Chương 16-2: Hắn là một vị Thần Tài biết múa

Chương 16-2: Hắn là một vị Thần Tài biết múa

Editor: Myy

___

Sáng sớm hôm sau, Tống An Ninh ở trong phòng tập luyện suốt cả buổi sáng. Mở điện thoại lên xem, không chỉ có Triệu Tư Ngang mấy nay không chủ động liên hệ với cô mà ngay cả Giang Úc cũng không tìm, chỉ có mình đơn phương gửi mấy tin nhắn hỏi han mà không được hồi âm. Tuy rằng điều này không phù hợp với thiết lập tính cách nhân vật của ông chủ mà cô biết, nhưng không dính dáng tới cuộc sống riêng tư của ông chủ là một trong những nguyên tắc cơ bản của nhân viên.

Buổi chiều cô lên mạng sưu tập được kha khá thông tin và video biểu diễn của vị thầy giáo kia. Không hổ danh là nhân vật hàng đầu được nhận giải thưởng đến mỏi cả tay, từng động tác và ánh mắt trên sân khấu đều đủ để khiến cho tim người xem đập nhanh hơn.

Điều này khiến Tống An Ninh càng quyết tâm muốn theo học hắn.

Nhưng giới khiêu vũ cũng chỉ lớn từng đó, một vũ công như Đỗ Thanh Ba có biết Tần Ngưng không nhỉ?

Nếu Đỗ Thanh Ba có quen thì có phải thầy giáo kia cũng quen hay không?

"Tiểu A, Đỗ Thanh Ba và thầy giáo kia có quen Tần Ngưng không?"

【Xin lỗi ký chủ, phải gặp mặt nhân vật chính mới có thể mở khóa cốt truyện được. 】

Tống An Ninh trầm mặc.

Đã vậy thì để đề phòng vẫn nên dẫn Triệu Tư Ngang đi xem chung mới được.

5 giờ chiều, cô mở tủ quần áo chọn một chiếc váy liền áo màu trắng, là bộ đơn giản thanh lịch nhất, rồi trang điểm nhẹ, đi thêm giày cao gót vào, sau đó tràn đầy năng lượng đi làm thêm.

Đến điểm hẹn, cô cúi đầu xem thời gian, 5 giờ 53 phút, vẫn còn 7 phút nữa mới tới giờ làm.

Một chiếc Bentley chậm rãi đỗ ở ven đường, cửa sổ ghế sau được hạ xuống, Triệu Tư Ngang mặc tây trang ngồi ở ghế sau, "Lên xe."

Tống An Ninh ngồi vào, nhiệt tình giới thiệu hình thức làm việc của mình cho Triệu Tư Ngang.

"Chào buổi chiều Triệu tiên sinh, bây giờ là 5 giờ 54 phút, tức là còn 6 phút nữa mới đến giờ làm, vì để phục vụ anh tốt hơn nên tối hôm qua tôi đã nghiêm túc cân nhắc rồi tổng kết được bốn loại hình thức, mời anh lựa chọn: Hình thức bạch nguyệt quang, hình thức sinh hoạt, hình thức yêu đương và hình thức riêng tư. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết sáng sủa nhiệt độ thích hợp, tôi khuyến nghị anh chọn hình thức yêu đương, sẽ được phục vụ tốt hơn nhiều."

Triệu Tư Ngang cười như không cười: "Được."

Chiếc xe đi về phía trước một chặng đường, dần dần chạy vào con đường rợp bóng cây che khuất mặt trời.

Tống An Ninh nhìn những ngôi nhà xung quanh lộ rõ dấu vết năm tháng, cúi đầu nhìn kim đồng hồ không ngừng chạy. Khi kim phút và kim giây đồng thời chạm mặt ở con số 12, khóe miệng cô khẽ giương lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Bây giờ chắc là đi ăn tối, ăn xong vẫn kịp đến biểu biểu diễn của thầy Đỗ Thanh Ba.

Quả nhiên, Triệu Tư Ngang đưa cô đưa tới một nhà hàng tư nhân chuyên phục vụ đồ chay. Bởi vì cứ trông ngóng đến buổi biểu diễn của thầy Đỗ Thanh Ba nên Tống An Ninh chẳng có chút cảm giác ngon miệng nào, toàn ân cần bưng cơm rót canh cho Triệu Tư Ngang, mình thì chẳng ăn một miếng.

Triệu Tư Ngang gắp cho cô một miếng cá, "Sao không ăn?"

Tống An Ninh cười nói: "Em chưa thấy đói, xem anh ăn là được rồi. Trông anh có vẻ hơi gầy đi rồi đó, hay là do gần đây làm việc bận rộn quá? Anh ăn thêm đi."

Cô đứng dậy rót cho Triệu Tư Ngang một cốc nước.

Thấy một thân tây trang chỉnh tề trên người hắn, rất chu đáo mà lấy khăn trải bàn đặt lên trên đùi cho anh, "Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."

Triệu Tư Ngang không quá quen cô quan tâm chăm sóc như thế, lông mày hơi nhướn lên, Triệu Tư Ngang dò xét nhìn cô, trực giác nói với hắn rằng Tống An Ninh có chút khác thường, nhưng cụ thể cô muốn làm gì thì hắn cũng muốn biết.

Cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn cô một cái thật lâu rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tống An Ninh cầm điện thoại kiểm tra khoảng cách và thời gian từ đây đến trung tâm nghệ thuật, nếu đi xe thì cũng phải mất khoảng 45 phút.

Vì vậy khi Trần Tư Ngang buông đũa vào đúng 6 giờ 50 phút, cô liền xách túi đứng dậy, "Ăn xong rồi đấy à? Phục vụ, thanh toán!"

Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn cho Triệu Tư Ngang.

Còn đang chuẩn bị ngồi một lúc để tiêu hóa thức ăn, Triệu Tư Ngang khẽ nhíu mày, nhưng cũng chỉ đành phải thanh toán.

Hai người rời khỏi nhà hàng tư nhân.

Sau khi lên xe, Tống An Ninh lấy ra hai tấm vé cô mua được với giá cao từ đám đầu cơ, nhìn Triệu Tư Ngang, "Tư Ngang, em vừa mua được hai vé xem vũ kịch tối nay, lát nữa anh đi xem với em nhé, được không?"

Ánh mắt quá đỗi dịu dàng, chân mày hơi chau lại, biểu tình cầu xin khiến người khác khó lòng từ chối.

Giới hạn thưởng thức vũ đạo của Triệu Tư Ngang chỉ bao quanh Tần Ngưng, những nhân vật khác dù có là bậc thầy cũng khó lọt được vào mắt hắn.

Tống An Ninh rũ mắt, thất vọng thở dài, "Không được sao? Đây là buổi lưu diễn của thầy Đỗ Thanh Ba, ông ấy là thần tượng của em đấy. Em muốn đi xem vũ kịch của thầy ấy từ rất lâu rồi, tối nay lại còn là buổi biểu diễn cuối cùng nữa, em rất muốn đi."

Triệu Tư Ngang đột nhiên hiểu được ý đồ của Tống An Ninh, "Vậy sao?"

Tống An Ninh gật đầu.

Triệu Tư Ngang chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu nhớ lại hình ảnh Tần Ngưng đã từng tỏa sáng rực rỡ ở trên sân khấu. Cô ấy nói, sau này cô muốn trở thành một vũ công như thầy Đỗ Thanh Ba.

Rõ ràng lời từ chối đã đến bên miệng, lúc mở mồm thốt ra lại là một từ khác: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro