Chương 8: Huệ dạ hương

Thời điểm Bách Tiêu rời khỏi đài truyền hình, mưa đã tí tách tí tách rơi liên tục, hừng đông, nhiệt độ thấp xuống vài độ, hắn kéo kéo áo sơ mi đơn bạc trên người, vẫn cảm giác được khí lạnh cuồn cuộn không ngừng xâm nhập vào xương cốt.

Sau khi thu hình xong, Bách Tiêu cùng Nghiêm Vị Nhiên nói chuyện điện thoại với nhau, Nghiêm Vị Nhiên nhiều lần nhấn mạnh hắn sẽ đến đón mình, cũng nói Bách Tiêu tại đài truyền hình chờ, đâu cũng đừng đi, Bách Tiêu có chút ngồi không yên, nghĩ chỗ ở của hắn cách đài truyền hình không xa, Nghiêm Vị Nhiên chắc rất nhanh liền có thể tới, liền đi bộ đến đường lớn cách đài truyền hình không xa chờ.

Làm như vậy có thể tránh khỏi bị phóng viên chụp ảnh yêu sách, dù sao, sau mọi chuyện, bên ngoài đài truyền hình đã trở thành nơi có độ 'hot' bất ngờ.

Bách Tiêu chính là lợn chết không sợ nước sôi, mà Nghiêm Vị Nhiên hiện tại chính là thời điểm sự nghiệp thăng tiến, tuyệt không thể để bị bắt được bất kỳ nhược điểm bất lợi nào.

Bách Tiêu hướng về phía đường lớn mà đi, phát hiện phía sau đi theo một chiếc xe ô tô màu đen xa hoa, điệu thấp đi theo phía sau, trước sau cùng hắn bảo trì một khoảng cách không xa không gần.

Hắn không để ý, tiếp tục đi tới vị trí điểm mù của đài truyền hình, vừa định quay người hỏi cho ra nhẽ, liền bị một cái áo mềm mại chùm qua đầu, tiếp đó là một đôi tay thô lỗ, lôi kéo lung tung, thành công đem cái áo xỏ qua đầu Bách Tiêu, tiếp theo là hai ống tay áo, Bách Tiêu vẫn còn nghi hoặc, nhưng tạm thời đã thả xuống cảnh giác, dù sao có thể mặc áo cho hắn, khẳng định không thể nào là kẻ địch.

Đối phương đứng ở ngay phía sau hắn, gần đến mức có thể cảm giác được nhiệt độ của nhau, mà Bách Tiêu muốn nghiêng đầu lại bị đè lại, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn chiếc áo len khoác trên người mình, chất vải mềm mại dễ chịu, chắc chắn giá trị không nhỏ.

Bách Tiêu dừng một chút, có chút buồn cười nói: "Như vậy chơi rất vui sao?"

Đối phương trầm mặc không nói, hắn vuốt lên cổ áo sơ mi của Bách Tiêu, kéo phẳng vạt áo len, lại đem một cái dù nhét vào trong tay bách tiêu, xong liền quay người rời đi.

Bách Tiêu cấp tốc quay đầu, sau đó kinh ngạc đến nửa ngày cũng không bước nổi một bước, hắn có thể tiếp thu lúc này xuất hiện là bất cứ người nào, chỉ tuyệt đối không nghĩ đến người này lại là Tần Loan Hoa.

Cái người tại lễ kỉ niệm của Hoa Ngu, được ánh đèn sân khấu lộng lẫy hoa lệ bao phủ, vương giả trời sinh —— hắn làm sao lại xuất hiện ở đây!

Bách Tiêu nhắm mắt, hắn nhìn thấy Tần Loan Hoa dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phi vào trong xe, tựa hồ không có nửa điểm muốn cùng hắn bắt chuyện, mà áo len vẫn lưu lại hơi ấm, như là lặng im không hề có một tiếng động mà nhắc nhở Bách Tiêu, cho dù tận mắt hắn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật.

Tần Loan Hoa khẩn trương đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Hắn nhanh chóng trốn vào bên trong xe, lại bởi vì căng thẳng mà vào sai vị trí, hắn cứng ngắc ngồi ở vị trí phó lái cảm giác được tầm mắt nóng rát của Bách Tiêu rơi trên người mình, độ nóng ấy khiến hắn cả người giống như bị lửa thiêu đốt, đầu ngón tay mà hắn đã đụng phải Bách Tiêu cũng phát nhiệt như vậy, tê dại rung động từ đầu ngón tay dọc theo tuỷ sống, nhanh chóng lan tràn đến mỗi tấc da thịt trên cơ thể.

Trong lòng hắn, tiểu Tần Tần điên cuồng giống như say rượu mà điên cuồng xoay tròn, vì kích động mà cả người run rẩy —— mình đụng được vào Bách Tiêu, da hắn sờ thật thoải mái thật mềm mại thật dụ người, hiện tại cảm giác sướng điên rồi làm sao bây giờ?

Tần Loan Hoa là cố ý tới đón Bách Tiêu.

Hắn biết Bách Tiêu nhất định phải đối diện với hoàn cảnh khốn khó hiện tại, cũng tin Bách Tiêu có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này, mà tâm lý rõ ràng, không có nghĩa là có thể không khẩn trương chút nào, hắn vẫn lo lắng Bách Tiêu tâm tình ra sao, cũng lo lắng Bách Tiêu có thể hiểu lầm cách làm của hắn hay không, dù sao nhìn bề ngoài, lời đồn này giống như chỉ cần hắn nói một câu duy nhất là có thể gạt bỏ.

Đêm nay thu chương trình, với địa vị của Bách Tiêu tất nhiên sẽ bị xem thường, đồng thời không bàn tới biểu hiện của Bách Tiêu trong chương trình ra làm sao, hắn đều sẽ bị người khác lấy ra làm mục tiêu công kích thậm tệ, cục diện hắn bị nhục mạ cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyển biến tốt nào, Tần Loan Hoa nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng cảm thấy không yên lòng, đầy đầu tất cả đều là hình ảnh Bách Tiêu. Hình ảnh khi hắn cùng mình leo tường trốn học, còn có hình ảnh hắn vì Lâm Nhã mà đánh mình, cũng có... hình ảnh hắn gần như tuyệt vọng mà đoạn tuyệt quan hệ của hai người.

Hết thảy cảnh tượng hỗn loạn trộn lẫn với nhau, hắn ôm đầu ngả ra ghế một hồi, sau đó liền nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa kính.

Tần Loan Hoa đột nhiên nhớ tới, Bách Tiêu hiện tại chắc còn đang thu chương trình, sau khi ra ngoài, khẳng định hắn sẽ cảm thấy lạnh, thậm chí hắn có thể cả ô cũng chẳng mang.

Trong nháy mắt đó hắn đã tất cả những lo lắng lúc trước, mãi đến khi dùng chiếc áo len bọc Bách Tiêu lại, chạm được vào da thịt có chút lạnh lẽo của hắn, nghe thấy âm thanh êm tai như muốn đầu độc của hắn.

Lúc này, Tần Loan Hoa mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Sau khi Bách Tiêu đứng tại chỗ do dự một chút, hơi khom lưng gõ vang lên cửa sổ xe.

Hắn tầm mắt xuyên qua lớp kính, thoáng nhìn đường cung gò má góc cạnh gần như hoàn mỹ của Tần Loan Hoa,cùng với cảm giác khoảng cách , hắn hờ hững nhìn về phía trước, tựa hồ vẫn chưa chú ý tới Bách Tiêu, nửa ngày mới thoáng nghiêng đầu, sau khi quay cửa kính xe xuống vẫn chưa hề đối diện với ánh mắt của Bách Tiêu.

"..."

"......"

Bầu không khí lúng túng giằng co mấy giây, khoé miệng Bách Tiêu không khỏi có chút co rút, hắn dám cam đoan người vừa nãy chính là Tần Loan Hoa, mà hiện tại cái con người này giả vờ vô tội giống như tất cả không có quan hệ gì với mình, Tần Loan Hoa ngươi có thể diễn cho thật một chút không!

Sau đó hai người đồng thời mở miệng.

"Cậu..."

"Có chuyện gì sao?"

Bách Tiêu hé ra khuôn mặt tươi cười: "Ha ha."

"Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

Tần Loan Hoa nghiêm trang nói láo: "Vừa vặn đi ngang qua."

Bách Tiêu nhíu mày, ngữ khí quái dị nói: "Cho nên cậu không nhìn thấy người vừa nãy đem bộ y phục này cho tôi?"

"Không."

"......"

"Ngồi ở trong xe cũng có thể khiến quần áo ướt sũng à?"

"Gió lớn, nước mưa bị hắt vào."

"Cái áo này tôi mặc hơi rộng, cậu mặc không phải thật vừa vặn sao ."

Khoé môi Tần Loan Hoa giương lên, ngữ điệu nghe y như ban ân, "Nếu cậu thành tâm muốn đưa cho tôi, tôi liền cố hết sức tiếp thu đi." —— tuy rằng nguyên bản chính là y phục của hắn, nhưng chỉ cần Bách Tiêu mặc qua, liền có có giá trị, đáng giá thu gom.

Bách Tiêu im lặng, bị nghẹn đến mức không nói ra được một câu, hắn há miệng, muốn hỏi Tần Loan Hoa có phải là còn ghi hận mình từng đánh hắn, cũng muốn hỏi hắn có biết thân thế của Khiêm Khiêm hay không, lại nghĩ tới thân phận của hai người bây giờ khác nhau một trời một vực, đến cùng vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.

Tần Loan Hoa thấy tinh thần Bách Tiêu đột nhiên giảm xuống, còn tưởng rằng hắn giận mình che giấu, liền muốn muốn lấy công chuộc tội,rõ ràng là hắn đến đón Bách Tiêu, thế nào cũng phải đem người an ổn đưa về nhà.

Hắn mặt không chút thay đổi nói: "mưa giống như càng lúc càng lớn."

Bách Tiêu: "Ừm."

"Hiện tại không dễ đón xe."

"Ừm."

"Tôi vừa vặn không có chuyện gì, cậu che dù không mệt mỏi sao?"

Bách Tiêu sâu kín nhìn Tần Loan Hoa, liếc mắt một cái, vì hòa nhau một lần mà cả người sung sướng, mỉm cười nói: "Không mệt."

Tần Loan Hoa: "......" —— người trong lòng cuối cùng vẫn là không hiểu tôi, tâm thật mệt.

Vì vậy, Bách Tiêu che dù đứng ven đường chờ Nghiêm Vị Nhiên, Tần Loan Hoa thì lại ngồi ở vị trí phó lái chờ Bách Tiêu, nội tâm cũng cảm giác sâu sắc được sự thất bại tận cùng, hắn bức tóc ảo não mà nằm nhoài trước xe, đem việc quan sát Bách Tiêu đến trình độ gần như là biến thái.

Điều kiện ngoại hình của Bách Tiêu vô cùng tốt, hắn da dẻ trắng mịn, vóc người cao lớn, nét mặt phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng hiện tại, một đôi mắt xinh đẹp ngậm cười, từ biểu hiện bên ngoài xem ra, Bách Tiêu chính là tinh xảo tuấn lãng mỹ thiếu niên không thể nghi ngờ, cho dù tuổi tác của hắn đã không thể dùng từ thiếu niên để mà liên hệ.

Tần Loan Hoa nâng cằm, nhìn ra có chút nhập thần.

Bách Tiêu là người chỉ cần nguyện ý tốt với ngươi, có thể mỗi giờ mỗi khắc cho ngươi cảm nhận được ấm áp, hắn nghĩ mình là từ khi nào thì bắt đầu yêu thích Bách Tiêu ? Là chuyện năm đó tình cảm tăng tiến, hay là từ vừa mới bắt đầu, hắn liền quyến luyến Bách Tiêu mà không tự biết?

sau khi chờ đợi gần tới một tiếng, Bách Tiêu tiếp cuộc gọi của Nghiêm Vị Nhiên, tỉ mỉ lẫn tức giận tự thuật người đại diện uy hiếp hắn cùng với nguyên nhân hắn không thể chạy tới, sau khi hắn loạn mắng một trận, liền uể oải không chịu nổi, nhẹ giọng áy náy nói: "A Tiêu, ta khả năng tới không được, xin lỗi, người đại diện không hề thông báo cho mình về thông cáo này—— Hà Tuệ nhất định là cố ý, nàng đã sớm bất mãn..."

"Vị Nhiên, mình biết rồi." Bách Tiêu đánh gãy lời hắn sắp nói ra, "Ngươi cho là ta sẽ bởi vì ngươi không tới đón ta mà tức giận sao? cậu trước tiên tỉnh táo lại, hiện tại không thể cùng Hà Tuệ làm lộn tung lên, chuyện này đối với nghiệp diễn của cậu phi thường bất lợi, cậu nhớ kỹ, vô luận tương lai cậu đưa ra lựa chọn gì, mình đều tuyệt đối không hận cậu."

Nghiêm Vị Nhiên trầm mặc nửa ngày, nghiêm túc nói: "A Tiêu, vĩnh viễn không có ngày đó."

...

Sau khi cúp điện thoại, Bách Tiêu nhìn chằm chằm vào màn mưa liên miên không dứt xuất thần một lúc, việc Nghiêm Vị Nhiên giúp hắn không thể che giấu Long Thắng, làm người đại diện, Hà Tuệ làm như vậy không gì đáng trách, nàng là vì sự phát triển trong tương lai Nghiêm Vị Nhiên, cùng Long Thắng đối nghịch, với Nghiêm Vị Nhiên tuyệt không có ích.

Việc này nọ Bách Tiêu đều rõ ràng trong lòng, cho nên hắn mới có thể nói với Nghiêm Vị Nhiên những câu nói kia, nhưng dù vậy, đáy lòng hắn vẫn có chút cảm giác mất mát ngay cả mình cũng không thể hiểu được, như dây leo quấn quanh ở trong tim hắn.

Quăng đi rất nhiều phiền não, tầm mắt Bách Tiêu lần thứ hai chuyển hướng tới chiếc ô tô trước sau bồi ở bên cạnh mình, hắn thực sự nghĩ không thông thông, Tần Loan Hoa đến tột cùng là có cái gì không đúng, dĩ nhiên thật sự rảnh rỗi không có chuyện gì mà bồi hắn đợi người gần một giờ, hắn cứ như vậy mong đợi có thể đưa mình về nhà sao?

Hắn mang theo nghi hoặc vô cùng, lần thứ hai gõ vang cửa kính xe.

Lần này cửa kính hạ xuống rất nhanh, Bách Tiêu không hi vọng Tần Loan Hoa mở miệng trước, trực tiếp hỏi: "Cậu bây giờ còn chưa có việc à?"

Tần Loan Hoa gật đầu, trong lòng tiểu Tần Tần yếu ớt tỉnh lại, thử nhảy nhảy lên sau mới phát hiện chân ngồi xổm nơi góc tường đã lâu nên tê rần.

Bách Tiêu lại cười nói: "Vậy cậu tiện đường không? Có thể đưa tôi trở về không?"

Tần Loan Hoa quay đầu qua, sau khi suy tư một lát, có chút khó khăn mà miễn cưỡng gật đầu, "Vốn là không tiện đường, mà xem cậu chân thành thỉnh cầu như thế —— có thể."

"..." Bách Tiêu muốn đem mấy con quạ bay thành đàn trước trán nướng lên ăn.

Có câu lời nói rất hay, đưa mình thích về nhà, nơi nào cũng là tiện đường. Tần Loan Hoa bây giờ đang chứng thực câu nói này, mặt ngoài như không có chuyện gì xảy ra, đáy lòng kỳ thực hưng phấn không thôi, chỉ là từ góc độ của Bách Tiêu, cũng không thể từ gò má căng cứng của Tần Loan Hoa dò xét được tâm tình hắn.

Mưa rơi từ từ to lên, bầu không khí có chút quỷ dị trầm mặc, Bách Tiêu khó nhịn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy hiện tại cần phải tìm điểm đề tài, liền nhớ không nổi chút gì có thể tán gẫu, tán gẫu hắn tình trạng gần đây? Tần Loan Hoa khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hắn đang ám chỉ. Tán gẫu chuyện cũ trước kia? Dường như không cần phải nhắc lại những điều này.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy đằng trước hơi chếch về mé trái của Tần Loan Hoa treo lơ lửng một cái lục lạc màu vàng, bên trong tựa hồ bị ngăn chặn không có cách nào phát ra âm thanh, mà chất liệu lẫn ngoại hình quen thuộc vẫn làm Bách Tiêu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới nhiều năm như vậy, Tần Loan Hoa dĩ nhiên còn giữ lại cái lục lạc này.

Bách Tiêu có điều cảm động nói: "Cái kia... cậu còn giữ?" Hắn nghĩ tới là, cái này lục lạc dù sao cũng là Lâm Nhã đưa cho Tần Loan Hoa, hắn nếu vẫn luôn giữ lại, liền tỏ rõ Tần Loan Hoa còn băn khoăn Lâm Nhã, phần thâm tình ngược lại là hiếm thấy.

Tần Loan Hoa lại hiểu sai ý, cho là Bách Tiêu dò xét được tâm tư hắn, hắn nhất thời có chút thẹn thùng, dưới sự dò xét của Bách Tiêu nhìn kỹ, lỗ tai không khỏi hơi nóng lên, nửa ngày mới che giấu đi tâm tình, tiếng nói vẫn có chút khàn khàn nói: "Há, quên ném."

Đồng thời thầm nghĩ: Cái lục lạc đó là Bách Tiêu tự mình làm, hắn làm sao đành lòng vứt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro