh quen thuộc, trên đầu cô ấy xuất hiện một cái tên đỏ tươi cùng ngày tháng.
Có người đã chết ở gần đây á?! Nhưng chỗ này là khu nghỉ nhỏ, chỉ có vài người thôi mà...
Tôi lập tức nhảy xuống giường, xỏ giày, chạy ra ngoài. Phòng bên cạnh và dưới sảnh đều không thấy người tôi cần tìm. Tôi hỏi những người còn lại: "Komatsu, Osaki, những người khác đâu?"
Komatsu Nana trả lời: "À, anh Nigaki.. Chính là anh phóng viên đó ạ, vẫn chưa về. Bên ngoài tuyết lớn quá, những người khác ra ngoài tìm rồi, chỉ có em và Nana ở lại vì uống rượu xong mệt quá..."
Tôi nhìn Osaki Nana đang ngủ say trên ghế sô pha, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng những người khác... họ đều đang ở ngoài kia, ai mà biết trong số đó ai gặp chuyện cơ chứ!
Tôi sốt ruột đi qua đi lại vài vòng, biết rằng mình chạy ra cũng vô ích nên chỉ có thể ghé bên cửa sổ nhìn ra ngoài bóng đêm mịt mù.
Tôi ngồi im ở đó khoảng năm phút sau thì thấy có người quay lại – là Edogawa Conan!
Tôi vội nhảy xuống khỏi ghế, đi qua hỏi cậu nhóc vừa vào nhà: "Conan, có chuyện gì vậy?"
Edogawa Conan nặng nề nói: "Anh Nigaki bị sát hại rồi."
"Cái gì?!" Komatsu Nana ở bên cạnh nghe vậy lập tức chạy tới.
Tôi thì thật ra không để ý cái này, trái lại còn thầm thở phào nhẹ nhõm – thì ra là tên xui xẻo này... Nhưng bây giờ vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn được!
Tôi nhìn ra cửa, hỏi tiếp: "Những người khác đâu?"
Edogawa Conan hơi ngẩn ra, rồi nở nụ cười, nói bằng giọng trẻ con: "Nếu chị hỏi anh Matsuda thì anh ấy không sao đâu, đang cùng anh Hagiwara giữ hiện trường và thu thập chứng cứ nên về muộn một chút nhé!"
Tôi lườm thằng nhóc một cái, thầm nguyền rủa nó không được nhận chocolate Lễ Tình Nhân năm nay.
Những người khác cũng lần lượt trở lại, bắt đầu bàn luận về vụ án này.
Tôi chẳng hứng thú mấy, chỉ cần chắc mọi người an toàn là đủ. Khi họ bắt đầu kiểm tra di vật của nạn nhân, tôi chợt nhận được điện thoại, liền trở về phòng nghe.
"Alô? Ừ, tôi không sao... Không, anh không cần tới đâu... Thật đó, tuyết đang dày lắm, bên này còn có anh Matsuda và anh Hagiwara mà, nếu anh tới sẽ dễ bị lộ... Ừ, xem ra tôi đoán sai rồi, không phải em trai muốn thử tôi, mà là Sonoko ham hóng chuyện quá nên làm... Gì cơ? Chocolate à? Anh thấy tôi biết nấu ăn chắc? Hỏi gì kỳ cục thế... Ngày mai hả? Sáng sớm mai là tôi về rồi, đi cùng Sonoko với Ran. Ừ, vậy anh đến điểm hẹn hôm nay đón tôi nhé."
Nói chuyện điện thoại xong, tôi thở dài một hơi rồi chạy xuống nhà.
Dưới đó, nhóm điều tra dường như rơi vào giai đoạn thung lũng. Nhưng tôi không lo cho lắm, vì ở đây có Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji, cả hai đều là cảnh sát giỏi, lại còn có Kudo Shinichi.
Thám tử Mori Kogoro thì thôi, xem tài liệu và thời gian ông ấy nổi tiếng, tôi cảm thấy năng lực phá án của ông ấy tàm tạm thôi, còn lại đều nhờ Kudo Shinichi hỗ trợ.
Nhưng mà nhìn thấy người này nhíu mày, bị một chỗ vướng lại, làm tôi thấy rất thú vị.
"Các anh nghĩ ra được gì chưa?" Tôi vừa hỏi vừa ngồi xổm xuống vuốt ve Saburo. Nhưng sờ một lúc thì thấy có gì sai sai, cúi đầu nhìn kỹ, rồi cầm chân con chó lên lật xem, khó hiểu lẩm bẩm: "Ơ? Con này không phải Saburo... Ở đây có hai con chó à? Chúng trông giống nhau thật đấy."
Tôi vừa dứt lời là ba người vốn đang suy tư đồng loạt nhìn về phía tôi, đồng thanh nói: "Em/chị nói cái gì?!"
"Hả?" Tôi giật mình, chớp mắt ngơ ngác. "Em nói con này không phải Saburo... Các anh xem, hoa văn bên này lệch khoảng 2, 3 centimet so với Saburo."
"Thì ra là vậy..."
"Ra là vậy à..."
"Natsuki, em đúng là thiên tài!"
"... Em vốn là thiên tài mà, nhưng em thấy các anh thế này đúng là làm em sôi máu." Tôi thả chó ra, xoa đầu nó mấy vài: "Tiếp theo là thời gian phá án đúng không? Chắc là không có gì cần em nhỉ, em đi ngủ trước đây."
Bực ghê, đồng hồ sinh học của tôi làm tôi kiên trì được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Tôi nhanh chóng về phòng ngủ, lại còn ngủ rất ngon... Nhưng đến sáng hôm sau tỉnh lại, tôi mới biết tối qua xảy ra không ít chuyện kích thích.
Hóa ra anh Nigaki bị giết là do bạn gái anh ta, Amari Ako ra tay; vì cô phát hiện anh ta từng thấy anh trai mình chết mà không cứu. Hai gã thợ săn tìm sói hoang Nhật Bản chính là kẻ gây ra cái chết của anh trai cô, và Nigaki đã chụp lại được bằng chứng ấy, điều này uy hiếp đến bọn họ, cho dù không có Amari Ako, bọn họ cũng sẽ giết anh ta để bịt đầu mối...
Một chuỗi vụ việc phức tạp khiến tôi choáng đầu. Nhưng đúng là có thêm một con chó tên là Jirou, hơn nữa nó còn có tác dụng rất lớn trong việc phá án, điều này thì tôi hiểu.
Thật ra cũng có chuyện vui xảy ra: bạn trai của Sonoko là Kyogoku Makoto đã đến đây vào đêm qua, còn ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân", xem ra đôi trẻ này sắp có kết thúc viên mãn rồi.
Tuy rằng...
"À, khi tôi đến đây, tôi gặp vệ sĩ của chị Natsume." Kyogoku Makoto nói nhỏ với tôi. "Anh ấy còn chở tôi một đoạn. Tối qua vì vội nên tôi chưa kịp cảm ơn, mong chị gửi lời cảm ơn giúp tôi đến anh Amuro."
... Ủa? Tối qua Bourbon vẫn đến sao? Tôi hơi sững người, rồi nhanh chóng đáp: "Ừ, không vấn đề gì."
Ngày hôm sau, tôi chắc chắn phải rời đi. Chuyện ở khu nghỉ này cứ để hai cảnh sát lo.
Chỉ là Matsuda Jinpei nói riêng với tôi rằng anh ấy tính chuyển sang đội Điều tra, điều này làm tôi không hiểu ra sao, chẳng lẽ đột nhiên có hứng thú với việc phá án hơn cả tháo dỡ máy móc à?
Tôi ôm ấp một ít hoang mang mới, ngồi lên xe trở về nhà.
Trên đường, đã vài lần tôi định nhắc chuyện cảm ơn của Kyogoku Makoto, nhưng nhìn vẻ mặt Bourbon, tôi lại thôi.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi về đến nhà mới thay đổi, bởi vì vừa vào nhà là tôi đã ngửi thấy mùi thơm ngọt bay ra từ phòng bếp.
Tôi hít hít mũi: "Hmm... Mùi chocolate à..."
Bourbon đáp bằng giọng điềm tĩnh: "Ừ, là mùi ca cao đấy."
Tôi: "...?" Sao lại thế này? Lời này không có hai nghĩa đúng không... Cảnh cáo à? Muốn làm thịt tôi? Hay là muốn nướng tôi? Tôi có nên nói lời xin lỗi vì mình chạy loạn đến sơn trang nguy hiểm trước khi chuyển đạt lời cảm ơn của Kyogoku Makoto không?
Tôi đứng lặng tại chỗ, muốn ói lại thôi.
Còn anh ta thì đã đi lướt qua tôi để vào bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng mâm đi ra, tôi thấy rõ trên mâm là đồ ngọt thì kinh ngạc không thôi.
"Không phải cô từng nói muốn ăn sao? Brownie." Thanh niên tóc vàng đi tới, cắt một miếng, đưa lên miệng tôi: "Há miệng."
Giọng điệu quá tự nhiên, câu trần thuật lại mang chút ra lệnh, tôi còn chưa kịp nghĩ gì đã há miệng theo bản năng, thế là bị nhét ngay một miếng bánh brownie vào miệng.
Vị chocolate đậm đà, có vả chút giòn của hạt óc chó, không mềm xốp như bánh kem khác, vì dùng đủ lượng brownie nên vị cũng rất ngon... Ừm, ăn rất ngon. Trời ạ, còn ngon hơn cửa hàng bán Brownie tôi từng chấm điểm cao nhất.
"Nếm thử xem, vị ngọt vừa miệng chứ?" Anh ta hỏi.
"... Ừ." Tôi nhìn anh ta, chậm rãi gật đầu. "Cũng được."
Bourbon mỉm cười, vẻ mặt và giọng dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Happy Valentine's Day."
****
Editor:
Oa, còn xíu là ghi lộn thành chúc mừng Lễ Tình Nhân! Chúc mọi người 20/10 vui vẻ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro